Thất Sát nói:
- Chúng ta có thể ra bên ngoài thành luyện, đợi nàng triệu hoán.
Dù sao người tu hành cũng không cần ăn uống ngủ nghỉ a.
Tham Lang hô to nói:
- Ngồi xuống! Ngươi ít nói câu này ra khỏi miệng nhé, chúng ta khó có được một lần hạ giới, chẳng lẽ đổi địa phương ngồi luyện công? Tính toán, các ngươi chỉ biết làm như vậy. Ta cuối cùng cũng biết rõ, Sát Phá Lang vì cái gì được gọi là rung chuyển, bởi vì mang theo các ngươi, ta mới thấy rung chuyển, nếu trông cậy vào các ngươi. Ngày mai, những người ở trên trời sẽ biết rõ, Sát Phá Lang tam đại sát tinh đến thế gian, lưu lạc trên đầu phố Trường An, chẳng phải bị người ta cười chết sao?
Thất Sát bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt Phá Quân lộ ra thần sắc cười khổ.
Thời điểm đi qua một hàng bán bánh nướng, Tham Lang hoa ngôn xảo ngữ một phen, dùng một đòng tiền đổi lấy bánh nướng, lão bản bán bánh nướng còn nói:
- Cảm ơn ah!
Tham Lang vung tay lên, tỏ vẻ không cần cám ơn. Hung hăng cắn một ngụm bánh nướng, nói:
- Rất lâu không ăn đồ ăn nhân gian, các ngươi có muốn nếm thử hay không? Hương vị cũng không tệ lắm.
Kết quả là, ba người đều chia nhau một khối, vừa ăn, vừa chú ý người đi đường.
Phá Quân nhìn qua nhiều loại hoa giống như gấm ở thành Trường An, nói:
- Còn nhớ rõ lúc trước, chúng ta phụ tá Hạng Võ mang binh đánh vào Lạc Dương, khi đó nơi này có tình cảnh rất phồn hoa, hôm nay thật sự là thương hải tang điền, mây khói thoáng qua.
Tham Lang nói:
- Tốt xấu gì cũng đã qua rồi, lại nhập thế, nói không chừng lại có cơ hội lập công.
Thời điểm này, đột nhiên phía sau có tiếng xe ngựa dồn dập, một chiếc xe ngựa bốn khung quý giá, từ phía sau chạy tới. Mà ba người bọn họ đi ở giữa đường, vừa vặn cản đường đi.
Xa phu không kiên nhẫn quát:
- Phía trước còn không mau cút đi, chó ngoan không cản đường, đi chậm một bước, cho các ngươi nếm thử roi của ta.
Sau đó vung rơi về phía trước, ở giữa không trung có tiếng xé gió, cũng không đến mức đánh người.
Phá Quân cùng Thất Sát không có ý định nhường đường, tính tình của bọn họ, sao có thể cúi đầu với phàm nhân chứ! Tham Lang không giận mà vui, vội vàng bỏ miếng bánh nướng còn lại vào miệng, nuốt vào bụng!
Xa phu cực kỳ cường tráng, trên mặt có chồm râu dài, thấy bọn họ vẫn đứng ngueyen tại chỗ, thầm mắng một tiếng người chết, trường tiên trong tay vung mạnh ra, đánh thẳng vào Tham Lang. Trong đó cũng ẩn hàm nội lực, lực lượng vô cùng lớn, đánh vào thân người, lập tức có kết cục da thịt bong tróc.
Tham Lang vui vẻ càng thêm nồng đậm, mắt thấy cây roi kia sắp đánh lên người. Bỗng nhiên bên cạnh có một thân ảnh, khẽ vươn tay nắm cây rơi vào trong tay. Tham Lang nhìn qua, là một người có thân hình trẻ tuổi, tướng mạo không coi là thần kỳ, nhưng đôi mắt sáng như nhật nguyệt, vô cùng kỳ dị.
Hứa Tiên trở lại trong thành, vốn định trực tiếp quay trở về Phan vương phủ. Ở giữa không trung xa xa, đã nhìn thấy dưới mặt đất có một màn này.
Trên xe ngựa này có khắc long văn, trong xe đương nhiên là hoàng thân quốc thích. Xa phu hiển nhiên là là người có luyện qua võ công, lại không kém, có thể dùng xa phu như thế, sợ rằng không phải quyền quý bình thường, nếu như ba người này gây vào, sợ rằng có chỗ không hay.
Với tính tình của hắn, đương nhiên không thể đứng yên không nhìn tới, đang muốn xuống dưới khuyên bảo, đã thấy phu xe kia không quan tâm mà rút roi đánh tới, lại còn dùng nội lực.
Trong nội tâm Hứa Tiên tức giận, tiến lên cằm chặt cây roi, rồi sau đó kéo mạnh một cái.
Tên xa phu có chòm râu dài kia, thấy có người bắt được cây roi của hắn, trong lòng giận dữ, lại biết đối phương là người luyện võ, đang muốn phát lực cướp đoạt, lại không kịp phản ứng, cảm giác cây roi trên tay có sức lực to lớn truyền tới.
Thân thể hai trăm cân bay bổng lền, trùng trùng điệp điệp rơi vào ven đường, phát ra âm thanh ầm ầm
Hứa Tiên quay đầu nhìn ba người Tham Lang, nói:
- Các ngươi nên đi nhanh lên đi.
Chính mình ngược lại không sao cả, dù chọc thị phi. Tự tin có thể gánh được, cho nên không muốn bọn họ bị dính vào.
Pháp môn Tinh Túc Hải thiên về ẩn nấp, đạo hạnh càng cao, ẩn nấp càng tốt. Ba người Sát Phá Lang trong mắt Hứa Tiên, không có gì khác so với người bình thường. Mà Sát Phá Lang lại có thể cảm nhận được khí tức của Hứa Tiên, không phải vì đạo hạnh của bọn họ cao hơn xa Hứa Tiên, mà là vì chủ tinh mặt trời phát thái dương chi lực vô cùng nồng đậm, mang tới áp lực cho ba người bọn họ.
Phá Quân cùng Thất Sát liếc nhau, cũng không nói lời cảm tạ nào hết, cứ như vậy quay người trực tiếp rời đi, bộ pháp vẫn không nhanh không chậm như trước.
Tham Lang thì hơi nhíu mày, rồi lại cười rộ lên, chắp tay nói:
- Đa tạ huynh đài cứu giúp.
Hứa Tiên đẩy đẩy hắn, nói:
- Ngươi đi nhanh đi! Bọn chúng sắp tới.
Tham Lang lộ ra thần sắc khó hiểu.
- Tại sao phải đi chứ? Không phải ngươi thắng sao?
Lại muốn quan sát Hứa Tiên nhiều hơn một chút.
- Đứng lại!
Những tên hộ vệ kỵ sĩ đi theo bảo hộ thấy tình cảnh tên xa phu bay đi thì ngây ngẩn cả người, lúc này đã phản ứng kịp, phóng ngựa vây quanh, đem Tham Lang cùng Hứa Tiên vây quanh ở trung tâm, nếu đối mặt với người bình thường, đã sớm xông lên đồng loạt, bắt lại tranh công với chủ nhân của mình, nhưng nhìn thấy thủ đoạn vừa rồi của Hứa Tiên, mới không dám tùy tiện làm việc.
Tham Lang vẫn bộ dáng tiêu sái không thèm quan tâm như trước kia, trong con mắt xuất hiện vài phần ý tứ xem náo nhiệt.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Tại hạ Hứa Tiên, không biết là vị quý nhân nào trong xe, có thể ra gặp mặt hay không?
Hộ vệ om sòm, hét lên:
- Bằng ngươi cũng muốn gặp điện hạ của chúng ta.
- Cái tên này dường như đã nghe ở nơi nào rồi?
- Bắt hắn lại thẩm vấn một lúc là rõ thôi.
Vừa nói đám hộ vệ lại khống chế tuấn mã xiết chặt vòng vây.
Trong mũi của ngựa phun ra khí nóng, Hứa Tiên chau mày. Nhìn qua xe ngựa vẫn im ắng, càng nhíu mày, duỗi tay nắm chặt cổ tay của Tham Lang, dắt hắn đi ra ngoài. Những con tuấn mã ngăn cản ở trước mặt của hắn, không khỏi tránh đường cho hắn đi, mặc cho những kỵ sĩ kia khống chế thế nào cũng vô dụng. Nhao nhao rút đao trên người ra, lớn tiếng mắng chửi, ánh đao bay múa, hàn khí lành lạnh.
Phu xe kia hung hăng trừng mắt với Hứa Tiên, nhưng không dám cản đường, mà là đi vào bên cạnh xe ngựa,
Tham Lang bị hắn kéo đi, không cam lòng nói:
- Này, lúc này đi, ngươi không đánh bọn chúng sao?
Hứa Tiên đối với bộ dáng e thiên hạ không loạn này của hắn, cảm thấy có chút không vui, hơn nữa bộ dáng cảm tạ vừa rồi của hắn, cũng không có thành ý gì. Buông cổ tay của hắn ra, nói:
- Ngươi đánh bọn chúng đi.
Phối hợp đi ra ngoài. Tham Lang rất muốn trở về đánh đám người kia một trận, nhưng ngẫm lại, nên đuổi theo bước chân của Hứa Tiên, nói liên miên:
- Này. Ngươi luyện tập võ nghệ, công lực không kém nha...
Lúc này, bỗng nhiên xa phu quát lên:
- Điện hạ của chúng ta cho mời, thỉnh Hứa công tử tiến vào trong xe nói chuyện.