Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên thấy lão tăng kia hôm qua cũng ở đó, hắn cảm thấy mình hôm qua có hơi quá mức, dù sao người ta cũng vì muốn chính mình ngộ đạo, mà mình cũng không có tổn thất gì.

Trong đầu hắn cảm thấy kì quái chính là lão hòa thượng mặt mũi hiền lành này tại sao lại tới đây:

- Hôm qua tiểu tử mạo phạm rồi, xin đại sư chớ trách. Hứa Tiên xin ngồi cùng đại sư.

Pháp Hải lấy thanh âm cực kỳ to rõ nói:

- A di đà Phật lực vô biên hải liệt sơn băng.

Hứa Tiên gãi gãi đầu lời này như thế nào nghe quen tai thế nhỉ. . Đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên chỉ vào Pháp Hải nói:

- Pháp Hải.

Thanh âm cực lớn không chút kiêng kị khiến cho Phan Ngọc cùng phương trượng cũng đều quay đầu nhìn.

Trong lòng Hứa Tiên giờ phút này khiếp sợ tột đỉnh, hắn đang có cảm giác mình vừa tay không bắt giặc, ngay cả một chút dụng cụ cũng không có, level thì mới cấp mười mấy mà boss cuối đột nhiên xuất hiện cản đường.

Trong lòng Hứa Tiên hoài nghi mình đã chiếm thượng phong hắn là thật hay giả?

Pháp Hải tán thưởng nói:

- Hứa thí chủ khá lắm. Ngộ tính vô cùng trác tuyệt, có thể một ngụm nói ra tên của lão nạp.

Hứa Tiên ổn định tâm thần, đại BOSS này không biết mình xuyên việt nên mới biết hắn đồng thời coi hắn là mục tiêu cuối cùng của cuộc đời.

Bạch Tố Trinh không đến thì hai người cũng chưa cần trở mặt làm gì. Hứa Tiên cười ha ha chào hỏi Pháp Hải, sau đó nắm ta Phan Ngọc nói rằng chúng ta còn có việc, hai vị đại sư ở lại mạnh khỏe. Nói xong hắn muốn dẫn nàng li khai.

Phan Ngọc bị hắn nắm lấy tay, tuy rằng bình thường hai người thân mật nhưng lại rất ít có thân thể tiếp xúc với nhau, giờ phút này mặc dù còn cách tấm vải mỏng, nhưng nhiệt lực của Hứa Tiên truyền tới khiến nàng như quên cả đi.

Hứa Tiên nắm lấy cánh tay Phan Ngọc, nhưng bất ngờ trong đầu hiện lên một ý niệm, Minh Ngọc không phải luyện võ sao? Cánh tay này như thế nào lại mềm vậy, hắn nhịn không được vuốt nhẹ một cái. Trên mặt Phan Ngọc lại càng đỏ hơn.

Hứa Tiên đột nhiên giống như bị điện 220V giật bắn người ra, ngay cả trước mặt Pháp Hải cũng chẳng quan tâm, lệ nóng lưng tròng. Pháp Hải là nhỏ. Nếu như chính mình thấy Bạch nương tử đã biến thành một kẻ thủy tinh(gay, bê đê) thì cho dù có làm hòa thượng hoàn tục cũng hết thuốc chữa.

Lúc đó Bạch nương tử thấy mình, gương mặt lạnh băng nói: Đồng chí, ngươi mạnh khỏe. Đồng chí chào tạm biệt gặp lại sau chào tạm biệt gặp lại sau.

Một ít tràng đại mộng cuối cùng đối với hắn sinh ra xúc động khó có thể dứt bỏ, những kí ức lúc hắn xuất khiếu đổ nhiên trở nên khó điều khiển.

Trong phòng chỉ có một người đoán được tâm tư của hắn hiện giờ, chính là Phan Ngọc. Trong lòng nàng có chút buồn cười, lại có chút đau đớn.

- Hai vị đại sư, bằng hữu của ta thân thể không khỏe. Chúng ta xin đi trước, Hán Văn, chúng ta đi thôi.

Phan Ngọc nói xong liền muốn kéo Hứa Tiên đi, nhưng nào ngờ Hứa Tiên như phản xạ có điều kiện tránh khỏi tay Phan Ngọc rồi nhảy dựng lên nói:

- Đúng vậy. Thân thể không tốt thực, chúng ta đi trước.

Nói xong Hứa Tiên giống như chạy trốn xông ra khỏi cửa phòng.

Phan Ngọc thấy không nắm được tay hắn thì trong lòng cũng trở nên buồn bực.

Thấy Hứa Tiên cũng không nắm tay nàng đi ra, mặc dù biết duyên có, tuy ngoài mặt không trách hắn, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút đau khổ.

Hứa Tiên vội vội vàng vàng xuống núi, không dám cùng Phan Ngọc có bất kì hành vi nào thân cận. Trong đầu hắn dần dần hiện lên một giấc mộng kì quái, chẳng lẽ ta thường xuyên nằm mơ ý dâm hay sao? Cho dù nàng thật là rất đẹp nữa nhưng loại tình cảm trái với luân thường đạo lí này tại sao lại xuất hiện trên người ta chứ?

Trong đầu của hắn thường xuyên không hiểu hiện ra một hình ảnh giống như Phan Ngọc, mà Phan Ngọc thiên chân vạn xác chính là nữ tử.

Hắn lại không biết trong khoảng thời gian này theo kí ức của hắn dần dung hợp thì tu vi cũng biến đổi theo.

Bên trong Thần hồn màu hoàng kim dần dần hình thành một viên chủ tinh mới.

Tác dụng phụ của không ngừng đột phá bị sự kiên trì bền bỉ bù đắp. Lần này ngoài ý muốn mang hắn trở lại con đường nguyên bản.

Quang mang trong thần hồn đạt tới một tới trình độ nhất định cũng không có gì khác với viên thái dương tinh trước kia, mà còn càng thêm sáng ngời.

Không! Đây không phải chỗ mấu chốt nhất, trước kia chủ tinh phát ra quang mang là chiếu sáng Hắc Ám bên trong thần hồn, mà hiện tại mỗi một chỗ thần hồn đều giống như hô ứng lấy chủ tinh hình thành một chỉnh thể kỳ diệu.

Nhưng mà quang mang này trong hải dương dường như còn hơi vắng vẻ, có lẽ là một viên chủ tinh khác giống như tồn tại tinh cung bị hắn cường hóa, nhưng về sau ý tứ này lại bị Ngư Huyền Cơ bác bỏ một phen.

Càng là lực lượng đơn thuần thì càng cường đại giống như Trừng Kiếm Tiên Chu của Yến Xích Hà đạt tới mức cực điểm, thần thần lui tránh.

Nhưng thái dương chi lực của Hứa Tiên có thể thành đại đạo cũng là lực lượng của Thái Dương Chân Hỏa khiến con tép nhỏ như Hứa Tiên tu hành không tới mười năm có được lực sát thương cực lớn. Nhưng là đơn thuần lại khó có thể được thành đại đạo gặp được bình cảnh thì rất khó tiến một bước.

Tình huống hiện tại của Hứa Tiên đúng là như thế, một cái bình cảnh khoác trên vai bị hắn dùng đức hạnh phá banh, nhưng đồng thời cũng lưu lại sơ hở rất lớn. Trong khoảng thời gian tu hành sau này mới có thể chậm rãi đền bù. Mà bình cảnh mới thì tựu không khả năng lặp lại chiêu cũ, bở vì càng làm như thế thì sơ hở lưu lại sẽ càng lớn.

Hứa Tiên có đôi khi hắn sẽ nhớ nếu như tại trong thần hồn thành lập mặt trời chủ tinh, vậy thì giống như Thái Dương hệ chiếu sáng các tiểu hành tinh ư? Điều này có thể suy đoán, nhưng còn cần có kính viễn vọng có khả năng quan sát.

Có khi hắn cũng cảm giác mình nên buông bỏ sự tình này đi làm chuyện khác đi.

Nhưng hôm nay cùng Pháp Hải tương kiến lại khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ lớn lao.

Thời điểm thời điểm không có đem hắn coi như địch nhân còn không xem xét kỹ cảm giác nhưng một khi đứng ở thế đối lập mới phát hiện khoảng cách của mình và hắn xa như thế.

Có thể tại bất tri bất giác đem chính mình vào trong họa bích, dùng pháp lực tu luyện một ngàn bảy trăm năm có thể nói là thâm sâu như biển.

Chính mình tối đa có thể ở miệng lưỡi chiếm chút thượng phong, nhưng nếu như hòa thượng này quyết tâm làm mọi chuyện thì cho dù mình có nói rã cả nước bọt hắn cũng không dễ thay đổi a. Cho dù đúng như kịch bản, hắn gạt Hứa Tiên vào Kim Sơn tự nếu như hắn hoặc là không làm hoặc đã làm thì cho xong một trảo tóm mình quăng vào đó. Sau đó Bạch Tố Trinh bị ép nước khắp Kim Sơn, bị trấn áp trong Lôi Phong tháp hai mươi năm, còn chính mình thì bị bức làm hòa thượng hai mươi năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK