Phan Ngọc tức giận nhìn hắn, nhưng trong nội tâm vô cùng vui sướng. Vốn nàng còn đau đầu vì chuyện này, hôm nay có thể thuận lợi giải quyết, đương nhiên không thể nào tốt hơn.
- Vậy đêm nay ngươi ở lại trong phủ của ta nhé.
Đương nhiên Hứa Tiên nói:
- Tốt. Đêm nay chúng ta tựu gấp rút đầu gối trường đàm tốt.
Sau đó lắc đầu:
- Nhưng Yên nhi vẫn đang ở trong khách sạn.
Phan Ngọc sững sờ:
- Yên nhi là ai?
Lập tức hiểu được, vểnh môi lên nói:
- Ngươi thật si tình đấy?
Nàng biết rõ Hứa Tiên mang theo Vân Yên tới.
Nhưng ngày đó nàng đem Vân Yên đưa cho Hứa Tiên, trừ bảo nàng chiếu cố Hứa TIên ra, một mục đích trọng yếu hơn, chính là cho Vân Yên trông chừng Hứa Tiên, miễn cho hắn đi trêu chọc nữ tử không đứng đắn, nàng cũng tin tưởng bằng trí tuệ của Vân Yên, sẽ có được khả năng này. Bên cạnh không nói, nhưng bằng vào dung mạo của Vân Yên, trên đời này không có nhiều, có thiếp thất như vậy trong nhà, nam nhân tầm thường cũng không đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Kết quả không như mong muốn, Hứa Tiên ngay sao đó, lại gặp được nhiều nũ tử dung mạo tuyệt sắc. Vì vậy trong nội tâm rất không hài lòng với Hứa Tiên.
Hứa Tiên ôm nàng thật chặt, sau đó dán mặt mình lên mặt của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Là ta xin lỗi ngươi.
Phan Ngọc không thể để hắn buồn, khuyên nhủ:
- Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, cũng là tầm thường, chẳng phải phụ thân của ta có hơn mười thiếp thất đấy sao. Nhưng trong nội tâm của ta không thể nhịn khó chịu này, ngươi đừng cảm thấy ta ghen tị là tốt rồi, về sau ta sẽ chú ý.
Tuy quan niệm thời đại nói cho nàng biết rõ, chuyện này là vô cùng bình thường, chán ghét loại hiện tượng này chính là ghen tị, tại bảy ra liệt kê. Nhưng bản năng của nữ tử, làm sao nguyện ý chia sẻ nam nhân của mình với nữ tử khác chứ!
Nếu tiếp nhận giáo dục chính thống như Vân Yên, cho nên nhẹ nhàng tiếp nhận sự thật Hứa Tiên có nhiều nữ nhân, cũng sẽ tốn nhiều tâm tư đi tranh thủ tình cảm. Nhưng Phan Ngọc từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành nam tử, tuy thân phận thật sự của nàng là nũ tử, nhưng phần ngạo khí của nam tử, cho nên đối mặt với chuyện như thế này, đặc biệt kém một chút.
Hứa Tiên còn có thể nói cái gì chứ? Với tính tình của Phan Ngọc, nếu đặt ở hiện đại, đại khái sẽ phân sinh tử với mình! Cũng may đây là xã hội cổ đại, cũng phải tự vấn lại mình.
- Ngươi biết không?
Phan Ngọc ngẩng đầu lên nói:
- Cái gì?
Hứa Tiên chân thành nói:
- Ta thích toàn bộ của ngươi, kể cả bộ dáng ghen tị.
Ưa thích ôm nàng vào trong ngực, ưa thích dụ dỗ nàng một chút, thẳng đến khi nàng vui vẻ mới thôi. Nếu như vì mặt mũi mà che dấu tâm tư chân thật của mình. Hắn thật lo lắng nàng sẽ vẽ lên vách tường của Linh Ẩn Tự, tích tụ trong ngực.
Phan Ngọc nhìn qua ánh mắt của Hứa Tiên, dường như đã hiểu rõ. Tựa đầu vào ngực Hứa Tiên, nói:
- Ta không dễ bị hống như vậy đâu!
Nhưng có thể nghe hắn dỗ dành ngọt ngào, trong nội tâm vẫn ngọt như mật. Trong ngực của nàng, mệt mỏi tích lũy suốt nửa năm qua đã buông lỏng xuống, có một loại bình yên mềm yếu.
Có lẽ liền Hứa Tiên cũng không rõ lắm, nhưng chỉ có nàng hiểu được, chính mình cần hắn cỡ nào.
Phan Ngọc cũng lệnh cho xa phu đi tới khách sạn của Vân Yên. Đi đón Vân Yên.
Một đường đi tới, ba người trong xe đều trầm mặc không nói, đều có tâm tư. Hứa Tiên thì không cáo nào đem chân thân của Phan Ngọc nói rõ cho Vân Yên, Vân Yên chỉ nhìn Phan Ngọc lên tiếng chào hỏi, không muốn nhiều lời, sợ làm cho Hứa Tiên hiểu lầm, ở trước mặt người ngoài, cũng không nên thân mật với Hứa Tiên a.
Mà Phan Ngọc một mặt che dấu thân phận của nàng, vừa dùng con ngươi sáng ngời, có chút hăng hái đánh giá bọn họ, trong nội tâm không biết suy nghĩ cái gì.
Hứa Tiên nhìn sang Phan Ngọc cùng Vân Yên, vốn là giai nhân trong ngực, nhưng vào lúc này không thể thân cận được, chỉ có lắc đầu cười khổ. Lúc trở về vương phủ, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống. Phan Ngọc an bài nơi nghỉ lại cho Hứa Tiên và Vân Yên, tự đi thỉnh an Phan vương.
Phan Ngọc vừa đi vào trong thư phòng, trong lòng có chút kỳ quái, phụ thân lại không làm khó Hứa Tiên, dễ dàng tán thành hắn. Trong thư phòng, chỉ có một chiếc đèn nhỏ, thấy Phan Chương đang nhíu mày suy nghĩ cái gì đó. Lại không có chú ý tới mình đã đến, nói khẽ:
- Phụ vương!
Phan Chương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn con gái như hoa như ngọc trước mặt, không biết nên cảm thán hay nên cười, nhìn Phan Ngọc, nói:
- Tên Hứa Tiên kia, ta đã gặp, quả thật có chút môn đạo, xem ra nhân phẩm cũng không kém...
Nói hai câu này, lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Phan Ngọc hiếm thấy Phan Chương có bộ dáng chán nản như hiện tại, hỏi:
- Phụ vương, xảy ra chuyện gì?
Phan Chương thở dài:
- Thánh thượng trầm mê trong tu đạo, đã có hai tháng nay không vào triều, tình cảnh của chúng ta, cũng ngày càng lụn bại.
- Lương vương?
- Hôm nay lại có mấy phần tấu chương tố cáo ta, đang làm ra xem xét cuối cùng. Mặc dù Lương vương đã già, nhưng vẫn là tướng quốc, dưới một người trên vạn người. Nếu như thánh thượng ở trong triều, chúng ta còn có thể mượn nhờ các loại lực lượng để tranh chấp, nhưng hia tháng nay, hắn cơ hồ nắm toàn quyền hành.
Phan Ngọc cau mày nói:
- Thật sự đã tới bước này? Chẳng lẽ không có biện pháp bổ cứu sao?
Nhưng trong nội tâm nàng cũng biết, tranh chấp đảng phái, dựa vào không phỉa chỉ có âm mưu quỷ kế, mà là thế lực. Hôm nay Lương vương đắc thế, Phan gia cũng có cảm giác đại thế đã mất.
Phan Chương phất phất tay nói:
- Không làm nam tử cũng tốt, kết quả cũng xem như có chỗ dựa vào. Thực sự bất đắc dĩ, vẫn còn có Hứa Tiên, bảo vệ ngươi chắc không có việc gì, xem như lưu lại huyết mạch cho Phan gia.
Tuy hôm nay hắn đằng vân giá vũ một hồi. Nhưng trong nội tâm cũng không thể nào xem trọng Hứa Tiên. Nếu không tới thời điểm này, thì cũng không dễ dàng tán thành Hứa Tiên. Khoát khoát tay nói:
- Đi thôi!
Phan Ngọc cũng không còn cách nào, đành phải cáo lui mà đi.
...
Hứa Tiên đánh giá nơi ở, nhưng đây là tiểu viện, có tất cả mai lan cúc trúc, thời điểm này còn chưa phải đầu xuân, gốc cây già, thật là tiêu điều. Mặc dù trong phòng không lộ ra xa hoa, nhưng lại cực kỳ lịch sự tao nhã. Trên bàn còn có một lư hương đang phát ra khói, đồ dùng gỗ lim phát ra hương thơm nhàn nhạt, giấy và bút mực cũng đều có chuẩn bị. Xem ra Phan Ngọc đã sớm an bài tốt cho Hứa Tiên.
Vân Yên có chút do dự nói:
- Phu quân, chúng ta ở chỗ này, có chút không ổn đâu!
Hứa Tiên nói:
- Như thế nào?
Vân Yên lo lắng nói:
- Các ngươi tuy là hảo hữu, nhưng quấy rầy một hai ngày còn không cần nghĩ nhiều, thời gian lâu khó tránh khỏi bị người ta chán ghét. Hơn nữa vừa tới kinh thành đã vào trong vương phủ ở, khó tránh khỏi bị người ta nói thấy người sang bắt quàng làm họ.
Ở trong mắt của nàng, Hứa Tiên là vô song dưới bầu trời này, nhưng trong mắt của người thường, hắn chỉ có tài làm thơ từ, có chút tài học, là thư sinh tầm thường mà thôi.