Trong nội tâm Cửu Thiên Huyền Nữ cả kinh, lực lượng và tốc độ bay ra ngoài của Sở Kiếm Hùng đủ xuyên thấu một nửa thành Hàng Châu, chỉ sợ khó tránh khỏi vô số tử thương.
Nhưng người trong phòng giống như sớm có đoán tước, một bàn tay màu vàng vươn ra nắm lấy Sở Kiếm Hùng, bàn tay to kia hơi mờ, hoa văn phía trên rõ ràng, ngay cả vân tay cũng nhìn thấy rõ, giống hệt bàn tay bình thường.
Từ khi Sở Kiếm Hùng phá trận nhập lâu, bị đánh bay và bắt lại nhanh như tốc độ ánh sáng, hoa đào vẫn bay đầy trời.
Trong phòng nhỏ tối đen, Doãn Hồng Tụ yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn, tinh tế nhìn qua tập thi từ của Hứa Tiên, bỏ qua tiếng động lớn ở ngoài cửa, nhìn xem một hồi thì nước mắt tuôn rơi, rơi vào trang sách.
- Đừng khóc ah!
Một âm thanh quen thuộc truyền vào tai của Doãn Hồng Tụ, nàng quay đầu lại, Hứa Tiên mặc quần áo trắng thư sinh quen thuộc đứng sau lưng của nàng, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười rung động tâm linh.
Rốt cuộc Doãn Hồng Tụ bất chấp rụt rè cái gì, mạnh mẽ nhào vào ngực của Hứa Tiên, vô cùng ủy khuất nói:
- Sao ngươi bây giờ mới đến!
Vừa giận đánh vào ngực của Hứa Tiên.
- Hỗn đản, lại còn nói dễ nghe như vậy, bỏ ta lại nơi này mấy tháng qua, ngươi có biết hay không, ta mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng.
Hứa Tiên hôn lên giọt nước mắt của nàng, tư vị đắng chát tràn ngập tâm thần của hắn, tâm của hắn dần dần mềm hơn, rồi sau đó cúi đầu xuống hôn lên bờ nôi của nàng.
Thân thể mềm mại của Doãn Hồng Tụ nhũn ra, nắm đấm càng vô lực, dùng sức ôm chặt lấy hắn, giống như muốn đem thân thể dung nhập vào lòng của hắn. Ước định bằng hữu nàng không thèm nghĩ tới, nàng biết rõ thể xác và tâm thần của mình đã bị hắn bắt được, không muốn rụt rè không muốn kiên trì, chỉ có hưởng thụ.
Tiếng oanh minh ngoài cửa truyền tới, Hứa Tiên buông Doãn Hồng Tụ a, nói:
- Ta đi xử lý một chút!
Lại cảm giác Doãn Hồng Tụ ôm thật chặt hắn không chịu buông tay, hắn mỉm cười, dứt khoát ôm ngang lây nàng, đi xuống dưới lầu, đưa mắt nhìn qua Sở Kiếm Hùng.
Sở Kiếm Hùng trông thấy Hứa Tiên, hào quang đỏ thẫm trong mắt sáng lên, cơ hồ là lâm vào cuồng hỉ, người này không phải là kẻ mà hắn đang tìm kiếm sao?
Hắn có chấp niệm rất mạnh với Hứa Tiên, có thể nói không ít hơn chấp niệm của Doãn Hồng Tụ đối với Hứa Tiên. Hắn tự tin đã không phải là ếch ngồi đáy giếng lúc trước, từ khi trải qua bồi hồi sinh tử lần trước, hắn tự giác biết rõ chân dung của thế giới này, cũng hiểu chênh lệch của mình và Hứa Tiên là ở nơi nào.
Sau đó hắn nằm gai nếm mật, điên cuồng theo đuổi lực lượng, không ngừng trở nên cường đại, chỉ vì đợi ngày báo thù, chấp niệm thật sâu này cho dù thần niệm của Cường Lương trùng kích, cũng không thể cải biến mảy may, ngược lại càng làm điên cuồng và vững chắc hơn.
Sở dĩ lần này hắn đi tới Hồng Tụ thư viện bắt Doãn Hồng Tụ, có hơn phân nửa nguyên nhân là như vậy, trên phố nghe đồn Hồng Tụ quận chúa có tư tình với Hứa Tiên, đã tìm không thấy Hứa Tiên, mượn nữ nhân của Hứa Tiên khai đao.
Mà hôm nay nhìn thấy Hứa Tiên cùng Doãn Hồng Tụ, càng xác định tin đồn này, hắn quyết định phải ở trước mặt Hứa Tiên hung hăng chà đạp đùa bỡn Doãn Hồng Tụ, muốn xem hắn quỳ trước mặt mình cầu xin tha thứ.
Sở Kiếm Hùng bộc phát lực lượng toàn thân, bổ nhào về phía Hứa Tiên, mà Hứa Tiên giống như đoán trước tất cả, không làm ra bất kỳ phản ứng nào, cũng chỉ là Địa Tiên mà thôi.
Thời gian giống như chậm lại, móng vuốt sắc bén của hắn tới gần Hứa Tiên, trong đầu tưởng tượng cảnh này vô số lần, giống như có lẽ đã đụng tay vào vậy, bỗng nhiên bắt đầu rời xa hắn.
Trong thoáng chốc Sở Kiếm Hùng phát hiện không phải Hứa Tiên bay đi, mà chính bản thân hắn đang lui về phía sau, trên người có đau đớn truyền tới, kích thích suy nghĩ của hắn.
- Điều này sao có thể!
Vừa mới sinh ra ý niệm này trong đầu, thân thể hắn đang bay ngược bị cưỡng ép bắt ngừng lại, cầm thật chặt, lực trùng kích lớn tới mức làm hăn thổ huyết.
Đôi mắt của hăn tràn ngập cừu hận nhìn qua Hứa Tiên, nhưng Hứa Tiên vẫn bình tĩnh như nước, giống như đang làm việc vô nghĩa.
Hứa Tiên chỉ dùng một tay ôm Doãn Hồng Tụ vào trong ngực, một tay lăng không bắt lấy Sở Kiếm Hùng, mở miệng hỏi:
- Ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào đúng không?
Rốt cuộc Sở Kiếm Hùng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Hứa Tiên nhìn qua Sở Kiếm Hùng, trong mắt có hào quang lưu chuyển, sau khi quán thông trí nhớ hai kiếp và thành tựu Thiên Tiên, hắn mượn thời gian ở Thái Sơn hoàn thành tâm nguyện của Đông Nhạc Đại Đế, chẳng những khôi phục lực lượng, cũng đem tu thành Lục Thần Thông, Túc Mệnh Thông, thiên cơ thuật số không còn là nhược điểm trí mạng của hắn nữa.
Trong nháy mắt Hứa Tiên giật mình cười nói:
- Ah, sao ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy, là Sở Kiếm Hùng ah!
Trong lòng của hắn bắt đầu hoài niệm.
Sở Kiếm Hùng nổi giận, hai cái sừng mọc ra trên trán, trên người bao trùm một tầng lân phiến màu tím đen, thân thể vốn không giống người thường thì càng trở nên không giống hình người, mở miệng gầm lên giận dữ, nhưng dựa vào sóng âm cũng đủ để giết chết tất cả sinh linh trong phạm vi mười dặm.
Hứa Tiên dùng sức nắm chặt, đem âm thanh của Sở Kiếm Hùng bóp tắt trong bụng, đôi mắt nhìn nhìn qua kẻ thù củ, nhìn vào người Cửu Thiên Huyền Nữ.
Trong nội tâm Cửu Thiên Huyền Nữ kịch chấn, nhìn qua Hứa Tiên, nhìn thấy nụ cười và gương mặt quen thuộc kia, nụ cười này như che khuất hồng vân, càng làm cho nàng khiếp sợ hơn gấp trăm ngàn lần:
- Ngươi... Ngươi là?
Hứa Tiên cười nhạt một tiếng:
- Ta là Hứa Tiên!
Cảm giác được Sở Kiếm Hùng giãy dụa, Hứa Tiên làm ra tư thế ném đi, mạnh mẽ đem Sở Kiếm Hùng quăng lên bầu trời:
- Biến thành vì sao đi!
Sở Kiếm Hùng thân bất do kỷ bay lên bầu trời, thân thể ma sát thật mạnh với không khí, quả nhiên sáng lên như sao chổi vậy, hắn dựa vào một chút ý thức nhìn qua Hứa Tiên cách mình càng ngày càng xa, Hàng Châu trở nên càng ngày càng nhỏ, Giang Nam trở nên càng ngày nhỏ, trái đất càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng hắn trông thấy cả thế giới, đây là cảnh cuối cùng trong đời của hắn.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Điều đó không có khả năng, ngươi không phải...
Nàng rõ ràng trông thấy là Hậu Nghệ.
- Lời của ngươi nói lúc trước ta đã hiểu rất nhiều. Nếu không có một ít nhân tố ngẫu nhiên, đứng ở trước mặt ngươi không phải là Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhìn qua Cửu Thiên Huyền Nữ, trong mắt quả nhiên không có một tia cừu hận, ngưng mà trải qua trăm ngàn lần luân hồi chuyển thế giữa ba kiếp, cũng không cách nào trừ khử chấp niệm.
Thời điểm này ở chân trời phương bắc xuất hiện linh lực chấn động kịch liệt, làm lòng người xuât hiện cảm giác nóng bỏng, làm cho Cửu Thiên Huyền Nữ cũng biến sắc.
Cùng lúc đó linh lực của Viên Công nhanh chóng suy yếu xuống, kiếm tu chi đạo, tu vi Thần Tiên, thượng cổ thần niệm, những thứ này cộng lại không thể ngăn cản hồng vân.
Cửu Thiên Huyền Nữ lập tức không chút do dự bay về hướng bắc.
Hứa Tiên buông Doãn Hồng Tụ ra, hôn nhẹ lên trán của nàng, nói:
- Có thể chờ ta một chút không?