- Các ngươi cũng là thần tiên, sao có thể làm ra loại chuyện này? Quốc gia bại vong, tất nhiên sẽ có sanh linh đồ thán!
Nữ võ thần liếc nhìn nàng thật sâu, giống như đang kinh ngạc vì sao yêu quái lại có tâm tình thiện lương như vậy, nhưng cũng không cầm cái giá đỡ của tiên nhân gì. Mà giải thích nói:
- Thiên hạ đại sự, phân hợp vô thường. Chung quy không thiếu nhất chính là chiến loạn, nếu như miễn cưỡng kéo dài, kéo hơi tàn nhiều hơn một ngày, thiên hạ chúng sinh cũng chịu nhiều độc thủ của tham quan ô lại độc ác. Ngược lại không bằng nhanh chóng, đẩy lập minh quân thánh chủ, thành lập tân triều! Đạo lý như vậy, ngươi có thể hiểu chứ!
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã tức cười, không nghĩ tới lại vẫn có đạo lý như vậy, tìm căn nguyên tìm ngọn nguồn hỏi:
- Vì sao các ngươi không muôn kiếm dứt khoát giết tên hoàng đế đó đi?
Thiếu nữ vũ mị gấp tới độ che miệng cười lên, chuyện tốt như vậy còn tranh luận làm gì.
Nữ võ thần lại nói:
- Nhân gian vương giả, đều có vận số. Được vạn dân cung phụng, Long khí oanh thể, giết sẽ có điềm xấu, chỉ có tổn hại vận số của hắn, đợi cho thiên hạ đại loạn, sẽ có người làm chuyện đồ Long này.
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã lại nói:
- Thế nhưng mà, các ngươi bảo Tiểu Nguyệt đi hại người, đi làm chuyện xấu, nhất định sẽ tổn hại công đức.
Nữ võ thần nói:
- Nếu là ta và ngươi đi làm chuyện như vậy, sẽ tổn hại công đức, nhưng do nàng làm, lại không sao. Nàng không nhân tâm, không có công đức cũng không sao cả, tức không được thiện nhân, cũng không được ác báo. Chính là Thiên Ma, bản tính cực ác, theo bản tính ác niệm, hoành hành giết chóc, cũng thành tự tại. Cùng phật ngang hàng. Đạo của nàng chính là Thiên Ma chi đạo, cũng khác đạo của ta và ngươi.
- Cố tình làm việc thiện, thiện mà không được thưởng, vô tâm làm ác, ác mà không phạt.
Đây là bản chất của công đức, mấu chốt của nó nằm ở chữ "Tâm". Công đức cũng không phải luật pháp, thưởng phạt cũng không phải hành vi của người, mà là nhân tâm. Nếu như một người bởi vì hảo tâm mà làm thành chuyện xấu, cũng được tính công đức. Trải lại nếu vì ý xấu biến thành chuyện tốt, cũng bị tổn hại công đức.
Nếu là vô tâm, cũng không có công đức. Thí dụ như mãnh hổ ăn người, đó chính là bản năng của nó, nào có thiện ác đáng nói. Nếu không phải, lão hổ ngẫu nhiên ăn một người việc ác bất tận, chẳng phải sẽ đạt được công đức sao?
Thiếu nữ vũ mị cầm tay của thiếu nữ xinh đẹp nho nhã, vẻ mặt vui mừng nói:
- Bình thường ta nói thế nào, muốn làm gì thì làm chính là tốt nhất. Ngược lại là ngươi, bị đạo lý của những người kia không tìm được đạo của chính mình.
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã trong nhất thời không biết nên làm sao cho phải, chẳng lẽ những chuyện mình làm tới này đều sai hay sao?
Nữ võ thần khuyên nhủ, nói:
- Ngươi cũng không cần cảm thấy mê mang, ngươi có được thiện tâm, nhận thức thiện niệm, đây cũng là một phần công đức, thời điểm độ kiếp tương lai sẽ có diệu dụng.
Lại nhìn thiếu nữ vũ mị, nói:
- Như vậy ngươi có bằng lòng hay không?
Thiếu nữ vũ mị nói:
- Đương nhiên nguyện ý.
Nữ võ thần nói:
- Đã nguyện ý, vậy thì thu dọn đồ đạc, lập tức theo ta xuống núi a. Ta ở chân núi chờ ngươi!
Nói xong liền hóa thành một đạo ánh sáng biến mất vô tung vô ảnh.
Thiếu nữ vũ mị vỗ ngực.
- Quá tốt!
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã nhíu mày, nói:
- Tiểu Nguyệt, ngươi thật muốn đi sao?
- Đương nhiên.
Thiếu nữ vũ mị vô cùng sôi nổi đi thu dọn đồ đạc.
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã đi theo khuyên bảo nàng:
- Nếu không ngươi đừng đi, ta cảm giác, cảm thấy không tốt lắm!
Thiếu nữ vũ mị ngẩng đầu, gõ gõ cái trán của nàng, nói:
- Ngươi cho rằng bây giờ còn có thể đổi ý sao? Hơn nữa tại sao phải đổi ý?
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã nói:
- Hay chúng ta đem linh đan trả cho người ta...
Thiếu nữ vũ mị nói:
- Còn? Thứ đồ vật đã ăn sẽ còn sao? Đừng nghĩ nhiều như vậy.
Thò tay cầm lấy tay của nàng, nói:
- Nếu ngươi không phải bảo ta chừa lại một hạt, lão già kia tu hành, buồn bực cũng buồn chết.
Thiếu nữ xinh đẹp nho nhã lui ra phía sau một bước, lắc đầu, thần sắc có chút ảm đạm.
Thiếu nữ vũ mị dùng hai tay nâng gò má của thiếu nữ xinh đẹp nho nhã, mỉm cười nói:
- Rắn ngốc, vậy ngươi tiếp tục ở đây tu hành đi! Ta nhanh chóng trở về.
Đi đến cửa động, ngoái đầu nhìn lại cười cười, nói:
- Đợi ta, chúng ta sẽ cùng đi Dao Trì.
...
Mở to hai mắt, một lần nữa ngồi xuống, lại tốn hao bao nhiêu thời gian? Trong núi mặc dù không ngày tháng, nhưng trong lòng có ràng buộc, một mình một người đứng trên vách núi, nhìn khắp bốn phương tám hướng, suy đoán rốt cuộc nàng đi nơi nào?
- Tiểu Nguyệt hẳn là ở Trung Nguyên a!
Nàng bấm đốt ngón tay một cái, mơ mơ hồ hồ lựa chọn một phương hướng, hơi hơi do dự liền thả người bay đi.
Một đường bay tới, địa thế dần dần trở nên bằng phẳng, thôn trang của nhân loại nhiều hơn, đồng cỏ phì nhiêu xuất hiện trong tầm mắt, nhưng có rất nhiều thôn trang không có người nào.
Trong nội tâm nàng không biết rõ, những người này không ở trong nhà của mình, đều đi đâu? Lại bay một hồi, bỗng nhiên nhìn thấy một đám người, những người này nữ có nam có, trẻ có già có, nhưng khuôn mặt tiều tụy, quần áo tả tơi. Hình thành một đội ngũ rời rạc dài hơn một dặm đi tới, giống như một con rắn bị bệnh, đang nhúc nhích chậm chạp trên mặt đất.
Bỗng nhiên lúc này có một lão nhân té xuống đất, hồi lâu cũng không tỉnh dậy. Nàng đã giật mình, muốn xuống dưới dìu hắn lên, nhưng đã có rất nhiều người vây quanh. Nhưng nội tâm vừa thả lỏng của nàng lúc này, lại xiết chặt một cái.
Nàng nhìn thấy, con mắt của nàng hoa lên, có khói bếp và đống lửa bay lên.
Trong nội tâm nàng tràn ngập sợ hãi, nhanh chóng bay về phía trước, nhưng trên mặt đất lại phát sinh một chuyện tương tự nhau.
Thiên hạ đại hạn!
Trong phố xá sầm uất của đế kinh, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu nữ áo trắng.
Nàng có chút mờ mịt đứng trên đường, có lẽ Tiểu Nguyệt ở ngay chỗ này. Nhưng vị trí cụ thể không tính ra được. Duy nhất may mắn là, nơi đây dù sầm uất, còn có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt người, chỉ cần hỏi mấy người, mới có thể tìm được.
Nhưng dung mạo tuyệt thế và thần sắc mờ mịt của nàng, đã sớm đưa tới chú ý.
Bỗng nhiên trong đám người có mấy người đi ra, vây quanh nàng lại, trong tay cầm dây thừng và roi, nói:
- Để chúng ta đi tìm, lại dám trốn tới nơi này, còn không nhanh theo chúng ta trở về?
Ánh mắt dâm loạn xoẹt qua người của nàng, dáng người tốt thế này, chắc chắn bán được nhiều tiền lắm đây.
Người qua đường âm thầm cắn răng, những tay chân này đều là người có hậu trường, càng ngày càng coi trời bằng vung, lại dám bắt người trên phố, nhưng không người nào dám đứng ra nói chuyện.
Bỗng nhiên trên phố có tiếng chiêng vang lên, kinh động dòng người, nhao nhao tránh né ra hai bên, những người kia cũng bất chấp nàng, vội vàng né tránh, nhưng không chịu đi xa.
Một chiếc kiệu tám người khiêng, chiêng trống mở đường, đang đi tới nơi này.