Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của nhà cái đầy mồ hôi, vừa lạnh vừa ướt, lại nói không ra lời. Chuyện này mỗi ngày trên sòng bạc đều phát sinh, hắn cũng sớm nhìn thấy nên không trách được. Nhưng vấn đề là, đối diện với khách nhân thắng ba mươi lăm lần, cái này không có ý nghĩa là mấy chục lượng bạc, mà là một con số đáng sợ, hai mươi bảy vạn lượng bạc.

Mà thiếu niên trên bàn, đang mỉm cười uống rượu, bộ dáng không thèm để ý số tài sản của mình tăng lên gấp mười, lười biếng thúc giục nói:

- Nhanh lên, nhanh lên! Hội hoa xuân cái gì đó sắp bắt đầu rồi đấy..

Bộ dáng mỉm cười híp mắt, so với hào khí lúc này thì không thích hợp.

Nhà cái lau lau mồ hôi trên trán như không nghe thấy, hắn đã là nhà cái thứ tư, trong Kim Câu Đổ Phường này có cả ngàn cao thủ cờ bạc, hắn cũng là người có số má, trước đó hắn không đặt tiểu tử này trong mắt, muốn biết hắn chơi tiểu xiếc gì, cũng tuyệt đối không thừa nhận vận khí của tiểu tử này bá đạo như vậy!

Thiếu niên này đã đổi bảy cách chơi, muốn tiểu tử này bại một lần, chỉ cần tùy tiện một hồi cũng đủ để thiếu niên này hiện nguyên hình, bởi vì thiếu niên này mỗi một lần đều đánh bạc tất cả tài phú trong tay. Chỉ cần thất bại một lần là thu lại tất cả. Nhưng dường như hy vọng này của nhà cái rất xa vời.

Lúc này ở cửa ra vào có tiếng huyên náo lớn, rất nhiều khách nhân tiến vào trong sòng bạc, thần sắc thiếu niên này khẽ động, nhảy dựng đứng lên mặt ghế, thấy Hứa Tiên trong đám người, nói:

- Này, ở chỗ này!

Nhà cái nhân cơ hội này thở ra một hơi, nhìn về phía phương xa thở hổn hào hổn hển, chờ chỉ thị.

Hứa Tiên tách đám người bên cạnh Tham Lang ra, cau mày nói:

- Tìm ta có chuyện gì?

Nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ này tìm mình, hắn dò xét không tìm ra được chút điểm khác thường nào cả.

Tham Lang làm như nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Tiên, mỉm cười chỉ chri vào ngân phiếu trên bàn. Nói:

- Này, đừng nói như thế, đống này mỗi người một nửa.

Hắn tiện tay, ném một nửa ngân phiếu cho Hứa Tiên, sòng bạc lập tức xuất hiện sôi trào nho nhỏ.

Thì ra Hứa Tiên vốn cho rằng là vui đùa, không nghĩ tới hắn lại chia một nửa, nhìn thấy ngân phiếu trên bàn, thở dài nói:

- Không cần, ngươi chơi đi.

Quay người muốn đi.

- Ah!

Mọi người sợ hãi thán phục một tiếng, thiếu niên này muốn phân tiền mỗi người một nửa, đã đủ rung động! Mà người này vậy lại thuận miệng buông tha cho, chuyện này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ. Tham Lang cũng hơi sững sờ, trên mặt vui vẻ càng đậm, quả nhiên không hổ là người tu đạo.

Nhưng thật ra Hứa Tiên căn bản không có chú ý tới mệnh giá của ngân phiếu, thẳng đến khi Phan Ngọc ghé vào lỗ tai hắn nói con số, Hứa Tiên cũng kinh ngạc một chút, lại nghe người chung quanh nghị luận, ánh mắt ngưng tụ, rơi vào người của Tham Lang, thiếu niên này nhất định không phải người bình thường, cần phải lưu ý quan sát một chút.

Tham Lang kéo ống tay áo của Hứa Tiên, nói:

- Ngươi đi, ta bị người ta giết người diệt khẩu thì làm sao bây giờ? Chờ ta lại thắng thêm chút tiền, mua lại Thường Hi đồ bo đi kia, đến lúc đó chúng ta cũng chia mỗi người một nửa!

Lời này vừa ra, chúng tân xôn xao.

Hứa Tiên lại bất vi sở động, hàm hồ ứng một tiếng, đứng nguyên tại chỗ cũ, đem tất cả lực tập trung nhìn lên người của Tham Lang.

Rồi sau đó tiếp tục đánh bạc, Tham Lang không chút do dự quán triệt thắng lợi của hắn, ngân phiếu trên bàn tiếp tục dâng lên.

Hứa Tiên lại nhíu mày, từ đầu tới đuôi, đừng nói pháp lực trên người của Tham Lang, ngay cả võ công cũng không có. Hắn tin tưởng khoảng cách gần như vậy, bất luận pháp lực chấn động gì, đều chạy không khỏi cảm ứng của hắn, chỉ điểm này, dù là Địa Tiên cao hơn hắn một cấp, cũng không được.

Ý nghĩa tình huống hôm nay. Đối phương căn bản không thi triển bất cứ pháp thuật gì, thật sự giống như dựa vào vận khí thắng tới bây giờ, vấn đề là, điều này có thể sao?

Tham Lang mặc cho Hứa Tiên dò xét, trong nội tâm cười thầm, đúng là hắn chưa từng sử dụng một tia pháp thuật gì, mà chỉ dựa vào vận khí duy trì tới bây giờ.

Tham Lang chính là đệ nhất tinh của Bắc Đẩu, chủ họa phúc, xứng quý giáp lâm, cho nên hắn có khả năng điều khiển vận khí. Thân là thiên thần, cho dù không sử dụng pháp lực, vận khí của hắn phàm nhân không địch nổi. Trong đánh bạc cấp thấp thế này, chỉ cần hắn muốn thắng, đối mặt với phàm nhân, căn bản không có khả năng thất bại.

Đợi cho số ngân phiếu trên tay của Tham Lang biến thành hơn một trăm vạn, đó chính là con số mà bất cứ lão bản sòng bạc nào cũng phải thắt cổ tự tử, tay của nhà cái không nhịn được mà run lên.

Tham Lang ngáp một cái, nói:

- Làm sao vậy, chẳng lẽ vào trong sòng bạc chỉ có thể thua, không thể thắng sao?

Những đổ khách khác cũng bắt đầu nhao nhao lên.

Rốt cục có người chen lấn đi ra, sắc mặt âm lãnh nhìn qua Tham Lang, nói:

- Không biết huynh đệ là thần thánh phương nào!

Tuy mặt hắn không biểu tình, nhưng tâm đã nhỏ máu, vừa rồi hắn còn chần chờ một chút, tổn thất đã tăng thêm mấy phần!

Nhưng tên Tham Lang này thật quá mức, quá không kiêng nể gì cả. Hứa Tiên càng không hiểu thấu, vận khí của tên này quá nghịch thiên a.

Tham Lang thu ngân phiếu trên bàn lại, tùy tiện vung tay lên nói:

- Đi, lần sau lại trò chuyện, không cần đưa tiễn.

Tham Lang tràn ngập mê hoặc tươi cười với lão bản sòng bạc đang sững sờ. Lập tức phản ứng lại, giận tím mặt nói:

- Ngươi muốn chạy di sao?

Tham Lang nhảy lên lông mi, cao giọng nói:

- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh cuộc? Ta ngược lại nguyện ý phụng bồi a.

Sau đó hạ giọng nói với Hứa Tiên:

- Ngươi nên bảo hộ ta đấy!

Hứa Tiên rất im lặng, nói:

- Chính ngươi xông họa, nên tự mình phụ trách cho tốt! Minh Ngọc, chúng ta đi thôi!

Khi tu vi của hắn càng thâm sâu, đối với tiền tài cũng từ từ nhạt đi, mấy mươi vạn lượng bạc nếu đặt ở trước kia, xác thực là thứ đồ vật có thể đánh động tâm của hắn, hiện tại có nhìn thấy, cũng cứ như vậy!

Phan Ngọc mỉm cười vỗ vỗ vai của Tham Lang, nhìn lão bản kia nói:

- Vị công tử này là bằng hữu của ta!

Trong nội tâm lão bản cả kinh, đương nhiên hắn nhận ra Phan Ngọc, nếu nàng đã nói như thế, chính mình không thể làm csi gì rồi, nhưng cũng thở ra một hơi, sòng bạc bị người ta cuốn đi nhiều bạc như thế, trách nhiệm này cho dù thế nào hắn cũng không đủ sức gánh vác, nhưng muốn hắn đang ở trước mặt nhiều người như thế, đùa nghịch thủ đoạn gì đó càng khó khăn hơn, Phan Ngọc chịu xuất đầu với hắn mà nói, cũng là một lối thoát. Trở về báo cáo với ông chủ cũng có thể thể dựa vào.

Ba người đi ra khỏi sòng bạc, Tham Lang duỗi người, nhìn Phan Ngọc nói:

- Xem như ngươi giúp ta giải quyết phiền toái này, ta cũng không so đo chuyện ngươi võ vai của ta.

Vẻ mặt của hắn cần ăn đòn, nhưng làm hắn ngoài ý muốn là, Phan Ngọc lại không thèm để ý, cười nói:

- Không cần đa tạ đâu.

Lúc này, một cái hoa đăng bay lên bầu trời, sau đó là ngàn vạn đạo ánh sáng chói mắt, hấp dẫn lực chú ý của nhiều người.

Phan Ngọc nói:

- Sắp bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK