Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duẩn nhi thành thật nói:

- Sư phụ từng giúp ta tính rồi, là ba trăm hai mươi tuổi.

Hứa Tiên khen:

- Có học hành thật là tốt.

Chợt hắn trợn tròn mắt kinh ngạc:

- Sao, ba trăm hai mươi tuổi?

Thực vật vốn là loại yêu tinh tu hành chậm nhất, sống lâu nhất. Ngao Ly tuy rằng thoạt nhìn cao hơn Duẩn nhi cả một cái đầu nhưng về niên kỷ còn kém nàng rất xa. Tuổi cụ thể của mình là bao nhiêu chính nàng cũng nhớ không rõ, chỉ có điều lúc này vui mừng nói:

- Ha ha, nhường ta đi.

Duẩn nhi ngoan ngoãn nói:

- Đó, của ngươi.

Sau đó nàng bịn rịn ngoảnh mặt nhìn sang ngọn đèn dầu bên phải. Hứa Tiên sờ cái đầu nhỏ nói:

- Đợi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ đi một chuyến.

Lúc này Duẩn nhi mới vui mừng đứng lên.

Trên lầu cao mấy thước đèn sáng huy hoàng, Ngao Ly và Duẩn nhi ngồi ăn mứt quả. Duẩn nhi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, được một lúc liền bị một ngọn đèn hấp dẫn, bất giác rời khỏi Hứa Tiên vài bước. Đầu đường hỗn loạn, từ trong đám người bước ra một nam nhân nhỏ gầy. Y dùng một tấm vải nhỏ bịt lấy miệng Duẩn nhi, muốn lợi dụng lúc hỗn loạn dùng thuốc mê khống chế nàng. Thế nhưng cô gái nhỏ trước mắt dường như không có phản ứng với thuốc mê y chuẩn bị.

Trong lòng nam nhân nhỏ gầy cảm thấy vô cùng quái lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ dùng nhầm thuốc rồi sao?

Duẩn nhi gỡ tay người kia ra, ủy khuất nói:

- Sư thúc, tên này lấy vải bẩn bịt miệng ta.

Nam nhân nhỏ gầy vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một khuôn mặt dữ tợn giống như ác quỷ đang nhìn y chằm chằm khiến y không khỏi cả kinh trong lòng. Y lập tức trấn định tâm thần, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tiên, sau đó xoay người trốn vào đám đông. Thế nhưng vừa bước đi y đã cảm giác được cổ tay bị kẻ khác nắm lấy. Nam nhân cao gầy không chút đắn đo, thuận thế rút ra một thanh trủy thủ sắc bén đâm về phía sau. Một âm thanh thanh thúy vang lên, thanh trủy thủ đã gãy làm hai. Y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quỷ dưới ánh đèn chiếu rọi, con ngươi đã chuyển sang màu đen hoàn toàn.

Từ trong đám đông phát ra một tiếng kêu thê thảm, Hứa Tiên đã vận lực bóp nát cổ tay nam nhân cao gầy, cánh tay y lúc này buông thõng xuống.

Hứa Tiên lạnh lùng hỏi:

- Ngươi còn có đồng bọn sao?

Hứa Tiên cũng biết đôi chút, tên nam nhân trước mặt này còn được gọi là " Quải nhi " ( giống như mẹ mìn chuyên bắt cóc trẻ con ).

Mỗi năm vào dịp tết Nguyên Tiêu, các gia đình thường dẫn theo trẻ em tới xem hội đèn, bởi vậy hàng năm đều xảy ra chuyện trẻ em bị mất tích. Cũng chính từ đêm hội này mà nhiều gia đình chịu cảnh huyết mạch chia lìa. Bởi vì những kẻ gọi là Quải nhi này mà bao đứa trẻ bị hại, bọn chúng còn đáng hận hơn cả bọn trộm cướp. Việc không thành còn dám ra tay giết người, bởi vậy Hứa Tiên đương nhiên sẽ không khách khí với y.

Mọi người đứng chung quanh tản ra một vòng chỉ trỏ hai người, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nam nhân nhỏ gầy đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, kêu rên nói:

- Giết người, giết người, tôi chẳng qua chỉ đụng phải hắn một chút, không ngờ bị hắn hạ độc thủ như vậy.

Mọi người thấy bộ dáng thê thảm của y liền không tránh khỏi nảy sinh sự đồng tình, chỉ về phía Hứa Tiên bàn tán.

Lúc này có hai bộ khoái đi tới hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Nam nhân nhỏ gầy kia lập tức tiến lên kể khổ kêu oan.

Hứa Tiên tháo mặt nạ trên mặt xuống, chắp tay nói:

- Chư vị hương thân, đó là một tên Quải nhi, vừa rồi muốn bắt đi đứa nhỏ bên cạnh tôi đây, việc không thành liền ra tay giết người.

Không cần phải giải thích nhiều nhưng tất cả mọi tiếng bàn tán chung quanh đều dựng lại. Không ai hoài nghi lời Hứa Tiên nói bởi vì...hắn là Hứa Tiên.

Rất nhanh liền có tiếng chửi bới tên nam nhân nhỏ gầy kia. Hai bộ khoái hướng về phía Hứa Tiên hành lễ:

- Hóa ra là Hứa công tử.

Hứa Tiên chắp tay trả lễ, sau đó tiến tới bắt lấy đầu tên kia. Nam nhân nhỏ gầy run rẩy một hồi, cho tới lúc Hứa Tiên buông tay mới mềm oặt người ngã xuống đất.

Hai bộ khoái sắc mặt sợ hãi dị thường nhưng cũng không ngăn cản.

Sau khi từ biệt mọi người, Hứa Tiên lại đéo mặt nạ lên, vẻ mặt sau lớp mặt nạ trở nên âm trầm, những tên bắt cóc trẻ em kia quả nhiên có hội. Tới một chỗ không người, hắn ngồi xổm xuống nói với Duẩn nhi vào Ngao Ly:

- Chúng ta không xem đèn nữa được không?

Ngao Ly và Duẩn nhi nhìn nhau rồi đồng thời lắc đầu:

- Thật sự việc này rất quan trọng.

Lúc ấy hai người mới gật đầu đồng ý.

Hứa Tiên thi triển Nhiếp hồn thuật thu được một chút tin tức. Hắn dẫn theo hai cô gái đi vào một trong hẻm nhỏ tồi tàn. Cuối cùng đi tới trước một khu nhà dân nhưng không vội đi vào mà ngưng thần nghe tiếng nói chuyện bên trong. Quả nhiên một lúc sau có thanh âm trò chuyện rất khẽ truyền tới.

- Nhanh như thế đã bắt được ba con dê lạc, hôm nay thu hoạch thật lớn, so với năm trước còn hơn nhiều.

- Lưu ca, đám dê non đó sẽ đưa đi đâu. Tôi là người mới nên chưa biết nhiều chuyện.

Lưu ca kia nghe xong liền quát lớn:

- Đây là chuyện ngươi có thể quản sao?

Gã ngừng một chút nói:

- Nếu mệnh tốt có thể trở thành con nuôi của gia đình khác. Nếu mệnh không tốt sẽ trở thành tiểu thiếp cho người, còn nếu xui xẻo hơn sẽ bị bán vào kỹ viện. Dù sao đó cũng là số mệnh trời đã định, cũng không trách được chúng ta. Đến đây uống rượu nào.

- Đúng vậy, chỉ có thể trách bọn chúng mệnh không tốt, nếu tốt sẽ không rơi vào tay đồng bọn của chúng ta.

- Cốc cốc cốc.

Âm thanh đập cửa chợt vang lên, Lưu ca kia cười nói:

- Lại có người quay về, còn không mau đi mở cửa đi.

Người nọ đi tới mở cửa phòng đã thấy một người cao lớn, đeo mặt nạ ác quỷ đứng trước cửa liền không tránh khỏi hoảng sợ. Chỉ tới khi thấy hai tiểu cô nương phía sau mới yên lòng nói:

- Ngươi thật là tên độc ác, định hù chết người hả. A, tại sao lại dẫn tới hai cô bé trở về, không phải là hàng không đáng giá đó chứ?

Nói xong gã mới nhìn kỹ một lượt, dưới ánh trăng chiếu rọi hiện ra hai cô bé rất xinh xắn, so với tất cả nữ nhân gã đã gặp qua đều đẹp hơn gấp mười lần. Tên này liền nảy sinh ý định xấu, vươn tay muốn sờ lên hai má trơn bóng của Duẩn nhi, cười nói:

- Đáng giá một món hời, chúng ta có thể vui đùa trước một chút.

Liền sau đó gã cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân bay bổng lên đụng mạnh vào tường phòng rồi từ từ rơi xuống. Trước ngực gã xuất hiện một lỗ lớn, máu từ miệng phun ra, chỉ cần nhìn đã biết là không còn đường sống.

Hứa Tiên lúc đầu nghe gã nói là kẻ mới tới cũng có ý muốn tha cho một mạng. Nhưng hiện giờ ý định buông tha đó đã không còn, trong lòng hắn duy nhất chỉ có sát ý lạnh như băng.

Tên Lưu ca kia trong phòng hoảng sợ liền rút đao chạy, nhưng không phải hướng về phía cửa mà đi vào trong nhà. Gã xách tới một tiểu nam hài đang hôn mê, nói với vẻ uy hiếp:

- Huynh đệ chừa cho ta một con đường sống chứ?

Nhưng gã chỉ cảm thấy trước mắt chợt nhoáng lên, đến lúc có phản ứng thì đã bị Hứa Tiên dẫm lên người. Gã biết đã gặp phải cao nhân nên cất giọng cầu xin nói:

- Xin hảo hán tha mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK