Căn phong lúc trước Phùng Chi Hồng chiêu đãi Hứa Tiên, lúc này đèn đuốc sáng trưng, Hứa Tiên ngồi ở ghế thái sư, thưởng thức loại trà cực phẩm được Phùng Chi Hồng cất giấu rất kỹ:
- Phùng đại nhân, hiện tại cảm thấy như thế nào? Cũng biết thiên lý tuần hoàn, báo ứng sẽ không chừa một ai rồi chứ?
Phùng Chi Hồng bị hai tráng hán ấn quỳ gối xuống đất, trên mặt không biết từ lúc nào bị người bạt tai có chút sưng đỏ. Đã không còn thấy tư thái nho nhã năm xưa, ngẩng đầu lên nói:
- Tại hạ không biết khi nào mạo phạm đại nhân, phạm phải họa này?
Hứa Tiên nói:
- Há chỉ là mạo phạm, quả thực là đưa đến chỗ chết còn không xa, ngươi mời sơn tặc kia đã bị ta bắt gọn!
Phùng Chi Hồng nói:
- Tại hạ thực không biết chuyện này!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi đừng vội nghĩ kéo dài thời gian, chẳng lẽ còn ngóng trông Tri Phủ tới cứu ngươi sao?
Phùng Chi Hồng lại càng sợ hãi, kinh ngạc nói:
- Ngươi...sao ngươi lại biết được?
Hứa Tiên nói:
- Điều này không quan trọng, bất quá lần này, đó là Tổng đốc có đến cũng không cứu được ngươi!
Phùng Chi Hồng nói:
- Ngươi thèm muốn tiền tài của Phùng phủ, mưu tài hại mạng, nhất định sẽ bị triều đình trị tội, không chết tử tế được!
Hứa Tiên buông chén trà, đứng dậy nói:
- Chớ để thương tính mệnh của hắn!
Hồ Hải đại hỉ quỳ xuống nói:
- Đa tạ đại nhân. Tiểu nhân ghi nhớ!
Huynh đệ trên núi cùng Hồ Hải, nếu không phải là cùng Phùng Chi Hồng có thâm cừu đại hận, nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục mới có được cơ hội báo thù này. Đều là vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Tuy rằng không thể chính tay đâm chết cừu nhân, có chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng có thể nhả ra một ngụm ác khí trong lồng ngực.
Hơn mười hán tử tới gần Phùng Chi Hồng, Phùng Chi Hồng lại mặt mày tái nhợt, hét lớn lên:
- Ngươi, các ngươi muốn làm gì, Hứa Tiên, ngươi trở lại cho ta...A a.!
Miệng đã bị chặn lại, nói không ra lời.
Hứa Tiên đi tới ngoài cửa, ngẩng đầu lên, nhìn trời mưa đã dần nhỏ hơn chút, ở sâu trong tầng mây đen đã hiện ra một mảnh trắng, trời sắp sáng.
Lúc này, Bộ Đầu mới được Hứa Tiên phong mệnh, tiến lại gần, nói với hắn:
- Đại nhân, chúng ta đã tìm được ngân khố của Phùng Chi Hồng, mời đại nhân qua xem.
- A?
Hứa Tiên liền đi tới trong ngân khố, vừa nhìn một cái xem đến tột cùng, chỉ thấy hơn mười cái rương lớn, đã bị mở ra tất cả, bên trong đều là từng thỏi bạc trắng lóa. Ở dưới hỏa quang phát ra quang huy rực rỡ, chói lóa mắt người ta. Còn có một rương vàng, giá trị không dưới những hòm bạc này, e là con số không ít hơn vài chục vạn lượng.
Con số này ngay cả Hứa Tiên đều có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhớ tới một câu thơ:
- Ba năm thanh Tri Phủ, mười vạn tuyết hoa ngân.
Phùng Chi Hồng này ở bên ngoài làm quan nhiều năm. Chức vị thẳng đến tam phẩm, so với Tri Phủ còn muốn lợi hại hơn nhiều. Lại ở đây sưu cao thế nặng nhiều năm như thế. Mới tích góp từng tí một được tài sản lớn như vậy. Nếu là lại thêm đám đồ cổ, tranh chữ e rằng số tài sản của hắn phải trên trăm vạn.
Bộ Đầu nuốt một ngụm nước bọt:
- Còn có đồ cổ tranh chữ trong phủ này, ở dưới tiểu nhâm giám sát, tuyệt không ai dám động vào một phân, một hào nào. Đều mời đại nhân nhất nhất nghiệm thu.
Kỳ thực thời gian trước dựa vào hắn giám sát, hai đêm ấn tượng uy nghiêm của Hứa Tiên đã khắc sâu ở trong lòng những bộ khoái này. Nếu lại có người tham lam cũng là không dám động thủ trên đầu thái tuế.
Tiêu diệt Phùng phủ, nơi này cùng tất cả mọi thứ đều thuộc về sở hữu của Hứa Tiên. Đây là quy tắc ngầm mà mọi người cam chịu, bọn họ chỉ ngóng trông được uống chén canh là tốt rồi.
Hứa Tiên liền sai người đem toàn bộ kim ngân đều vận chuyển trở lại huyện nha. Đồ vật khác thì tạm thời niêm phong cất vào trong kho.
Trên dưới phùng phủ đều bị áp giải tới một chỗ đình viện, có nam có nữ đang khóc thành một đoàn.
Hứa Tiên mệnh lệnh đem thân tộc của Phùng Chi Hồng cùng những người liên can đến hắn đều mang về huyện nha thẩm vấn. Đám nô bộc, tỳ nữ đều phân phát ngay tội chỗ, bọn họ cũng là người bị ức hiếp. Hứa Tiên tự nhiên sẽ không cùng bọn hắn làm khó dễ. Có người liền khóc lóc tố cáo nói khế ước bán mình còn đang ở trong tay Phùng Chi Hồng, Hứa Tiên liền sai người đem khế ước bán mình tìm ra, ở trước mắt mọi người thiêu hủy đi.
Những người này lấy lại được tự do, ai cũng đều chuyển buồn thành vui, bái tạ không ngớt, sau đó rời đi. Còn đang khóc lóc hầu hết đều là thân tộc của Phùng Chi Hồng, nhưng Phùng Chi Hồng đã giết không biết mấy vị huyện quan. Phạm là đại tội giết quan mưu phản, thân tộc của hắn vô luận có tội hay không đều hết thảy phải chịu liên lụy.
Lệnh này đưa ra, đám bộ khoái lạp tức chấp hành theo. Phùng phủ to lớn như vậy, công phu không bao lâu đã là trở nên trống rỗng... Hứa Tiên án theo công trạng luận phần thưởng. Hồ Hải cùng đám thủ hạ của hắn đều được đặc xá tội lỗi, cũng chọn mấy người khỏe mạnh, trẻ tuổi làm bộ khoái, đem đội ngũ bộ đầu mở rộng đến ba mươi người. Hơn nữa hắn còn khởi xướng tiền công. Những người này đều quỳ xuống đất cảm ơn, có thể một lần nữa làm lại con người, đó là điều bọn hắn chờ đợi từ lâu.
Hứa Tiên lại ra lệnh cho Hồ Hải làm Bộ Đầu. Nguyên Bộ đầu thì làm ngục trưởng, tạm canh giữ những nhà lao chật kín người này.
Nguyên Bộ đầu này làm không đến một ngày đã bị miễn chức, trong lòng đang có chút bất mãn, lại nghe được Hứa Tiên nói với Hồ Hải:
- Lân cận nơi này còn có bao nhiêu đạo phỉ?
Hồ Hải nói:
- Còn có hơn mười cổ, lớn vài chục người, nhỏ có ba năm người!
Hứa Tiên nói:
- Bản huyện quyết định tuyên bố thông cáo, để những đạo phí này đến đây tự thú, chỉ cần không phải hạng người tội ác tày trời, giết người hại mạng, bắt người cướp của, đều trừng phạt nhẹ. Sau đó đều có thể đặc xá, còn phân phát đồng ruộng, để cho bọn họ một lần nữa làm ruộng, ngươi cảm thấy thế nào?
Hứa Tiên tại tìm được khế ước bán mình, đồng thời còn tìm được rất nhiều khế đất. An Long Huyện này quần sơn vây quanh. Thổ địa có thể canh tác vốn là không nhiều lắm. Hơn phân nửa lại đều bị Phùng phủ chiếm đoạt, Phùng gia mặc dù bị lật đổ, nhưng đất đai vẫn cần tráng niên đến trồng trọt, liền vừa vặn ban cho bọn họ.
Hồ Hải nói:
- Đại nhân anh minh, bọn họ rất nhiều người đều là điền sản bị Phùng gia cướp đoạt, bị bức bách bất đắc dĩ mới làm đạo phỉ. Hôm nay đại nhân nếu là thay bọn họ báo thù, tiểu nhân nguyện khuyên bọn họ xuống núi.
Hứa Tiên nói:
- Đương nhiên. Trong đó tất nhiên cũng có những kẻ lưu manh, vô lại, cần ngươi dẫn người đi thanh trừng. Ngươi ở trong những kẻ tự thú kia chọn ra mấy người có khả năng cao, ngươi có thể làm được không?
Hồ Hải đáp:
- Đại nhân xin yên tâm, tiểu nhân làm được!
Nguyên Bộ Đầu liền vui mừng không ngớt, còn may không phải chính mình làm Bộ Đầu, để hắn vào núi truy bắt đạo phỉ, hắn nhưng là làm không được. E là không phải mất đi tính mạng ở trong núi, thì chính là bị đánh vài gậy, miễn đi chức vụ.