Sau đó hắn ngừng tay, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng khó xử, chỉ còn lậy mấy vị trí, thức sự quá mẫn cảm. Cho dù là Thần Tiên, không bị ước thúc như phàm nhân thế tục, nhưng không thể bỏ qua dễ dàng được.
Yến Tử tỉnh lại, Tiết Bích kinh hỉ nói:
- A Tử, ngươi tỉnh!
Yến Tử thấy rõ tình trạng của minh hiện giờ, lập tức đem con mắt trợn tròn, lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi đang làm gì đó? Ta, ta, y phục của ta!
Tiết Bích nói:
- Cứu ngươi a, đều là ta không tốt, bảo ngươi đi mạo hiểm.
Yến Tử trong nhất thời cũng hiểu được ngọn nguồn, nàng vừa rồi đang hôn mê, nhưng thân là Địa Tiên nhất lưu, cho dù đang hôn mê hay đang ngủ, linh đài luôn luôn có một điểm linh quang bất diệt, cảm ứng hoàn cảnh chung quanh. Thoáng sửa sang lại tin tức trong đầu. Hơn nữa Thiên Hỏa Thần Mang trong cơ thể bị thanh trừ không sai biệt lắm, đã biết Hứa Tiên vì cứu mình, nhưng chẳng phải là bị, là bị...
Nàng suy nghĩ như thế, trong một chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn của nàng hồng lên, giãy dụa muốn đứng lên.
- Cảm, cám ơn, ta, ta đã không có việc gì.
Hứa Tiên do dự mà nói:
- Còn có một ít Thiên Hỏa Thần Mang cuối cùng không thể trừ tận, ngươi bây giờ có thể luyện hóa, hoặc là bài xuất ra ngoài cơ thể, nhưng ngàn vận lần không được kíp nổ chúng, bằng không thì...
Tiết Bích dứt khoát kiên quyết nói:
- Bây giờ không phải lúc chú ý những chuyện này, nhanh tiếp tục đi!
Đem Yến Tử cố định trong ngực, bắt lấy tay của Hứa Tiên đặt lên bộ ngực đầy đặn của Yến Tử.
- Ah...
Yến Tử kinh hô như muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Tiết Bích che miệng, sắc mặt đã đỏ bừng biến thành đỏ tươi, trong ý thức hôn mê không rõ còn dễ nói, nhưng hiện tại đang hoàn toàn thanh tỉnh, địa phương nhạy cảm nhất bị người ta bắt lấy, chuyện này thật sự là chữa thương sao? Nàng cảm giác mình sắp hôn mê rồi.
- Thật lớn!
Trong nội tâm của Hứa Tiên có chút sợ hãi thán phục thành tiếng, trong tay truyền đến xúc giác vô cùng nở nang, tay hắn không chủ động bóp, nhưng nhìn từ bên ngoài chỉ cảm thấy nó nhỏ nhắn xinh xắn, còn có gương mặt đáng yêu ngây thơ như trẻ con, trên thực tế cũng thành thục như Tiết Bích sao?
Mà hô hấp của Yến Tử dồn dập lên, bộ ngực phập phồng không ngừng trong tay của hắn, giống như háo hức muốn hắn cảm nhận được nó vậy, cái này có xem là phúc lợi không?
Những suy nghĩ lung tung nhanh chóng bị ném ra sau đầu của hắn, hắn vận chuyên thái dương chủ tinh trong thần hồn tới mức tận cùng, nhanh chóng giải quyết phần da thịt nhạy cảm này. Nói cho là hai khối thịt, thở ra một hơi, nhưng khiêu chiến lớn hơn cũng đã tới.
Mặt của Yến Tử đã đỏ thẫm như chảy máu ra vậy, thoáng cái thở ra một hơi, nhưng cảm thấy nguy hiểm lớn nhất đang ập tới.
Hứa Tiên cảm nhận được nó rất rậm rạp và mềm mại, Hứa Tiên cảm nhận rất tin tường khe suối đang rỉ nước ra ngoài.
Yến Tử dứt khoát té xỉu thêm một lần nữa.
...
Thời điểm Yến Tử mở to mắt ra lần nữa, đã thấy nằm trong căn nhà gỗ quen thuộc, trên người đang đắp chăn, quấn thân thể của nàng lại, trên giường có một đôi mắt lóng lánh ân cần nhìn qua nàng.
- A Tử, ngươi cảm giác như thế nào rồi?
Yến Tử hai mắt vô thần nhìn qua nóc nhà, ấp úng nói:
- Ta cảm giác thật không tốt, a Bích, có phải ta đã chết không?
Tiết Bích mỉm cười nói:
- Không có gì lớn, chỉ là bị sờ sờ vài cái mà thôi.
Tuy nàng cũng không thích bị nam nhân chiếm tiện nghi, nhưng chỉ cần nàng có thể sinh sống yên ổn như vậy, nàng đã thỏa mãn.
- Ah ah ah ah...
Yến Tử bọc chăn lại, lăn qua lăn lại.
Ngư Nhi nghe tiếng chạy đến, cười nói:
- A Tử, ngươi tỉnh rồi à, Hứa Tiên nấu canh cá cho ngươi đấy.
Hứa Tiên!
Cái tên này giống như một đòn cảnh cáo, thân ảnh của Yến Tử nhất thời cứng đờ, sau một lát, nàng gian nan đứng, rời giường. Cầm tay của Tiết Bích đi ra bên ngoài, động tác cứng ngắc giống như người máy, các đốt ngón tay nghe được âm thanh rắc rắc, không có linh hoạt như thường ngoài.
Tiết Bích nói:
- Ngươi làm gì?
Yến Tử chậm rãi quay đầu lại, nói:
- Nói. . . Tạ. . .
Tiết Bích nói:
- Không cần phải gấp gáp!
Nhưng cũng đi theo nàng ra ngoài, biết rõ tính cách của nàng, cho dù trong nội tâm có ngàn vạn cái không cam lòng và không muốn gặp mặt người ta, nhưng người ta đã cứu nàng thì phải nói cảm tạ.
Hứa Tiên đứng trên bờ cát, nhìn thấy trời chiều đang trầm xuống, vuốt ve chiếc nhẫn trong tay một cái, chiếc nhẫn này đã khảm lên tay của hắn rồi. Trong chiếc nhẫn hiện ra một cái thần miếu nho nhỏ, giống như mô hình của thần miếu to lớn trước kia vậy.
Chiếc nhẫn này là hạch tâm của thần miếu, thần miếu của Thái Nhất không phải ở dưới đáy biển, mà là trong chiếc nhẫn này. Nói như vậy có lẽ không quá chuẩn xác, cái thần miếu này đang ở trong một cái không gian đặc dị, mà chiếc nhẫn này chính là chìa khóa mở cửa, khống chế hạch tâm của thế giới đó. Có chút xấp xỉ với công đức ngọc bài và không gian giới chỉ, nhưng cũng có chút không giống nhau.
Nếu muốn so sánh, không gian này cùng loại với thế giới địa phủ mà Hứa Tiên từng đến lần trước, đó là một không gian chẳng thuộc về thế gian này. Nhưng không biết hạch tâm thế giới địa phủ nằm trong tay của ai, Địa Tàng Vương Bồ Tát? Hoặc là bản tôn Đại Nhật Như Lai. Nếu thật sự muốn thu hồi địa phủ, cần phải lấy được hạch tâm mới được.
Nhưng những chuyện này không vội, ngược lại trong chiếc nhẫn này có được lực lượng vô cùng kỳ diệu, làm hắn động tâm. Nếu thật sự có thể tu hành Thiên Hỏa Thần Mang là thứ lực lượng khủng bố, cho dù gặp được địch thủ như Đông Hải Long Vương cũng không cần sợ.
Nhưng trước mắt chỉ suy nghĩ mà thôi, bởi vì hắn căn bản không biết cách tu luyện Thiên Hỏa Thần Mang. Thứ này cũng không đơn giản là dùng thái dương chi lực ngưng tụ ra, mà phải tuân theo quy luật cùng pháp tắc nào đó mới có thể thành công.
Nếu như muốn đem thủy linh chi lực ngưng tụ thành thải vân, cần phải học tập Đằng Vân Thuật, cùng là thủy linh chi lực, lại có thể ngưng tụ thành Thủy Hồn. Cũng giống như cacbon có thể biến thành than chì, lại có thể hóa thành kim cương, cùng là một thứ đồ vật, nhưng phương thức tổ hợp và liên kết khác nhau, một loại thành phần, còn có thể hình thành vô số loại đồ vật, cho dù là Thiên Tiên đại năng cũng không có biện pháp nghiên cứu tường tận.
Mà Hứa Tiên tu thành Thủy Hồn Thuật, hơn phân nửa là dựa vào vận khí đánh bậy đánh bạ, hôm nay còn muốn tìm được vận khí như thế là chuyện khó khăn, nếu như có thể hiểu thấu đáo năng lượng biến hóa trong chiếc nhẫn này thì còn có một chút cơ hội.
Nhưng nếu chiếc nhẫn này hơi có một vết rách thật nhỏ, lại phá hư trận pháp vận chuyển.
Nghĩ tới lúc trước Đông Hoàng Thái Nhất ném chiếc nhẫn này trong hạp cốc dưới đáy biển sâu, ngay tiếp theo lại phong ấn ngàn vạn ý niệm của yêu thần vào cột đá. Đoạn thời gian trước có ánh sáng phát ra, đại khái do thời gian quá lâu, trận pháp trong chiếc nhẫn xuất hiện buông lỏng, mới có khe hở lớn trên cánh cửa.
Bất kỳ vật gì, dưới sự ăn mòn của thời gian, đều bị tổn hại trong một ngày nào đó. Thành ra, ngay cả những thượng cổ thiên thần cũng không ngoại lệ, huống chi là một chiếc nhẫn bé xíu đây?