Hắn cẩn thận nhớ lại, khẽ lẩm bẩm “Thích phó kim hoa, chí bắc quách, tiếp trang Lan Nhược” đây không phải là mười một chữ chỉ ngày mà hai người gặp gỡ sao? Mình đúng thật giống như là đâm đầu vào trong sách, như thật như ảo.
Hứa Tiên không khỏi cười một tiếng, chính mình xuyên qua tới nay, không phải cũng giống như đang ở trong mộng hay sao? Mê hoặc thâm ảo, kỳ quái, nếu quả thật chính là mộng, cũng nên làm một giấc mộng đẹp mới đúng, thấp giọng ngâm tụng nói:
- Táp táp tây phong xuy phá song linh, tiêu tiêu thu thảo mãn không đình, nguyệt quang xuyên lậu phi diêm giác, chiếu kiến môi đài bán bích thanh.
Mới vừa ngâm xong, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng động, ở chốn chùa hoang trống trải tích liêu, phá lệ dọa người.
Hứa Tiên lặng lẽ hướng ra khe cửa sổ rách nát, tối nay trăng thật sáng, ánh trăng không khác gì ánh sáng ban ngày, nhưng những chỗ ánh trăng không chiếu tới lại tối đen như mực. Trong đêm trăng kỳ diệu này, sáng cùng tối phân cách thật rõ ràng.
Bên ngoài hành lang là một mảnh đất trống, cỏ thu ngập tràn, phía cuối bãi đất trống là một cái viện nho nhỏ, Hứa Tiên nhìn qua, viện kia ban ngày lại không có một ai, lúc này lại có từng người từng người phụ nhân hơn bốn mươi tuổi đứng đó.
Ánh trăng chiếu xuống không thấy bóng.
Hứa Tiên ngừng thở, mở to hai mắt hơn để nhìn, chuyện sắp tới có thể kiếp trước cũng không thấy được.
Quả nhiên, lại có một bà già sức yếu lưng còng nữa đi tới, mặc một bộ y phục màu đỏ đã phai màu, trên đầu cài một chiếc trâm, dưới ánh trăng lấp lánh sáng.
Hứa Tiên dỏng tai lên, lập tức nghe thấy.
Phụ nhân kia oán giận nói:
- Tiểu Thiến làm sao mà còn vẫn chưa tới.
Lão bà cúi đầu ho khan hai tiếng rồi nói:
- Nhanh lên, nhanh lên.
Phụ nhân tỏ vẻ không thích nói:
- Nàng ta gần đây không than oán gì với bà ngoại sao?
Lão bà tử cười ha hả hai tiếng, tiếng nghe như tiếng kéo hòm làm cho lòng Hứa Tiên run lên, chỉ nghe thấy lãi bà kia nói:
- Từ khi nàng tới đây, ngươi đã nghe thấy nàng than oán với người nào chưa?
Phụ nhân cau mày nói:
- Cô gái này có rất nhiều tâm tư, không phải người của mình.
Vừa dứt lời, ngẩng đầu lên lại thấy một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi đứng trong góc tối một cách kín đáo, phụ nhân cảm thấy rùng mình, gần như vậy thế mà linh thức của mình lại không cảm nhận được, cô gái này tu vi lại cao. Ánh mắt nàng ta sâu kín nhìn sang, cũng không biết là có nghe được những lời lúc này mụ ta nói hay không, hay là, lại nghe từ đầu tới cuối.
Phụ nhân cười lớn nói:
- Ơ, đây chả phải là Tiểu Thiến hay sao? Xem ra thật đúng là không thể nói xấu sau lưng ngươi,ta cùng bà ngoại vừa mới nhắc tới ngươi, ngươi cái đồ tiểu yêu tinh cứ tới lặng lẽ, may là còn chưa nói bậy cái gì.
Lão bà giọng âm u, thấp giọng nói:
- Tiểu nương tử đẹp như người trong bức họa, nếu như ta đây là đàn ông, sợ là cũng bị ngươi làm hồn siêu phách lạc mất rồi.
Tiểu Thiến giọng lạnh lùng trong trẻo thản nhiên nói:
- Nơi này trừ bà ngoại, làm gì có ai sẽ nói tốt cho Tiểu Thiến.
Hứa Tiên ở trong bóng tối thấy vậy thầm khen một tiếng, Tiểu Thiến thật là một cô gái đẹp tuyệt trần, không kém gì so với các diễn viên trong phim ảnh, càng thêm đẹp với màu da tái nhợt, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp lưu động tựa hồ như mang biết bao nhiêu u oán. Cái vẻ đẹp lại có chút bệnh hoạn, nhu nhược này, đúng là không có bất kỳ diễn viên nào có thể diễn được vậy.
Nhưng mà thử nghĩ xem, người tuyệt sắc như thế sắp sửa thuộc về Ninh Thái Thần, thân là một thằng đàn ông, cũng là cảm thấy có chút phiền muộn. Lão tử nói: “Bất kiến khả dục, sử tâm bất loạn". Hứa Tiên nếu đã thấy thì là muốn, tâm dĩ nhiên là có chút loạn, nhưng tất nhiên sẽ không làm gì, khi hắn mỗi ngày đắm chìm trong việc tấn tu đạo pháp, hấp thu năng lượng của mặt trời, đủ loại tâm tình cũng tan thành mây khói, trong lòng bình yên vô hạn. Không có buồn vui, lại càng không có chút phiền não gì.
Trong thần hồn đã bắt đầu tỏa ra chút ánh sáng như mặt trời, từ khi tu hành tới nay đã lớn bằng nắm tay trẻ con, tia sáng cũng lập tức trở nên chói mắt, đặc biệt ở nơi này lại đúng vào đêm trăng tròn, cũng có một chút năng lượng mát mẻ luồn vào trong cơ thể, lại không làm cho ánh mắt trời kia dao động như muốn nổ tung, lại đồng thời có thể thu nạp được càng nhiều ánh sáng.
Lúc này, áng sáng trong linh hồn lại càng rực rỡ hơn, nhưng đương nhiên, ánh sáng này, người bình thường tất nhiên không thể nào nhìn thấy được. Nhưng ở trong Lan Nhược Tự này, thật sự là người bình thường cũng chỉ có một mình Ninh Thái Thần mà thôi!
Người đầu tiên giật mình chính là Yến Xích Hàn, hắn ngồi cách vách nhìn thẳng tắp tới vị trí phòng nghỉ của Hứa Tiên, thầm nghĩ: lại không ngờ rằng Hứa Tiên lại cũng là người tu hành, nhìn công phu như vậy, đạo hạnh chỉ sợ cũng không kém ta, thế nhưng ban ngày lại không nhận ra được, đúng thật là kỳ quái.
Nhưng hắn cũng buông lỏng tâm tình, người khác không nhắc tới, hắn cũng không đi tra cứu. Người tu hành đều có đạo lộ. Mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng sẽ không đến mức trao danh thiếp giao thiệp, kết bè kết phái. Đó chính là chuyện mà cái gọi là người trong giang hồ của giới phàm trần thích làm nhất, bởi vì bọn họ yếu đuối mới cần đồng bọn.
Người tu đạo mặc dù gặp nhau ở chốn phàm trần này, một nói một cười, chỉ trong một đêm thôi, qua ngày mai lại là người lạ. Không phải là vô tình, là khi bọn hắn đã chọn con đường đại đạo này, cũng đã định sẵn là cô độc.
Tiểu Thiến mời vừa bước tới trước cửa phòng của Ninh Thái Thần, bàn tay trắng nõn đang đặt lên khe cửa, then cửa đã hỏng sẵn, nàng chỉ cần nhẹ nhàng đẩy là bước vào con đường số mệnh của mình. Nhưng đúng lúc đó nhìn thấy áng sáng màu vàng tỏa ra từ viện bên cạnh.
Tiểu Thiến nhìn ánh sáng vàng đó, tròng mắt ngưng tụ, thu tay về, chậm rãi đi về phía gian phòng của Hứa Tiên.
Hứa Tiên đang nhắm mắt lại, còn không biết hắn bất tri bát giác đã thay đổi cái gì.
Tiểu Thiến nhích gần tới phòng của Hứa Tiên cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của ánh sáng đó, có hiệu quả khắc chế với Âm Quỷ thân Tiên Thiên, nếu không phải là nàng tu luyện thành công, sợ rằng ngay cả tới gần cũng không được.
Tiểu Thiến bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng chậm, nhưng vẫn kiên trì bước tiếp, rốt cục tay nàng đăt lên trên cửa phòng của Hứa Tiên, nhẹ nhàng đẩy, cửa phòng “két” một tiếng vang lên.
Cửa mở.
Trong nháy mắt nhiệt độ tăng lên đột ngột làm cho Tiểu Thiến có cảm giác như sắp bị thiêu cháy, nhưng cũng theo ánh sáng cháy bỏng đó, có một chút nhiệt độ len vào trong thân thể vốn lạnh như băng của nàng.
Trong đầu Tiểu Thiến linh quang chợt lóe, trong lòng mạnh mẽ rung động, đây không phải chính là dương khí mình đang cần sao?
Các loại tu hành của yêu, quỷ lệ thuộc vào Nguyệt hóa. ."Đối nguyệt thổ châu" chính là nói yêu quái đêm khuya, nhả nội đan của mình ra hấp thụ ánh trăng, Quỷ Hồn mặc dù không có nội đan, nhưng dựa vào ánh trăng để tu hành thì cũng giống nhau.
Nhưng quỷ vật tu hành, lại có một ngưỡng cửa, nếu không thể vượt qua thì nhiều lắm cũng chỉnh có thể làm một Quỷ Tiên, lại khó thành đại đạo.