Cảm xúc cảm tình tư duy, cấu thành một quyển sách phong phú cả đời, rót vào trong Tâm Hải của Hứa Tiên.
Thân thể của Hứa Tiên rung động kịch liệt, những trí nhớ này đâm mạnh vào trí nhớ của hắn.
Vân Yên ba người đều lo lắng nhìn qua Hứa Tiên, có chút sợ hãi, sợ nhất khi hắn mở mắt ra nhìn thấy hắn biến thành người khác, đôi mắt nhìn mình không còn ôn nhu như trước nữa.
Thế giới Tâm Hải, Hứa Tiên vẫn còn đánh giá thấp trùng kích của trí nhớ này, muốn kéo tay trở về, lại phát hiện tay của mình bị thân ảnh to lớn này hút lấy, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào rút ra được, ngược lại còn hãm vào trong đó. Hơn nữa sinh một loại cảm giác xúc động, xâm nhập vào trong đạo thân ảnh đó, triệt để nhận thức tất cả của Thiên Tiên.
Loại tình huống này thực sự không phải Đông Nhạc Đại Đế tác quái, giống như đọc được một quyển tiểu thuyết vô cùng thú vị, khiến người nhịn không được xem tiếp, dừng không được. Cảm giác hứng thú này lại vượt xa nội dung hấp dẫn của tiểu thuyết hàng vạn lần, làm dao động tín niệm của Địa Tiên như hắn.
- Quan nhân, quan nhân.
Vài tiếng ôn nhu kêu gọi Hứa Tiên tỉnh táo lại, tại phía sau hắn xuất hiện thân ảnh của Bạch Tố Trinh, vươn tay cầm chặt tay kia của hắn, kéo hắn ra khỏi thân ảnh cực lớn này.
Hứa Tiên thầm nghĩ một tiếng:
- Nguy hiểm thật.
Vui mừng nói:
- Nương tử, tại sao ngươi lại ở đây?
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói:
- Chúng ta có thiên thiên tâm kết, trao đổi tâm huyết với nhau, chỉ cần ngươi chìm vào trong Tâm Hải, chúng ta sẽ có thể tương kiến nhau.
Hứa Tiên vui vẻ nói:
- Như vậy chẳng phải chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt sao?
Vốn chỉ nghe được âm thanh, nhưng bây giờ có thể trực tiếp thấy dung nhan của nàng, nhìn thấy cái nhíu mày và nụ cười của nàng.
Bạch Tố Trinh vì tính tình trẻ con của hắn mà cảm thấy vui mừng trong nội tâm, chính mình làm sao không muốn gặp hắn nữa?
Hứa Tiên lại hỏi:
- Ngươi đã đến núi Thanh Thành sao?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ân, ta đã bắt đầu bế quan, cảm thấy tâm tình chấn động kịch liệt, mới thử liên hệ với ngươi.
Hứa Tiên thở dài, nói:
- Lần này thiệt thòi ngươi nhiều rồi.
Bạch Tố Trinh dùng tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của hắn, nói:
- Quan nhân, không cần quá nóng vội, quan nhân đã rất cố gắng, từ từ sẽ tốt thôi, ta không hy vọng ngươi mạo hiểm. Dù cho ngươi chỉ là phàm nhân, ta cũng bảo hộ cho ngươi.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ta biết rõ, ta sẽ cẩn thận, nhưng ta sẽ không dừng lại, ngươi cảm thấy như thế nào?
Vươn tay vuốt ve gò má của nàng.
Bạch Tố Trinh cầm tay hắn, nói:
- Ta khá tốt, nhưng kế tiếp ta phải bế quan hoàn toàn nhập định, Tâm Hải cũng không thể có gợn sóng, mới có tác dụng chế trụ thân thể. Chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể liên hệ với ngươi. Nếu có cái gì giải quyết không sao, chỉ cần trong nội tâm kêu gọi ta, ta sẽ cảm nhận được.
Không hề không đề cập tới nguy hiểm trong đó.
Hứa Tiên nói:
- Ta sẽ giải quyết, ngươi nên thanh thản ổn định bế quan.
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta sẽ yên tâm, lần này ra biển nên chiếu cố Thanh nhi thật tốt a, nàng vẫn thích ngươi, đừng làm cho nàng khổ sở.
Nói đến đây, thân ảnh của nàng hơi chấn động, giống như bị cái gì đó quấy nhiễu, chỉ nói thêm một câu "Trân trọng ", sau đó tiêu tán như sương mù.
- Ta minh bạch.
Hứa Tiên cũng nói với đám sương mù này.
Mà khi hắn quay đầu lại, lại phát hiện thân hình Đông Nhạc Đại Đế không có cao lớn như vừa rồi, cẩn thận suy tính một phen mới biết được mình đã trở nên cao lớn, nhưng so đấu trong Tâm Hải cũng không phải so lớn nhỏ đơn giản như vậy.
Hắn thử sửa sang lại thu hoạch trong trí nhớ, giống như hoàng thượng giải quyết chính sự, không ngừng xử lý lấy đống tấu chương cao như núi. Hắn cũng không phải muốn thu thập phương pháp thu nạp linh lực của Thiên Tiên, nhưng hắn lại phát hiện một bí mật khác, những tấu chương này giống như lấy ra từ công đức ngọc bai, trong ngọc bài nhỏ cất giấu một thế giới, chính là một kiện không gian pháp khí Hứa Tiên có thể thu nạp nhiều thứ.
Hơn nữa đã bị Đông Nhạc Đại Đế kiềm giữ, chỉ sợ trong ngọc bài này có nhiều thứ hắn kiềm giữ được, vậy thì đây là một bảo tàng thật sự, nói không chừng bên trong có vô số pháp bảo cường đại.
Nhưng Hứa Tiên có được công đức ngọc bài từ rất lâu rồi, đã sớm nghiên cứu thứ nho nhỏ này thấu triệt rồi, căn bản không có phát hiện thứ đồ vật gì khác, thử tìm kiếm trong trí nhớ, cũng không có thu hoạch được gì.
Trong nội tâm Hứa Tiên phỏng đoán, nếu như công đức ngọc bài, lại có quan hệ tới công đức. Cho nên mình một mực không thể phát hiện ra được, có lẽ bởi vì công đức của mình không đạt được yêu cầu. Hắn ngược lại trùng hợp nhận thức một công đức tích lũy như uống nước sôi giống như nữ nhân, lần này ra biển cần gặp Ngư Nhi mới được, nhìn thấy không thể mượn tay của nàng, cởi bỏ bí mật của công đức ngọc bài.
Pháp bảo có giá trị cực lớn, ban đầu ở Linh Ẩn tự, nếu quả thật để cho Pháp Hải sử dụng đại vô lượng tử kim bát, chỉ sợ sẽ thấy được cục diện khác. Đông Nhạc Đại Đế trân tàng ở bên trong, nói không chừng vô cùng quý giá. Mặc dù không có pháp bảo, chỉ sợ không gian này thật sự có thể thực hiện được tâm nguyện của kẻ xuyên việt hiện giờ.
Hắn vẫn cảm thấy, thân là kẻ xuyên việt chân chính, thậm chí ngay cả không gian giới chỉ các loại cũng không có được, quả thực quá giả. Thì ra thứ tốt đều bị hắn đeo trên cổ, làm hắn sinh ra cảm giác "Ta không hổ là kẻ xuyên việt".
Hứa Tiên mở hai con ngươi, lập tức nhìn thấy ba thần thái khác nhau, tuy nhiên là đôi mắt lo lắng dễ thương.
Vân Yên hỏi:
- Phu quân, ngươi không sao chớ!
Hứa Tiên cười nói:
- Đến đây, ôm một cái là biết rõ!
Nói xong triển khai hai tay ôm cả ba nàng vào trong tay.
Tiểu Thiến cùng Vân Yên vui mừng ôm ngược hắn.
Tiểu Thanh giãy dụa một phen cũng vô dụng, dứt khoát liền buông tha, dù sao cũng bị hắn ôm nhiều rồi, thêm một lần nữa cũng không có gì, lại không biết suy nghĩ này của mình nguy hiểm cỡ nào.
Sau đó gọi kim ưng tới, ghi mấy phong thư, phân biệt gửi cho Phan Ngọc ở kinh thành, Thái Âm chân nhân cùng Thanh Loan ở Thục Trung, nói cho bọn họ mình đi nơi đâu.
Pháp lực của Hứa Tiên hiện giờ còn chưa đạt tới đỉnh phong, Kim tinh chỉ miễn cưỡng đạt tới Điểm Tinh, ẩn chứa năng lượng còn yếu ớt. Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, lại không nghĩ Thái Dương tinh cùng Thủy tinh lại đơn giản như vậy.
Kim linh chi lực ẩn chứa trong thiên địa rất ít ỏi, muốn ngưng tụ chỉ có thể đi tìm mạch khoáng, sau đó tốn hao đại lượng thời gian. Trừ việc đó ra, không có bất kỳ biện pháp mưu lợi nào. Chuyện tốt như lúc gặp Kim Lũ Pháp Vương lần trước, cũng không phải dễ dang gặp được, vì vậy chỉ có thể tạm thời gác lại.
Hơn nữa linh lực bản thân đại tăng, lục thần thông của phật môn cũng có thể tiếp tục tu hành, thủ ấn "Cửu Tự Chân Ngôn" của phật môn cũng giống như vậy, nhưng chuyện này cần chút ít thời gian. Thời gian không đợi người, Hứa Tiên liền phải đi biển tìm kiếm linh dược luyện đan, cho nên không tiến hành tu luyện được.