Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước sông thao thiên, hồ nước mịt, sóng cả ba đào, gió đã bắt đầu thổi, mây cuồn cuộn.

Hàn Sơn tự. Pháp Nguyên yên lặng tĩnh tọa, tâm tình cũng không bình tĩnh được, hắn đã có cảm giác. Một cổ chiến ý tới từ phương bắc Cảm giác được đại chiến sắp tới. Nói thật, dù có thu hồi mai rùa. Hắn cũng không có bao nhiêu tin tưởng có thể chiến thắng Ngao Kiền. Nhưng một trận chiến này lại không thể không chiến, đây là kiêu ngạo của hắn.

Một tăng nhân đẩy cửa tiến vào, nói:

- Phương trượng, bên ngoài có một vị Bạch thí chủ cầu kiến.

Pháp Nguyên cau mày nói:

- Bạch thí chủ? Cho Giác Viễn đi chiêu đãi đi.

Lập tức nhớ tới, Giác Viễn đang bị cấm túc. Nhân tiện nói:

- Làm cho nàng đi phòng khách chờ đi, đi gọi Giác Viễn tới gặp ta.

Tâm ý của đệ tử này, hắn cũng không phải là không biết.

Giác Viễn đi vào phòng phương trượng, nói:

- Sư phó, đệ tử đến.

Pháp Nguyên vung tay lên, một cái thất bảo thiền kỹ bay từ trong tử ra. Phía trên có phù văn màu vàng lưu chuyển, phập phồng chấn động như vật còn sống, động tĩnh của vòng vàng, nhẹ nhàng như có tiếng vọng xa xưa, giống như tiếng chuông sớm tối của Hàn Sơn tự suốt trăm năm qua, đều chất chứa ở trong đó.

Thiền kỹ lơ lửng trước mặt Giác Viễn, nói:

- Thất bảo thiền y này là của sư tôn, Tây Phương Như Lai Phật Tổ ban tặng, không có bao nhiêu công dụng khi đánh nhau, nhưng lại có thể khiến tâm thần an ổn. Xu tị tránh ma, là pháp bảo nhất đẳng của phật gia. Hiện tại ta truyền nó lại cho ngươi. Cái Hàn Sơn tự này, trong ngoài đều do một mình ngươi quản lý, ngươi còn quen thuộc hơn cả ta, về sau Hàn Sơn tự sẽ do ngươi chủ trì.

Bộ dáng này giống như đang phó thác hậu sự.

Sắc mặt Giác Viễn đại biến, hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu liên tục, nói:

- Sư phó, chẳng lẽ ngài quên ước nguyện vân du tứ hải sao?

Đây là lời Giác Viễn thường nói trong miệng, muốn nó để đả động Pháp Nguyên.

Ánh mắt Pháp Nguyên chợt mờ ảo, giống như xuyên qua vách tường nhìn thấy biển cả khôn cùng, thần sắc của hắn biến đổi, rốt cuộc hắn cũng thu hồi ánh mắt, thở dài nói:

- Nhân sinh không thể như ý mười phần, tuy chúng ta có pháp lực tại thân, cũng không có ngoại lệ. Huống chi bên ngoài tứ hải, ai biết thế giới như thế nào? Nói không chừng chỉ là một mảnh nước biển thôi, chưa hẳn đáng giá ta cho ta để bụng. Còn không mau mau tiếp trượng, ta sẽ đi tuyên bố ngươi là phương trượng mới.

Giác Viễn nhắm mắt lại nói:

- Đệ tử không dám, thỉnh sư phó thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Pháp Nguyên biết rõ tính nết của tên đệ tử này quật cường giống như mình, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói:

- Ngươi đi gọi Hứa Tiên đi ra tương kiến với Bạch Tố Trinh đi! Nhưng tạm thời không được rời khỏi Hàn Sơn tự.

Sau đó nhắm mắt lại.

Giác Viễn biết rõ khích lệ cũng vô dụng, đành phải lui ra, chắp tay quỳ lạy trước cửa gian phòng của hòa hợp nhị tiên.

- Nhị vị thượng tiên đều là hảo hữu của sư phụ ta, kính xin khuyên hắn vài câu.

Hòa thượng vui vẻ và hòa thượng điên khùng kia. Liếc mắt nhìn nhau, cũng chỉ cười khổ mà thôi. Tu hành đến bước này của bọn họ, tâm chí kiên nghị, tà ma bất xâm, làm sao có khả năng vì vài câu mà dao động được chứ.

Mặc dù Giác Viễn sớm biết vô dụng, nhưng cũng đành thở dài.

Thời điểm này, còn có ai, có thể kết thúc trận tranh đấu vô nghĩa này chứ!

Bạch Tố Trinh bước vào đại điện! Vào bên trong, nói:

- Giác Viễn đại sư!

Lông mày nhíu lại thành một đoàn.

Giác Viễn nghe Bạch Tố Trinh giảng thuật một phen, nghi ngờ nói:

- Ngươi nói Ngao Kiền Long Vương không có đáp ứng quyết chiến với sư tôn ta?

Bạch Tố Trinh gật đầu nói:

- Đúng vậy a. Hắn còn phải chiếu cố Ngao Ly, chuyện này, ta muốn gặp Hứa Tiên.

Giác Viễn cau mày nói:

- Nhưng dường như sư tôn của ta xác định Ngao Kiền Long Vương sẽ tới, bảo ta cho ngươi gặp Hứa Tiên, nhưng không được rời khỏi Hàn Sơn tự.

Bạch Tố Trinh cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ Ngao Kiền cải biến chủ ý, thế nhưng mà, như vậy, Ngao Ly phải làm sao bây giờ?

Trong tĩnh thất, chỉ còn lại có Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh bới cơm ra, nhìn trộm Hứa Tiên một cái, đã thấy hắn đang cau mày, chén đĩa bày trên bàn, nhưng không động tới. Ngẫm lại hắn lâu rồi không nói gì, cho nên nhỏ giọng ôn nhu, khuyên nhủ:

- Ngươi nên ăn ít đồ ăn đi.

Hứa Tiên kinh ngạc một chút. Không nghĩ tới Tiểu Thanh còn có thời điểm ôn như như vậy, lại lắc lắc đầu nói:

- Ăn không vô!

Hiện giờ hắn không có tâm tư ăn cơm.

Từ ngày hôm qua tới giờ, tâm tình của hắn cũng theo mặt trời chìm xuống đáy cốc. Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Chẳng lẽ không đạt được cái gì. Như vậy, chẳng phải không có gì giống như Hứa Tiên trước kia sao?

Xiết chặc nắm đấm, là lực lượng của ta không đủ sao? Nhưng tốc độ tu hành của ta đã không thể tưởng tượng được rồi, nhưng lám sao có thể trong thời gian ngắn có được lực lượng chống lại Pháp Nguyên. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Chẳng lẽ phải đi theo vận mệnh bày bố sao?

Tiểu Thanh thấy hắn nhíu mày, trong lòng có chút không đành lòng, đưa đĩa rau lên miệng của hắn, nói:

- Đến đây, ăn chút gì đi! Cũng không biết bị giam tới bao lâu đấy.

Nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

Tiểu Thanh để đũa xuống, ảo não nói:

- Hứa Tiên. Ngươi có phải nam nhân không vậy. Không có cách nào thì nghĩ biện pháp là được, sầu mi khổ kiểm tính toán là cái gì. Bộ dáng của ngươi bây giờ có tư cách gì muốn tỷ tỷ ta gả cho ngươi còn nói muốn đánh chủ ý lên ta. Ta nhổ vào!

Hứa Tiên khổ sở, muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy thân thể mềm mại ôn nhu ôm hắn.

Tiểu Thanh ôm lấy hắn, tựa đầu vào vai của hắn, nói khẽ:

- Đừng có như vậu được không? Ta không phải trách ngươi, ta chỉ không muốn nhìn thấy bộ dáng nhụt chí này của ngươi. Trong nội tâm ta rất khó chịu. Tỷ tỷ nhất định sẽ trở về, dù cho tỷ tỷ không ở đây, ta cũng ở cùng với ngươi cơ mà.

Hứa Tiên sững sờ, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngửi mùi hương nhè nhẹ từ người nàng tỏa ra, vuốt mái tóc dài của nàng, trong nội tâm thở dài. Bởi vì cảm giác hạnh phúc hiện tại chính là gánh nặng! Đúng vậy a, hiện tại còn không phải lúc buông tha. Nhất định sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề, nhất định sẽ có.

Cửa phòng "C-K-Í-T..T...T" một tiếng, mở ra, một đạo thân ảnh màu trắng đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy một màn này.

Tiểu Thanh quay đầu nhìn lại, trông thấy Bạch Tố Trinh. Nhanh chóng đẩy Hứa Tiên ra, sắc mặt của nàng đỏ bừng, vội vàng giải thích:

- Tỷ tỷ, ta đây, kỳ thật...

"Đông" một tiếng thật lớn, đầu của Hứa Tiên đập vào vách tường, linh lực của hắn còn chưa khôi phục. Cho nên Kim Thân không có hiện ra, cho nên đầu của hắn tiếp xúc thân mật với bức tường thật mạnh.

Bạch Tố Trinh nhanh chóng đi lên phía trước, nâng hắn dậy, nói:

- Hán Văn, ngươi không sao chớ! Mau cho ta xem xem.

Nàng một mực lo lắng thương thế của Hứa Tiên. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau giúp hắn.

Hứa Tiên chỉ lắc đầu, nói:

- Bộ dáng của ngươi bây giờ vô cùng giống thê tử hiền lương ôn nhu, ân cần chăm sóc cho trượng phu, vô cùng thoải mái a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK