Hứa Tiên lúc này mới chú ý tới, trên mặt nước có rất nhiều thuyền nhỏ qua lại giữa các thuyền lớn, duy trì trật tự, chắc là Phù Dong Viên an bài, còn có người đang lấy hàng hóa từ các thuyền nhỏ, đang chào hàng khách trên thuyền.
Trên thuyền lớn đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, bong thuyền đã sớm dọn xong tiệc rượu và thức ăn rồi
Hứa Tiên ngắm nhìn bốn phía, không khỏi bội phục tâm tư của chủ nhân Phù Dong Viên này, trên mặt nước rộng rãi như thế, có khả năng dung nạp số người còn nhiều hơn Tử Vân Lâu gấp mười lần, hình thành thanh thế này, cho dù là mấy quan to hiển quý tụ tập với nhau cũng chưa chắc được như vậy, an bài như thế cũng rất sáng tạo.
trên ban công, trong mây đen, bỗng nhiên xuất hiện ngàn vạn tiếng rít, giống như trạm canh gác, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhìn thẳng về phía chân trời. Âm thanh này dừng lại trên không trung một lúc, sau đó nổ tung, lại có hàng loạt âm thanh khác xuất hiện tiếp đó, tách ra ngàn vạn đóa hoa khói đủ màu sắc.
Tiếng người trên mặt nước ngừng lại đôi chút, toàn bộ mọi người ngửa đầu nhìn qua, hoa mắt thần mê vào trong đó.
Dù sao kiếp trước của Hứa Tiên đã nhìn thấy biểu diễn pháo hoa còn sôi động hơn màn này gấp nhiều lần, nhưng cũng phải cảm thán, chỉ nhìn thấy pháo hoa nỳ, không khỏi nhớ tới một người, không biết nàng lúc này ở nơi nào. Lại càng không biết, nàng vào lúc này cũng giống như mình, đang ngắm pháo hoa.
Trong số đông đảo thuyền nhỏ ở tít ngoài xa, một chiếc thuyền nhỏ lẻ loi trên mặt nước.
Một tiểu nữ hài mặc đạo bào đứng ở đầu thuyền. Nắm chặt hai đấm, trừng to mắt, phát ra âm thanh tán thường.
- Oa, sư phó, thật xinh đẹp ah!
Người được nàng gọi là một nữ đạo sĩ xinh đẹp đang mặc đạo bào màu vàng, không có lên tiếng, mái tóc xanh rối tung, đang ôm đầu gối ngửa mặt lên trời, ngắm pháo hoa.
Nghe tiểu nữ hài nói như vậy, nữ đạo sĩ mỉm cười nói:
- Về sau không cần nói, ta không mang theo ngươi đi ra, cả ngày lẩm bẩm cái gì sư thúc sư thúc.
Duỗi ra bàn tay trắng nõn thử thắm một chút nước sông mát lạnh.
Tiểu nữ hài phát ra âm thanh khen ngợi từ nội tâm:
- Sư phó tốt nhất, sư phó, ngươi gần đây trở nên đặc biệt tốt! Cũng không ép Duẩn nhi luyện công.
Ngư Huyền Ky giương mắt nói:
- Trước kia ta không tốt sao?
Con ngươi như lưu ly thấu triệt.
Duẩn nhi lắp bắp nói:
- Cái này... Cái kia... Cũng không phải không tốt!
Rốt cục vẫn không nói ra những lời nịnh nọt như phàm nhân!
Ngư Huyền Ky giơ tay lên, ngón tay giữa bắn ra một giọt nước, ôn nhu nói:
- Ah, vậy sao, khi trở về phải sao chép Đạo Đức Kinh một trăm lượt.
- Không muốn ah, sư phó!
Ngư Huyền Ky vẫn nhìn bầu trời đêm, chuyện ở nơi đây, vô cùng hung hiểm, nếu có thể, ta cũng muốn cho ngươi nhìn ngắm thêm mấy đợt pháo hoa.
Đợi cho pháo hoa tiêu tán đi Mọi người phục hồi tinh thần lại, mới phát giác chẳng biết ban công từ lúc nào, đã hạ xuống.
Mọi người không khỏi hoan hô một tiếng, nhìn lên trên đài, dưới ánh trăng sáng, có rất nhiều cô nương xinh đẹp, oanh oanh yến yến, xinh đẹp muôn phương, mỗi nữ tử trong tay đều cầm một món nhạc khí, đứng dưới ánh trăng, lộ ra nét cực kỳ phong nhã. Có rất nhiều nữ tử xinh đẹp đang tụ lại với nhau so với pháo hoa còn muốn đẹp mắt hơn.
Từ đó có một nữ tử đi ra, đi tới bên cạnh thuyền, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Thiếp thân là Yêu Yêu, đại biểu Phù Dong Viên hoan nghênh chư vị đại giá quang lâm!
Khi nói ra những lời này, những nữ tử sau lưng của nàng khẽ hành lễ. Sóng âm cuồn cuộn, truyền khắp bát phương, lọt vào tai cực kỳ to rõ, nữ nhân này cũng biết võ công.
Hứa Tiên híp mắt tìm kiếm Thường Hi trong đám người, nhưng lại không thu hoạch được gì, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Tham Lang ở bên cạnh lại liếm liếm bờ môi. Lộ ra vui vẻ không hiểu.
Yêu Yêu trên đài cũng nói ra những lời chọc cười làm cho không khí thêm náo nhiệt, nàng nhiệt tình khôi hài, hơn nữa còn mang theo chút hương vị hài hước lịch sự, cho nên làm cho mọi người cười lên, hào khí cũng tăng lên cao trào.
Sau đó là màn ca múa biểu diễn của các vũ nữ, cộng thêm lời lẽ chọc cười của nghệ nhân hài, nghệ nhân tạp kỹ, khúc nghệ đại sư khúc kịch. Cơ hồ tất cả loại hình biểu diễn thời cổ đại đều có ở đây, làm cho người hiện đại như Hứa Tiên xem cũng thấy mãn nhãn, hào khí ở đây náo nhiệt còn hơn cả ngày tết, ít nhất không có thêm phần quảng cáo.
Trước mỗi lần biểu diễn, đều do nữ tử "Yêu Yêu" kia lên đài giới thiệu chương trình, không khác gì MC của đời sau.
Trong bất tri bất giác, trăng đã lên cao, hào hứng của khách mời đã được điều động lên cao trào.
Lần này Yêu Yêu lại lên đài, khóe miệng mỉm cười, sau khi ngắm nhìn bốn phía, nói:
- Kế tiếp, chính là phẩm hội hoa xuân mà chư vị đã chờ lâu! Chắc hẳn có khách quý mới tham gia lần đầu, không hiểu quy tắc trong đó, tiểu nữ tử sẽ giới thiệu thêm một lần! Kế tiếp sẽ là phầm tỷ muội chúng ta thay nhau biểu diễn, nếu chư vị hợp ý người nào đó, chỉ cần quăng hoa hồng trong tay ra, đến cuối cùng đếm số lượng, ai nhiều hoa ai ít hoa, tỷ muội chúng ta cũng chia thành Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa!
Chớp chớp mị nhãn nói:
- Nếu có ai quăng cho tiểu nữ tử, tiểu nữ tử thực sự vô cùng cảm kích! Kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài!
Dưới đài ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Có người hét lên:
- Cần gì nói tới kiếp sau, tối nay muốn ngươi làm trâu làm ngựa rồi đấy.
Tới thời điểm này, những lời thô tục như thế cũng không có vẻ đột ngột, dẫn tới rất nhiều âm thanh cộng minh.
Âm thanh này tới từ trên thuyền lớn, cũng không phải khẩu âm của kinh thành. Phan Ngọc giải thích nói:
- Đại khái là phú thương từ xa tới kinh thành! Hàng năm tới thời điểm này, nơi đây sẽ tụ tập rất nhiều phú thương đại phú đại quý, chơi gái mua kỹ nữ chỉ là thứ tiếp theo, đấu phú mới là chuyện quan trong hơn, chờ một chút ngươi sẽ hiểu thôi.
Yêu Yêu trên đài cũng không có xấu hổ, mà khẽ mĩm cười nói:
- Vậy phải xem tiền vốn của công tử như thế nào đã.
Hiểu ý nghĩa của lời này, tên phú thương kia cười ha hả.
- Nơi đây đúng là dung tục.
Nhưng Hứa Tiên có chút thở dài, thời điểm này, chỉ so quyền thế phú quý, thi từ ca phú nên nhét vào trong quần lót đi. Nếu như thời điểm này ở kiếp trước, những nữ tử sắp sửa biểu diễn kia, há không phải là cái nữ nghệ sĩ trong làng giải trí sao, mà Yêu Yêu này đại khái là nhân vật chính dùng để lăng xê. So với kiếp trước hoặc tiềm hoặc ẩn, nhưng ở đây là ghi giá công khai, nhưng không biết con số là bao nhiêu thôi.
Nhân gian chi đạo, đi đến cực điểm. Cũng không quá đáng như thế mà thôi, xưng là cực lạc, nhưng cũng là biển khổ, cũng chỉ có tự biết. Khó trách những tiên nhân mờ ảo kia, có thể phất ống tay áo, liền không thèm để ý, tiêu sái thành tiên mà đi.
Hứa Tiên chợt nhìn thấy ánh mắt ân cần ở bên cạnh, quay đầu lại đã thấy Phan Ngọc đang dùng đôi mắt trắng đen phân biệt rõ ràng nhìn mình, làm như đang hỏi: ‘ như thế nào? ’