Phật gia nói số lượng phật hằng hà như cát sa mạc, thoạt nhìn địa vị của Bồ Tát thật bình thường. Nhưng lại nói trong nội tâm của chúng sinh đều có phật. Chỉ là tâm nguyện chưa thành mà thôi, đem độ mà không độ. Kỳ thật chính thức được xưng tụng là phật chỉ có một vị, chính là Như Lai Phật Tổ, cũng có thể nói là ba tôn, Quá Khứ A Di Đà Phật, Hiện Tại Thích Ca Mâu Ni phật, Vị Lai Dược Sư Vương Phật. Nhưng ba tôn phật này do một thân Như Lai Phật Tổ biến thành, chia làm pháp thân, báo thân, ứng thân mà thôi, kỳ thật vẫn là một người.
Nếu Tam Thanh tổ sư là chí cao của đạo giáo, Nguyên Thủy, Linh Bảo, Đạo Đức ba vị Thiên Tôn, kỳ thật chính là đạo tổ Lý Nhĩ "Nhất Khí Hóa Tam Thanh" mà biến thành, năm đó tại Hàm Cốc, đem đạo pháp truyền tới Tây Vực, diễn sinh ra Phật giáo, Phật Tổ có biến hóa như thế cũng không có gì lạ.
Cho nên mới đem Đại Thế Chí Bồ Tát, A Di Đà Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát ba người hợp xưng là "Tây Phương Tam Thánh" . Nếu như thực sự nhiều phật đại đức đại năng như vậy, cần gì phải đem hai Bồ Tát cùng A Di Đà Phật đặt song song trong Tam Thánh chứ?
Có thể nhìn ra vị trí cực cao của Quan Thế Âm Bồ Tát, trong tiên giới cũng có nghe đồn, Quan Thế Âm Bồ Tát từng chứng nhận phật vị, xưng là "Chính Pháp Minh Như Lai", nhưng bởi vì lòng từ bi cắt, buồn bã cho chúng sinh, cho nên không năng phật vị, ngược lại vẫn mang thân phận Bồ Tát, dùng thân Bồ Tát phổ độ chúng sinh. Đồn đãi này không thể khảo chứng, thực sự khó biết thiệt giả. Nhưng Pháp Hải lớn như thế, gặp Quan Thế Âm Bồ Tát cũng phải tự xưng là đệ tử.
Nếu như lời của thần phật như hắn nói, sức nặng có thể nghĩ.
Tiểu Thanh nói:
- Nếu là thật sự, tỷ tỷ ngươi nên đi ra ngoài tránh né đi, nếu như vẫn không xong. Không được, ta nên gọi Hứa Tiên quyết định..
Nói xong vội vã đi ra ngoài.
Bạch Tố Trinh vội vàng ngăn cản nàng, nói:
- Ta làm sao không muốn thương lượng với hắn, nhưng thiên kiếp sắp tới, đây là lúc khẩn yếu quan đầu, làm sao có thể vì chuyện này mà làm loạn tâm tình của hắn được đây? Tiểu Thanh. Ngươi tuyệt đối không nên đem chuyện này nói cho hắn biết, được không?
- Vậy được rồi!
Tiểu Thanh do dự một chút, nhưng thấy sắc mặt của Bạch Tố Trinh nghiêm nghị, đành miễn cưỡng đáp ứng.
- Vậy ngươi biên lý do, chỉ nói đi bế quan một thời gian, không cho hắn lo lắng là được, ta sợ ngươi lưu lại, thực sự sẽ có mầm tai vạ xảy ra.
Bạch Tố Trinh chỉ lắc đầu, nói:
- Ta đi, quan nhân làm sao bây giờ? Ngao Ly làm sao bây giờ? Tiểu Nguyệt vì chuyện này mà đi tới Hàng Châu, tuyệt đối không chỉ vì chơi, chỉ sợ sau lưng còn có nguyên nhân khác, ta muốn lưu lại bảo hộ hắn.
Nàng mỉm cười, nói:
- Chỉ cần có thể vượt qua cửa ải này là tốt rồi.
Tiểu Thanh thấy tâm ý của nàng đã quyết, không cách nào khuyên bảo được nữa, dậm chân một cái.
- Nói đến nói đi, không phải vẫn muốn lưu lại sao? Vậy thương lượng với ta làm cái gì chứ?
- Sao lại thế, đã nói với ngươi rồi, tâm tình của ta bằng phẳng hơn rất nhiều. Tỷ muội chúng ta, không nói với ngươi, còn có thể nói với ai?
Bạch Tố Trinh cười cầm chặt tay của Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nghe vậy trong nội tâm ngọt ngào, nói:
- Đúng vậy a, tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi, dựa vào ta và ngươi còn có Hứa Tiên Ngao Ly Tiểu Thiến, cho dù là tai ách gì, chẳng lẽ không có năng lực đánh cược một lần sao? Nếu như không chiến mà lui, ta cũng không vui đâu.
Bạch Tố Trinh bị Tiểu Thanh an ủi một phen, tâm tình tốt hơn, xiết chặt tay của nàng, pháp lực của mình xưa đâu bằng nay.
Trong mấy ngày, Hứa phủ đắm chìm trong cơn mưa yên tĩnh của Giang Nam, sóng ngầm bốn phương khởi động. Mặc dù không có mạng lưới inte điện tử như hiện đại, nhưng mấy câu cuồng ngôn của "Hứa Tiên", không người nào trong nho giáo không biết, lại không ngừng được truyền đi theo các con đường, được gia công thêm cho đẹp. Cho nên mức độ trào phúng tăng lên gấp mười lần.
Dưới Lư Sơn, trong một trang viên to lớn, truyền ra tiếng đọc sách vào sáng sớm, chính là Bạch Lộc Thư Viện nổi tiếng thiên hạ. Trong sân phía đông nam của thư viện, cây lượt thực tùng bách , buồn bực xanh mượt. Dưới lớp mưa ngâu, một nho gia già đang cầm sách, một tay vuốt chòm râu, hình dạng trầm ngâm, lộ ra vẻ tầm chương trích cú.
Người này chính là viện thủ Bạch Lộc Thư Viện, Bùi Tiềm chữ Văn Uyên. Từng quan cư Đại học sĩ làm đế vương sư, sau khi từ quan quy hương, chuyên tâm học luận, lập nên Lư Sơn học phái nổi danh, đào lý trải rộng vua và dân, có thể được cho là ngôi sao sáng của văn đàn. Hứa Tiên dựa vào vô số thi từ danh chấn thiên hạ, cũng có thể truyền lưu đời sau. Nhưng ở đương thời, văn danh không sánh bằng hắn.
Bỗng nhiên có một gã tôi tớ tiến lên, dâng một phong thư, Bùi Văn Uyên xem xét tính danh, chính là của một lão hữu truyền tới, vội vàng mở ra xem xét, thượng diện nói chính là chuyện của Hứa Tiên, còn viết những lời cuồng ngôn của Hứa Tiên trong đó.
Hôm qua có vãn bối nói với hắn, hắn còn không quá tin tưởng, trách bọn họ không chuyên tâm học tập mà nghe lời đồn bậy bạ. Nhưng hôm nay có thư của vị hảo hữu này, hắn xưa nay biết rõ, thành khẩn bộc trực cũng không phải là người bịa đặt. Xem những ngôn luận này, với công phu dưỡng khí của hắn cũng phải quát một tiếng.
- Thật sự là tiểu nhi cuồng vọng.
Sau lại lắc đầu.
- Thiếu niên thành danh, khó tránh khỏi đắc ý quên hình.
Nhưng hắn lại không biết, một câu như thế, trải qua vô số người tương truyền, dù có người thêm vào một chữ, đến cuối cùng cũng viết thành quyển sách, biến thành "Thảo Hứa Hịch Văn" . Hắn tin bằng hữu, bởi vì đây là người tin được. Lời đồn dùng với trí giả, cũng phải xem là lời đồn gì.
Lúc này, cửa sân lại mở ra, có hơn mười thanh niên thư sinh nối đuôi nhau đi vào, tất cả cùng bái, nói:
- Viện thủ, chúng ta tới chào từ giã!
Bùi Văn Uyên biết rõ còn cố hỏi.
- Các ngươi muốn đi nơi nào?
Thanh niên cầm đầu dùng gương mặt tràn đầy tức giận, nói:
- Chúng ta muốn đi Hàng Châu, gặp tên Hứa Tiên kia. Kim Lăng thư viện hữu danh vô thực, vốn tự rước lấy nhục. Nhưng Hứa Tiên càng cuồng vọng tự đại, khinh thường người đọc sách trong thiên hạ, ta nguyên vốn xem hắn là mẫu mực của đời ta, hôm nay xem ra, có tài không đức, không gì hơn cái này. Các đệ tử đều không phục cái danh hào thiên hạ đệ nhất của hắn.
- Có tài không đức? Cái gì là có tài. Thi từ của hắn các ngươi đã đọc qua, chẳng lẽ tự liệu thắng được hắn sao, chẳng lẽ không phải tự rước lấy nhục?
Thanh niên nói:
- Văn sâu như biển, thi từ chỉ là việc nhỏ không đáng kể, ta xem Hứa Tiên trừ thi từ ra không còn tác phẩm gì xuất sắc, chưa hẳn là không thắng nổi hắn. Cho dù là bại, cũng phải nhường bọn họ kiến thức khí khái của Bạch Lộc Thư Viện chúng ta, thỉnh viện thủ đáp ứng.
Bái thật sâu, những thư sinh khác cũng đồng thành nói.
- Thỉnh viện thủ đáp ứng
Bùi Văn Uyên tay vuốt chòm râu trầm mặc một lát, cảm thấy không thể mài mòn mũi nhọn của những người trẻ tuổi này, nói: