Doãn Hồng Tụ đang mặc hoa phục, đang đứng yên, đoan trang cao quý, liếc nhìn hắn, khuôn mặt đặc biệt lãnh đạm.
Hứa Tiên không khỏi lắc đầu cười khổ, đại khái mình bị nàng xem thành người hoan dâm vô độ, có tiền khoe của. Hắn biết rõ Doãn Hồng Tụ bề ngoài nhìn thì thành thục, nhưng tính tình của nàng chẳng khác gì thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, mà tâm tính thiếu nữ hay thay đổi. Thời điểm này không phải là lúc so đo, chỉ cần chờ một lát giải thích là được.
Hơn nữa, cho dù có tăng giá lên, thì Hứa Tiên cũng không cách nào thắng "Đại phú bà" này được. Thân gia của Doãn Hồng Tụ cực kỳ phong phú, về sau lại cầm thêm đồ cưới của hoàng gia, cầm toàn bộ tài sản của Cừu Vương Phủ, cho dù xuất ra một trăm tám mươi vạn lượng, cũng không có vấn đề gì. Trên thực tế, tiệc rượu mỗi lần tổ chức tụ hội của nàng, cần tới mấy ngàn lượng bạc. Trọng yếu nhất là, ông chủ Phù Dong Viên lại là thân thích của Doãn Hồng Tụ.
Hứa Tiên quay đầu nhìn hai người bên cạnh, nói:
- Thoạt nhìn chúng ta tiết kiệm được ít tiền a.
Sau đó chắp tay với Doãn Hồng Tụ, ý bảo chính mình nguyện ý buông tay.
Doãn Hồng Tụ thấy hắn chắp tay với mình, trong nội tâm có chút nói: chẳng lẽ ta trách oan hắn? Lần này chuyên môn vì Thường Hi mà tới, nàng ở kinh thành có quan hệ mật thiết với Thường Hi, không đành lòng nhìn nàng lưu lạc long đong, lại không thể thuyết phục dược ông chủ Phù Dong Viên buông tha Thường Hi, cho nên nghĩ ra chủ ý, trước làm kế hoãn binh.
Không ngờ lại gặp Hứa Tiên, thời điểm vừa đấu giá, mỗi một lần hô đều là Hứa Tiên, nàng ở trong khoang thuyền nghe thị nữ báo cáo, Hứa công tử lại mua một cô nương, cũng cảm thấy hơi tức trong lòng, nàng nghĩ Hứa Tiên phóng đãng còn gấp mười lần so với thường nhân a. Lúc này lại có chút hối hận, thầm nghĩ: xem ra mình đã hiểu lầm hắn rồi.
Đã qua nửa đêm, cuối cùng Thường Hi dùng cái giá ba mươi lăm vạn lượng bị mua đi, phẩm hội hoa xuân cũng đã kết thúc.
Mọi người lại không cảm thấy buồn ngủ, nhao nhao nghị luận đủ loại chuyện tối nay, thuyền nhỏ đã nhao nhao rời đi, thuyền lớn đại đa số lựa chọn ở chỗ cũ, trên thuyền phương tiện đầy đủ hết, cho nên có thể an giấc một đêm.
Trên thuyền lớn của Phan gia, những nữ tử kia hai mắt nhìn nhau, không người nào nói chuyện, cho dù là Yêu Yêu nhanh mồm nhanh miệng cũng không nói nên lời, không biết Hứa Tiên chuẩn bị đối phó mấy người các nàng như thế nào đây. Trên lý luận các nàng tối nay sẽ là của bọn họ, nhưng dù sao chưa trải qua chuyện này, cũng có chút khẩn trương.
Hứa Tiên nói:
- Chư vị cô nương về trong khoang thuyền chờ đi!
Yêu Yêu do dự một chút. Vẫn đi tới, nói:
- Hứa đại công tử, tối nay ngươi muốn làm gì tỷ muội chúng ta, không ngại nói thẳng, cũng cho chúng ta chuẩn bị, miễn tới lúc đó sinh ra xấu hổ.
Nàng cũng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất. Đôi mắt của những nữ tử khác trông mong nhìn Hứa Tiên, sợ hắn nói ra yêu cầu quá phận gì đó.
Hứa Tiên vung tay lên nói:
- Đến lúc đó các ngươi liền biết rõ.
Xoay mặt nhìn Phan Ngọc nói:
- Còn có thuyền nhỏ, đưa ta lên thuyền gặp vị Thường Hi cô nương kia.
Nếu Thường Hi thật sự biến thành Hồ Tâm Nguyệt, vậy thì Doãn Hồng Tụ gặp nguy hiểm rồi.
Yêu Yêu trừng to mắt, thì ra hắn còn chưa buông tha quyết tâm một mẻ hốt gọn, xem ra tối nay rất nguy hiểm.
Hứa Tiên không đếm xỉa tới các nàng đang nghỉ ngợi lung tung, thừa lúc thuyền nhỏ đi tới bên cạnh thuyền lớn của Doãn Hồng Tụ, cao giọng nói:
- Hứa Tiên cầu kiến quận chúa đại nhân.
Qua trong chốc lát, nghe được âm thanh đáp ứng, sau đó nhảy lên, nhảy lên thuyền lớn.
Tham Lang lúc này cũng nhìn Phan Ngọc nói:
- Cũng cho ta mượn thuyền nhỏ đi.
Sau đó cũng rời thuyền, lái thuyền nhỏ biến mất trong mặt nước đầy bóng tối, nhưng lại đi về hướng của Ngư Huyền Ky rời đi.
Hứa Tiên đi theo thị nữ vào trong khoang thuyền, đi tới một gian phòng lịch sự tao nhã gặp được Doãn Hồng Tụ, mấy khỏa Dạ Minh Châu đang chiếu sáng, ánh sáng đầy phòng, Doãn Hồng Tụ bất động thanh sắc.
Hứa Tiên thấy chung quanh có thị nữ ở bên. Liền khom người nói:
- Doãn quận chúa!
Doãn Hồng Tụ cũng gật đầu, nhìn mấy thị nữ, nói:
- Các ngươi lui ra đi!
Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Doãn Hồng Tụ lúc này mới mở miệng nói:
- Ngươi tới làm cái gì?
Biểu lộ có chút đông cứng. Sau kỳ thi Hội, đây là lần gặp nhau đầu tiên, thời điểm này đột nhiên tương kiến, trong nội tâm mặc dù có chút trách cứ hắn, nhưng lại mang theo chút vui mừng, còn có chút chờ mong được gặp hắn, hắn tới tìm mình, nếu tạ lỗi một phen, nàng cũng miễn miễn cưỡng cưỡng tha thứ cho hắn.
Hứa Tiên phi thường thành khẩn nói:
- Ta muốn gặp mặt Thường Hi cô nương!
Lời này vừa ra khỏi miệng, hắn biết không tốt.
Quả nhiên, sắc mặt Doãn Hồng Tụ trầm xuống, nắm chặt nắm đấm thanh tú, cơ hồ gầm lên, nói:
- Những nữ nhân kia không đủ cho ngươi thỏa mãn sao?
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Hồng Tụ, ngươi nghĩ cái gì thế? Ta còn có chuyện khác...
Một tiếng "Hồng Tụ" làm cho Doãn Hồng Tụ thêm tức giận, càng để ý, nói:
- Khuya khoắt, cô nam quả nữ, còn có chuyện tốt gì chứ?
Hứa Tiên không khỏi duỗi ngón tay chỉ vào cung trang đang mặc của nàng, cách ăn mặc hiện tại khác với Doãn Hồng Tụ thường ngày, lại chỉ chỉ vào mình, ấp úng nói:
- Cái này... Nên tính toán thế nào?
Doãn Hồng Tụ lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả mặt. Ảo não nói:
- Ngươi... Ngươi...
Ngươi cả buổi lại nói không ra lời, chỉ vào cửa ra vào nói:
- Ngươi đi ra ngoài cho ta!
Hứa Tiên cũng ngồi xuống, cũng cho tự rót nước cho mình, nói:
- Được rồi, nhanh ngồi xuống đi, nghe ta cẩn thận nói cho ngươi nghe.
Doãn Hồng Tụ nhìn bộ dáng bại hoại của hắn, tức giận nhún chân, nhưng lại ngồi trước mặt Hứa Tiên, nói:
- Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng với ta, ta sẽ... Sẽ...
Biểu hiện của nàng hôm nay giống như Hứa Tiên đang lừa gạt tinh cảm của nàng.
Hứa Tiên lại đưa chén nước tới trước mặt của nàng, nói:
- Đây!
Doãn Hồng Tụ vô ý thức tiếp nhận nước trà, nói:
- Cảm ơn!
Sau đó buông chén trà xuống, ảo não nói:
- Ít lừa gạt ta.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ngươi nên bớt giận trước rồi nói sau! Lâu rồi không gặp, vừa gặp lại tức giận với ta, ai, thật sự là tính tình của tiểu hài tử.
Doãn Hồng Tụ nói như thế nào cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đột nhiên bị một nam nhân còn nhỏ tuổi hơn mình nói là "Tính tình tiểu hài tử", trong nội tâm cự kỳ không có tư vị, lại cổ quái là, nàng không cảm thấy đột ngột. Không khỏi tinh tế dò xét nam nhân trước mặt này, mấy ngày không gặp hắn, khí chất của hắn biến hóa rất nhiều, thay đổi hơi trầm ổn, càng tăng thêm chút thành thục, trong bất tri bất giác có một loại mị lực, thâm trầm như biển, trầm trọng như núi.
Mỗi một lần chia tay một thời gian ngắn và gặp lại nhau, nàng đều kinh ngạc bởi cải biến của hắn. Trong nội tâm không khỏi có chút cảm thán. Rốt cuộc ngươi biến thành hình dạng gì mới bằng lòng đây?
- Ngươi nói mau đi!
Hứa Tiên lại hỏi trước:
- Gian phòng ở Thường Hi cô nương ở đâu.