Chuyện cần làm phải làm tới cùng, hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy thôi.
Doãn Hồng Tụ kinh ngạc nói:
- Ngày mai, nhưng đó là lúc thi Hội mà, chẳng lẽ ngươi không có ý định chuyên tâm vào ngày mai sao?
Hứa Tiên không sao cả cười cười nói:
- Toàn bộ bằng ông trời phù hộ a! Lại nói nếu ta không tới, oán trách của Doãn viện thủ, không có chỗ biểu đạt.
Nhưng ít nhất có thể đại biểu "Ông trời" chính là Văn Xương Đế Quân, đã tỏ vẻ xác định trình độ của mình không đủ rồi.
Doãn Hồng Tụ hơi sẳn giọng:
- Ngươi mới có oán trách đấy.
Thực sự minh bạch, hắn cũng muốn tốt cho Nhu Gia. Nhưng loại chuyện bằng hữu vui đùa túy ý, nàng cảm thấy có chút ôn hòa.
Hứa Tiên lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không phải có oán khí, mà có dục hỏa.
Sau đó thầm nghĩ: nói lỡ lời rồi.
Có lẽ hào khí quá mức hiền hòa, Doãn Hồng Tụ ngơ ngác khi nghe câu này.
- Dục hỏa? Yên nhi nàng không thể...
Lập tức kịp phản ứng, má đào hiện hồng, con mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên.
Khóe miệng Hứa Tiên giật giật vài cái, vội vàng cáo từ rời đi.
Doãn Hồng Tụ thấy thân ảnh hắn vội vàng như vậy, cũng không có tức giận, đỏ mặt như phun máu, quay người trở về phòng.
Hứa Tiên ngồi trên mây vàng, ngẫm lại chuyện của Nhu Gia, thở dài, lại bay sang một hướng khác.
Ở ngoài thành tỷ thí với Dương Tiễn một phen, tuy vẫn thất bại, nhưng đã không có chật vật như vậy, lại cùng công thủ với Dương Tiễn. Thực lực phân thân của Dương Tiễn, đã cảm giác được rất rõ ràng. Hứa Tiên có tự tin, nếu mình triển khai toàn bộ thực lực, phần thắng có lẽ rất lớn, nhưng hắn vẫn muốn dựa vào lực lượng bản thân, đường đường chính chính đại bại hắn.
Dương Tiễn nói:
- Lực lượng của ngươi đã dùng được bảy tám phần, muốn càng tiến thêm một bước, chỉ cần khổ luyện. Ta có khả năng dạy ngươi, cũng chỉ có như thế.
Âm thanh như kim loại của hắn tới đây là kết thúc.
Hứa Tiên hỏi:
- Khổ luyện? Cần bao nhiêu thời gian?
Dương Tiễn nói:
- Bằng ngươi tiêu chuẩn của ngươi hôm nay. Muốn phát huy đến chín thành, ít nhất cần thời gian mười năm!
Thật sự giống như huấn luyện viên chuyên nghiệp a, trong thời gian một tháng đã có thể huấn luyện người bình thường như thế này, nhưng sau đó tăng lên một chút, cũng khó khăn hơn vô số lần.
Hứa Tiên nói:
- Thời gian lâu quá.
Hắn vẫn cảm thấy dùng công đức ăn gian còn tốt hơn, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Dương đại thần, Phân Thân Thuật của ngươi là sao? Có thể dạy ta hay không?
Dương Tiễn thản nhiên nói:
- Bằng thực lực của ngươi bây giờ, còn chưa đủ tư cách hỏi vấn đề này.
Hứa Tiên thầm nghĩ, ta phi, quá trâu bò a, chờ ta vượt qua thiên kiếp, trở về hung hăng giáo huấn ngươi... Phân thân.
Khóe miệng của Dương Tiễn xuất hiện nụ cười lạnh khốc, nói:
- Ta sẽ chờ ngày nào đó.
Hứa Tiên kinh dị nói:
- Ngươi có thể đọc tâm?
Dương Tiễn gật gật đầu, trong nội tâm Hứa Tiên cả kinh, như vậy toàn bộ suy nghĩ của mình, chẳng phải toàn bộ cảm giác của hắn, loại cảm giác này quả thật so với không mặc quần áo còn khó chịu hơn, lại nghe Dương Tiễn nói tiếp:
- Không thể!
Hứa Tiên im lặng, nói:
- Không thể thì sao ngươi biết.
- Ta không thể đọc tâm của ngươi, nhưng ta đã nhìn thấy vô số người. Lời nói trong nội tâm của ngươi, quả thực đã ghi lên mặt rồi.
- Cho nên ngươi luôn mặt không biểu tình? Ta chỉ thẳng thắn thành khẩn thôi.
Dương Tiễn cũng không trả lời. Mà đứng dậy, vừa nhấc chân, bước tiếp theo đã xuất hiện ngoài trăm trượng, âm thanh lạnh lùng truyền tới, nói:
- Hứa Tiên, lúc gặp lại, hy vọng ngươi có thể thực hiện ý nghĩ trong lòng.
Sau đó nói thêm một câu:
- Đừng chết.
Hứa Tiên hơi sững sờ, cười một cái. Lúc đứng nguyên một chỗ, dập tắt đống lửa, đáp mây bay trở về thành.
Gió lạnh quét qua, phòng ốc trên mặt đất nối tiếp nhau san sát, lâm vào trong bóng đen, chỉ có Phù Dong Viên vẫn còn ánh sáng. Từ đó nhìn qua, thành Trường An hùng vĩ đã bắt đầu lâm vào bóng tối.
Bay qua một loạt dãi nhà, không biết nha môn thế nào, ánh mắt Hứa Tiên ngưng tụ, nhìn thấy trên cửa hiên có viết hai chữ to "Trường thi", đây chính là nơi diễn ra cuộc thi Hội. Ba năm một lần, nhưng tuyển khắp thiên hạ, "Nhiều thì vài trăm người, ít thì hơn mười người" trở thành thành phần máu mới, độ khó của cuộc thi quá to lớn, có thể nghĩ, tuyệt đối không thể dựa vào vận khí mà thông qua.
Không biết đề của cuộc thi là cái gì? Nếu hắn muốn dựa vào pháp thuật tùy ý làm bậy, có lẽ không khó thông qua, thậm chí hắn có thể trước thời gian tiến hành trộm đề thi, sau đó cho Vân Yên giải đáp tốt, nhưng ăn gian dường như không tốt lắm.
Hứa Tiên hơi do dự một chút, liền quyết định. Kiếp trước khi dự thi tốt nghiệp các loại, đối với chuyện ăn gian này,thật sự không có nửa điểm cảm giác áy náy. Hơn nữa nếu như đậu tiến sĩ, đại khái tỷ tỷ sẽ rất cao hứng a, xem như rạng rỡ tông đường. Hơn nữa mình từ xa xôi ngàn dặm chạy tới đây một chuyến, nếu như không trúng cử, chẳng phải mất mặt với nương tử hay sao, mà Tiểu Thanh nhất định sẽ khinh thường hắn, nếu như Ngao Ly biết được hắn không thi đậu, nhất định sẽ cười lăn qua lăn lại dưới đất.
Hứa Tiên đang do dự nghĩ tới hậu quả "Đáng sợ" khi không đậu, nhưng lúc này có một đạo thần quang trên trời chiếu xuống, bao phủ cả trường thi. Một cột sáng trên trường thi từ từ hạ xuống, trên đụn mây có một quan văn và một đám thuộc hạ đứng phía sau, đúng là Văn Xương Đế Quân.
Hứa Tiên vội nói:
- Hứa Tiên bái kiến Đế Quân.
Văn Xương Đế Quân vuốt ba sợi râu dài, mỉm cười có chút gật đầu, mặc dù không nói lời nào, nhưng bộ dáng văn nhã làm cho người ta không cảm thấy có chút thất lễ nào.
Hứa Tiên thấy sắc mặt hắn như thường, không biết có phải đã biết rõ hay không, kế hoạch ăn gian của mình đã chết từ trong trứng nước rồi.
- Không biết Đế Quân hạ giới, cần làm chuyện gì?
Văn Xương Đế Quân cười mà không nói, võ tướng bên cạnh đã nói với Hứa Tiên:
- Hứa Tiên. Tại sao ngươi lại không hiểu được, thi Hội quan hệ tới thiên hạ hưng suy, đương nhiên cũng đề phòng tiểu nhân dùng pháp thuật ăn gian. Năm nay Đế Quân tự mình hạ giới đốc tra, nếu có người ăn gian, sẽ bắt lại hỏi tội.
Trong thiên hạ kỳ thật có không ít người biết pháp thuật, nhưng phần lớn không có thành tựu mà thôi, chỉ hiểu được một chút da lông của đạo pháp, nhưng trong thời điểm khoa cử diễn ra, rất nhiều tiểu pháp thuật có thể ăn gian một cách không ngờ tới, nếu như túy ý cho bọn họ làm chuyện này, sợ rằng có rất nhiều thứ thật giả lẫn lộn.
Văn Xương Đế Quân chưởng quản văn vận, đương nhiên sẽ không tha thứ chuyện này xảy ra. Bằng không thì, Vương Đạo Linh cũng không cần đi bán thuốc lừa gạt trên đường, trực tiếp đi khảo thủ công danh, cho dù làm huyện thái gia cấp thấp nhất, cũng có tiền hơn chuyện đi bán thuốc tăng lực dạo như vậy. Nhưng nếu như vậy, thiên hạ chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Hứa Tiên nói:
- Đế Quân vất vả.
Trong nội tâm cười khổ không thôi, thí sinh trong cuộc thi coi như hiểu được pháp thuật, cho dù cao như thế nào, bằng vào thủ hạ tiên quan còn chưa đủ sao? Còn muốn Văn Xương Đế Quân tự mình hạ giới giám sát? Hắn cũng không tin có thí sinh nào phép thuật cao cường hơn mình, chuyện này rõ ràng vì mình mà tới mà.