Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu các ngươi muốn đi, thì tới thủ quỹ lấy chút ngân lượng! Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, cũng có thể gia tăng chút ít kiến thức.

- Cảm ơn viện thủ!

Chúng thư sinh đều vui mừng, mặc dù người tranh thủ đi không ít, nhưng cũng trải qua cạnh tranh kịch liệt mới tới bọn họ, nhưng đây chỉ là việc nhỏ.

Bùi Văn Uyên cũng mỉm cười, nói:

- Có một chuyện các ngươi nên ghi nhớ, vô luận người ta vô lễ thế nào, các ngươi thành thật không còn gì để mất cấp bậc lễ nghĩa, làm trò cười cho người trong nghề. Có thể thua văn. Nhưng không thể thua người. Nếu có ai làm tổn hại thanh danh của Bạch Lộc Thư Viện, trở về ta sẽ không buông tha cho hắn.

- Ghi nhớ viện thủ dạy bảo!

Kết quả là, liên quân chính nghĩa thảo phạt Hứa Tiên Đại Ma Vương, rốt cục đã xuất phát. Mà tình cảnh như vậy đồng thời xảy ra ở rất nhiều địa phương, mà những người nhàn tản không có tổ chức, một khi nhận tin lập tức bảo người nhà chuẩn bị xe ngựa, càng nhiều vô số kể.

Có người ở gần, đã đi tới Hàng Châu, chuẩn bị đánh tới tận cửa.

- Rầm rầm rầm...

Âm thanh gõ cửa vang lên, Hứa Tiên đang đọc sách trong thư phong, đang muốn phân phó Bạch Phúc đi mở cửa, hôm nay ngũ quỷ không biết trốn tới nơi nào tu luyện rồi, cho nên không người nào đi ra ngoài mở cửa, chính là Lý Tư Minh cùng viện thủ Cận Thiên Thư Viện cùng tim tới tận cửa.

Phân biệt chào hỏi, đón vào phòng khách ngồi xuống. Thời điểm này Vân Yên đại khái vẫn còn ngủ say, Hứa Tiên cũng châm trà cho hai người.

Làm cho Lý Tư Minh cùng viện thủ nhìn ngạc nhiên không thôi, Hứa Tiên đã là người có công danh tại thân, danh truyền thiên hạ lại đích thân pha trà. Trong phủ to như thế lại không có nha hoàn, cho dù là người trong hàn môn, bưng trà rót nước như tiểu nhị, cũng không tới phiên nhân vật chính đi làm.

- Hán Văn, ta thấy phủ đệ của ngươi to như vậy, lại không thấy một bóng người?

Lý Tư Minh nhìn chung quanh, chỉ thấy tòa nhà khắp nơi điêu lan khắp phượng, Cừu Vương Phủ lúc trước, sau khi sửa sang vẫn có khí tượng phi phàm như trước.

- Có lão bộc, vừa vặn đi ra ngoài.

Hứa Tiên buông trà chén nhỏ.

- Sao ngươi không mua mấy nha hoàn về để sai sử.

Viện thủ hớp nước trà, trà là Thiết Quan Âm thượng hạnh. Nhưng không biết làm sao làm sao, kỹ thuật của Hứa Tiên vô cùng bất nhập lưu.

Viện thủ Cận Thiên Thư Viện, năm nay đã bốn năm mươi tuổi, râu tóc hoa râm, dáng người cao to lỗ võ hữu lực, một đôi mắt sáng ngời hữu thần, chợt mắt nhìn qua không giống người có học vấn, mà giống vũ phu trên giang hồ, trong tiểu thuyết võ hiệp được xưng là "Mã lão anh hùng".

Hứa Tiên về Hàng Châu cũng có giao tế với hắn một ít, cho nên không tính là lạ lẫm.

Nhưng không đợi Hứa Tiên trả lời, Lý Tư Minh đã cười nói:

- Chẳng những có thể bưng trà rót nước, vào đâu nằm nay, còn có thể... Hắc hắc!

Hắn nói chuyện không dứt, nhưng nụ cười hắc hắc của hắn ý vị thâm trường. Ngay cả Mã viện thủ cũng cười nhạt không thôi.

Hứa Tiên thầm nghĩ một tiếng không tốt, nhưng nghĩ lại, cái gọi là "Loli dưỡng thành" người, chính là truyền thống lão luyện của người trong nước.

- Trong nhà lại không có việc gì, cho nên có chút ít tạp vụ, tiện tay xử lý. Tuổi còn trẻ, không cần dùng người hầu hạ.

Mã viện thủ lộ ra vẻ quái dị, sớm biết Hứa Tiên là người trách nhiệm. Hôm nay đi vào phủ đệ của hắn, quả nhiên có nhiều chỗ quái dị. Nhưng bản thân của hắn mà nói, như vậy mới là đương nhiên.

Sau khi bàn một ít chuyện ngoài lề, đã đi vào chính đề. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hứa Tiên, chính vì những lời cuồng ngôn mà tới. Nhưng làm cho Hứa Tiên cười khổ không thôi là, hai người này lại không khuyên bảo mình ngừng tay lại, mà cam nguyện cung cấp sân bãi, làm cho Hứa Tiên đấu với anh hào văn nhân trong thiên hạ.

Vẻ mặt Lý Tư Minh hưng phấn nói:

- Ngươi còn không biết sao? Ba đại thư viện của Giang Nam đều có động tác, mấy thư viện ở Giang Bắc cũng có phản ánh, những thư viện nhỏ thì càng không cần nói tới, đều muốn chạy đến Hàng Châu, đây chính là sự kiện trọng đại của văn đàn, so với Sơ Tuyết Thí còn muốn long trọng hơn nhiều. Ta thân là học chính, không thể không có động tác. Chi bằng khai mở một cái văn hội trong Cận Thiên Thư Viện, cam đoan công bình công chính công khai, cho bọn họ nhìn thấy lợi hại của chúng ta.

Nói xong liền vỗ vai của Hứa Tiên, một bộ dáng "Ta rất coi trọng ngươi".

Hứa Tiên xụ mặt, đây là người nào a, rõ ràng là muốn xem náo nhiệt!

- Ta còn chưa nói qua, những lời kia không phải ta nói.

Lý Tư Minh nói:

- Đó là đương nhiên, ngươi làm sao biết nói những lời đó.

Mã viện thủ cũng mỉm cười nói:

- Ta vốn còn có mấy phần hoài nghi, nhưng khi thấy tình cảnh trong phủ, liền biết Hán Văn không phải là loại người biết nói những lời này.

Một người đại phú đại quý, ngay cả phủ đệ to lớn cũng không có nha hoàn người hầu, tự mình bưng trà rót nước. Thì làm sao có thể là người kiêu căng cuồng vọng được chứ?

- Vậy sao các ngươi tới đây?

Lý Tư Minh khoát khoát tay nói:

- Những lời này có nói cũng không rõ, nếu như ngươi bây giờ muốn dẹp loạn lời đồn, sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ. Mặt mũi của mình ngươi là chuyện nhỏ, không lâu trước khi ngươi mới đạt Thám Hoa, thánh thượng ban cho ngươi kim bài, ngươi có cảm tưởng gì? Chi bằng trước thắng trận này, lại giải thích những hiểu lầm mới tốt.

Hứa Tiên khẽ giật mình, hắn không có suy nghĩ tới chuyện này, khối kim bài kia chẳng những đưa hắn lên rất cao, lại càng làm hắn không thể rơi xuống, lắc lắc đầu nói:

- Ngươi làm sao có thể liệu định ta thắng được tất cả người trong thiên hạ chứ?

Lý Tư Minh vỗ tay cười to nói:

- Ha ha ha, Hứa Hán Văn, ngươi đã không có đường lui, còn không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

Sau đó nói ra những tài sáng tạo của tên đồn bậy đồn bạ ra, nếu gộp lại cũng thành mấy quyển sách truyền thế.

Giống như lời kịch của nhân vật phản diện, làm cho Hứa Tiên rất có suy nghĩ muốn đấm Lý Tư Minh một quyền.

Lý Tư Minh cười nói:

- Hán Văn chớ giận, Tri phủ đại nhân cũng đã triệu tập công tượng đại tu hội trường, đến lúc đó người tới khiêu chiến ngươi không nói, nghĩ tới sự kiện trọng đại này người tới vô số kể, đến lúc đó tất nhiên là trăm nghề thịnh vượng, lê dân bách tính của phủ Hàng Châu cũng bởi vì ngươi mà được lợi.

Mã viện thủ cũng gật đầu nói:

- Danh tiếng của Cận Thiên Thư Viện cũng nổi danh khắp thiên hạ, trở thành thư viện đệ nhất thiên hạ chân chính.

Hứa Tiên dở khóc dở cười, chẳng lẽ mình là người khởi phát kinh tế hưng vượn của thời cổ đại sao? Cái gì thế vận hội Olimpic, hết thảy đi chết đi! Ta chỉ mắng hai câu thô tục ở trước nhà của mình, hiệu quả một chút cũng không thể so với các ngươi đầu tư vài vạn lượng bạc. Khó trách quan phủ lại vì việc này mà mưu cầu danh lợi, cho dù mình thắng hay bại, bọn họ cũng kiếm lợi sâu sắc.

Hứa Tiên mỉm cười, nói:

- Nhưng mà, ta sẽ không xuất thủ.

- Cái gì!

Lý Tư Minh, viện thủ kinh hãi. Nếu như diễn kịch mà không có nhân vật chính, thì làm sao bắt đầu được. Nhiệm vụ của bọn họ hôm nay tới là phải mời Hứa Tiên ra mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK