Vân Yên giờ mới hiểu được hàm nghĩa vừa rồi mà Hồ Tâm Nguyệt nói, những tiếng đàn mà mình vừa nghe thấy chính là âm thanh của đàn chứ không phải người khảy đàn, thời cổ đại người người đánh đàn. Mặc dù tài đánh đàn của nàng cao, cũng tuyệt đối không đạt tới tình trạng cao không ai với tới. Mà ba cây đàn này, giống như ba người thầy tốt bạn hiền, có chỗ tốt với tài đánh đàn của nàng.
- Ngươi thật sự muốn đem các nàng cho ta?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đúng vậy, các nàng cũng tịch mịch quá lâu, cần người tấu lên, ta tin tưởng ngươi sẽ không làm cho các nàng thất vọng.
- Bái kiến chủ nhân, nếu chủ nhân dùng chúng ta diễn tấu, thì mới phát huy giá trị của chúng ta!
Thân ảnh của ba nữ nhân từ từ hư nhược, hóa thành làn khói xanh dung nhập vào trong đàn.
Vân Yên khẽ vuốt dây đàn, sau đó vừa vui mừng vừa thương tiếc, nói:
- Ta nói những danh cầm này tại sao đều bị thất truyền, thì ra là bị người giấu đi, thật sự là đáng tiếc cho những danh cầm, làm sao không tịch mịch đây?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nếu chỉ là tử vật cũng bỏ đi, nhưng các nàng có được linh tính, đánh đàn cần người tri âm, cũng không được phép có tạp âm, nhạc công bình thường không cách nào đánh đàn không có tạp âm đâu.
Vân Yên cũng thổn thức một hồi, tri âm tri kỷ, đàn cũng đang chờ tri kỷ của mình, bằng không tình nguyện trầm mặc không lên tiếng.
Hồ Tâm Nguyệt lời nói xoay chuyển.
- Nhưng cũng không phải là đáng tiếc nhất!
Vân Yên ngạc nhiên nói:
- Đó là cái gì?
Bảo kiếm không huyền. Không được tri kỷ còn không tính là đáng tiếc nhất sao?
- Các nàng ngẫu nhiên có được linh tính, nhưng chung quy không phải sinh linh, tiên thiên có khiếm khuyết. Mà trên thuyền này, từng không biết có bao nhiêu lần nếm thử niềm vui cười khi được khảy đàn, nhưng cũng dùng thất bại mà chấm dứt, mà chỉ có thể lặp đi lặp lại tiếng đàn của người khác, chỉ có thể âm thầm rơi lệ, bằng không thì, vì sao ta cần tìm chủ nhân mới cho bọn họ đây?
Vân Yên chấp nhận thật sâu, cầm kỳ thư họa, trước chữ cầm, không giống với ba người khác, cần không phải thiên phú mà cố gắng, còn cần một chữ "Tình". Tình này không phải là tình yêu nam nữ, mà là nhân tình. Nếu trong nhà không gặp đại biến, lưu lạc thuyền hoa, kinh nghiệm đủ loại thăng trầm nhân tình ấm lạnh, tài đánh đàn của nàng cũng không được như hiện tại.
Dây đàn phát ra, cũng không tiếng đàn, mà là tiếng lòng.
Hồ Tâm Nguyệt khuấy động dây đàn Lục Khỉ, nói:
- Nếu cầm có thể tự chủ, thì cần gì chủ nhân. Ngày nào có thể phát ra tiếng đàn của mình. Mà không phải là chờ những người khác tới khảy đàn?
Vân Yên biết nàng ám chỉ, cũng không đáp lời, mà uyển chuyển nói:
- Hồ tỷ tỷ, chúng ta du hồ nhanh đi rồi về, ta còn muốn đọc sách.
Tuy rất muốn thử ba danh cầm này ngay lập tức, nhưng bây giờ không phải lúc.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi cho rằng chỗ của ta không có sách sao?
Phân phó xuống dưới, cũng không lâu lắm, có thị nữ mang tới những cái thẻ tre, do hơn mười phiến trúc phiến biên thành, không biết là loại trúc nào, phát ra ánh sáng tím dịu dàng.
Tiểu Thanh kinh ngạc nói:
- Trúc tía!
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đúng vậy!
Trên đời trúc tía gần như chỉ tồn tại trong trúc lâm ở nam hải của Quan Thế Âm Bồ Tát.
Vân Yên thầm nghĩ ở trong đó có khắc bao nhiêu văn tự.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đem thẻ tre giao vào trong tay của nàng, nói:
- Sách trên đời này, đều ở trong đây cả.
Vân Yên tiếp nhận thẻ tre, trúc phiến óng ánh ôn nhuận như ngọc, tỏa ra mùi hương thơm ngát, nhẹ nhàng khẽ ngửi, sảng khoái tinh thần. Lại mở ra xem xét, mỗi phiến trúc đều có khắc phù văn, nhưng trên thẻ trúc chỉ viết mấy chữ "Kinh" "Sử" "Tử" "Tập" bốn chữ! Không khỏi cười nói:
- Vậy cũng có lý, sách trên đời này, đơn giản là ‘ kinh, sử, tử, tập ’ mà thôi.
Nhưng thời điểm ngón tay của nàng đụng vào chữ, bỗng nhiên thẻ trúc rung động, văn tự cải biến, trong đó có đầy Sử Ký, Hán Thư, Hậu Hán Thư... Vân Yên giật mình.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Bảo vật này tên là ‘ Tứ Khố Toán Thư’ chế ra vì người yêu sách trong thiên hạ. Chỉ cần cầm nó trong tay, cho dù là ở đâu cũng không cần lo không có sách xem. Càng có rất nhiều sách quý đã thất truyền, thậm chí tạp đảm trên phố, bút ký tiền nhân đều ở chỗ này. So sánh với sách cất giữ trong thư phòng của Hứa phủ, ngay cả một phần trăm cũng không tới.
Vân Yên lộ ra vẻ mặt chờ mong, đồ vật hấp dẫn như thế khiến nàng không thể kiềm nén được.
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Đây cũng không phải là không thể tặng ngươi, nhưng mà...
Vân Yên phất phất thẻ tre trong tay, nói:
- Ta hiểu rồi, ta sẽ ngây ngốc ở nơi này, thì tỷ tỷ sẽ giao cái này cho ta đúng không!
- Không cần nói với Hứa Tiên sao?
Vân Yên cúi đầu cầm thẻ tre, nói:
- Đương nhiên phải nói với phu quân một tiếng. Ngươi nhanh dạy cho ta, thứ này dùng như thế nào, chắc không chỉ là tàng thư a.
Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười, dốc lòng truyền thụ.
Tiểu Thanh đang có chút ít nhàm chán, Hồ Tâm Nguyệt nhân tiện nói:
- Yên nhi muội muội ở chỗ này đọc sách, Thanh nhi muội muội đi tới Kiếm Các với ta.
Thuyền lớn chậm rãi chạy nhanh trên Tây Hồ, có một phong thư đưa tới tay của Hứa Tiên, chỉ viết một câu:
- Hứa Tiên, các nàng trong tay ta!
Giống nhau là mở đầu phong thư đe dọa.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Nàng đúng là quyết định chém rụng hai cái đuôi của mình rồi a.
Thì ra ý định của nàng là dùng phương thức này trả thù a, cũng giống như muốn thực hiện ý định và ý chí của mình, có lẽ còn có thể hướng Bạch Tố Trinh thị uy với ý tứ hàm xúc.
- Cho dù không thể cải biến ngươi, ta cũng có thể cải biến người khác.
Bạch Tố Trinh xem xong thư, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?
Hứa Tiên cười ôm bả vai của nàng, dán sát mặt vào gò má của nàng, nói:
- Nương tử muốn ta lo lắng cái gì?
Trên mặt ngọc của Bạch Tố Trinh xuất hiện nét đỏ ửng, sóng mắt rời rạc, âm thanh cũng mềm yếu hơn vài phần, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không lo lắng các nàng bị Tiểu Nguyệt câu dẫn?
Gần đây tư thái thong dong hào phóng của nàng lộ ra nét xinh đẹp thẹn thùng như tiểu nữ hài, mặc dù định lực của Hứa Tiên có cao hơn nữa, cũng không ngăn cản được, thu cánh tay ôm chặt eo của nàng, hận không thể lập tức tiến dần từng bước, định ôm hôn nàng, trong trường hợp đó nhớ tới dị trạng trên người của nàng gần đây, đành phải cẩn thủ tâm thần, đáp:
- Một là hồ ly ưa thích dùng ảo thuật mị thuật khinh người mê người, đột nhiên muốn lừa người khác, đúng là hơi khiến người ta lo lắng. Nhưng nếu muốn hấp dẫn các nàng ở lại nơi đó, nhất định phải có đồ vật vô cùng thú vị! Chỉ cần các nàng cảm thấy vui mừng, ta có cái gì không vui chứ!
Bỗng nhiên hắn cười hắc hắc, nói:
- Nhưng mà, đi theo tiểu nữ tử chỉ là vui đùa trong nhất thời mà thôi, có câu là ‘ khuê phòng chi nhạc có thắng tại mi mắt người’, các nàng sớm muộn gì cũng quay về chính đồ.
Trong miệng xuất hiện nụ cười tự nhiên, nhưng trong lòng có phần không bình tĩnh, bộ ngực cao ngất của nàng đang dán lên người mình, mặc dù cách mấy tầng quần áo, nhưng dáng ngươi mềm mại co dãn làm cho toàn thân của hắn nóng lên.