Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng mấy ngày nay cũng nghe ngóng không ít tin tức của Hứa Tiên từ Tiểu Thanh, hỏi nàng hắn trợ giúp độ kiếp ra sao, dù sao nàng cũng là người tu hành, đương nhiên cũng cần loại trợ giúp nàng. Mặc dù Tiểu Thanh cố tình giấu diếm, nhưng với tính cách của nàng hơn nữa trong nội tâm ưa thích, hận không thể tìm người khoa khoang một phen. Bị Tiết Bích nói bóng nói gió một phen, cũng đoán ra đại khái. Lúc này cũng hiểu được thống khổ của Hứa Tiên.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Không phải?

Tiết Bích nhìn Hứa Tiên truyện thì thầm:

- Tuế Hàn Tam Tiên, theo thứ tự là Cô Tùng đạo nhân, Khổ Trúc tăng, Hàn Mai tiên tử, sắp sửa độ kiếp chính là Hàn Mai tiên tử, cũng là một vị nữ tu, nhưng lại có danh dự là đệ nhất mỹ nhân trên hải ngoại, ngươi có diễm phúc sâu, không cần bày ra sắc mặt như vậy.

Hứa Tiên thở phào một hơi, cái eo thẳng lên, tự tin nhớ tới chuyện này, cũng thì thầm:

- Diễm phúc ta đúng là không có gì, chỉ cần không cần ôm vị đại sư này độ kiếp thì ta cảm thấy mỹ mãn rồi.

Đã thấy trên mặt của nàng cười nhẹ nhàng, đó cũng không phải nụ cười hình thức, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm.

- Ngươi nên cười nhiều hơn một chút.

Tiết Bích khẽ giật mình, vội vàng thu hồi bộ dáng tươi cười. Lơ đãng chuyển ánh mắt.

Đột nhiên Hứa Tiên cảm giác hông đau xót, quay đầu đã thấy con mắt của Tiểu Thanh nhìn qua ngoài động, nhưng bàn tay lại chuẩn xác véo hông của mình, còn không ngừng xoay tròn. Nếu bốn bề vắng lặng, nhất định phải hung hăng khi dễ nàng, trả thù lại. Nhưng hiện tại không thể làm chuyện này.

Thời điểm này có một bóng dáng đi ra từ con đường mà Cô Tùng đạo nhân vừa đi vào.

Đệ nhất mỹ nữ của hải ngoại? Có thể bị người tu hành bạc tình bạc nghĩa ít ham muốn xưng như thế, chắc hẳn là mỹ nhân a.

Nhưng khi bóng dáng tới gần, một người tuyết bưng bàn băng cổ quái, phía trên đặt đầy tuyết cầu, đặt trên mặt bàn, rồi sau đó không nói lời nào, lui ra.

Đương nhiên Hứa Tiên sẽ không cho rằng sinh vật này chính là Hàn Mai tiên tử. Chỉ là khôi lỗi mà thôi, nhưng những tuyết cầu này là gì, có thể bị tiên nhân đưa ra đãi khách, chắc là thiên tài địa bảo làm thành.

Tiểu đạo đồng đẫn bọn họ tới đi lên, cầm một quả cầu tuyết đưa tới trước mặt Khổ Trúc thiền sư, sau đó chính mình cũng bắt đầu ăn, cũng không lễ nhượng với đám người Hứa Tiên.

Hứa Tiên cũng cầm một cái, âm thầm trầm ngâm ‘ tuy nhìn bề ngòi giống như quả cầu bình thường ’ đặt vào trong miệng cắn một cái...

Ân?

Tại sao ăn như thế nào cũng cảm thấy đây là tuyết bình thường thế?

Quả nhiên, từ trong ra ngoài, già trẻ không gạt, đều là tuyết tạo thành, ngươi ít nhất cũng nên trộn một ít nước trà a!

Quả thực là lừa bố mày!

Hứa Tiên chịu đựng không nỏi, vứt quả cầu tuyết này xuống dưới đất, hỏi Tiết Bích:

- Ngươi nói Tuế Hàn Tam Tiên có nhân duyên rất tốt trên biển mà?

Ngay cả ghế cũng không có, lại cho người tuyết hình thù cổ quái mang tuyết cầu ra, đạo đãi khách như vậy, là lạnh lùng cỡ nào.

Tiết Bích nói:

- Hàn Mai tiên tử gần đây không thích đãi khách, ngươi không thấy ngay cả Khổ Trúc thiền sư cũng ngồi trên đất, ăn tuyết cầu à?

Hứa Tiên thở dài, tổ hợp Tuế Hàn Tam Tiên đúng là quái dị, một là đạo nhân hiền hòa, một là hòa thượng sầu mi khổ kiểm, một là nữ nhân tính cách quái dị. Cô Tùng không nói gì, Khổ Trúc rất khổ, Hàn Mai không phải nói là hàn, mà là lạnh.

Thời điểm này, Cô Tùng đạo nhân cũng bước ra từ đường băng, phía sau hắn là một thân ảnh theo sau, dần dần đi vào trong động.

Dung nhan tuyệt mỹ quả nhiên không cô phụ danh xưng mỹ nhân a, nhưng lạnh lùng tới cực điểm, không thấy một tia hòa tan. Tóc dài chấm tóc, có hai màu tuyết lam trên đầu, giống như mái tóc có tuyết rơi bao phủ một nửa trên đầu, người của nàng cũng mặc quần áo như tuyết, làm cho người ta cảm thấy thân thể đơn bạc của nàng khó chịu nổi cái lạnh.

Nàng dùng ánh mắt màu xanh da trời nhìn qua mấy người trong động, không có nửa điểm ý định hành lễ.

Cô Tùng đạo nhân nhìn Hứa Tiên xin lỗi nói:

- Tính tình của vị bằng hữu này của bần đạo lãnh đạm, nhưng tâm tính vô cùng tốt, nàng đã đáp ứng đi dự tiệc cưỡi của Long cung, giúp ngươi một tay, thỉnh ngươi thông cảm!

Hàn Mai tiên nhìn Hứa Tiên nói:

- Ngươi có khả năng giúp đở người khác độ kiếp.

Âm thanh bình thản không giống câu hỏi.

Hứa Tiên nói:

- Chỉ có thể vào lúc tối hậu giúp ngươi ngăn cản vài đạo lôi kiếp. Nhưng Thiên Ma thì không có biện pháp, nhưng chắc hẳn Tiên Tử ngươi cũng không có tâm ma gì. Ta lại quên hỏi một chuyện, ngươi độ là thiên kiếp gì?

Bỗng nhiên hắn ý thức được mình đã quên hỏi vấn đề vô cùng quan trọng.

- Trung thiên kiếp!

Hứa Tiên ngơ ngẩn, chợt cười khổ, nói:

- Chỉ giúp người vượt qua tiểu thiên kiếp.

Một câu nói làm cho mấy người trong động sửng sờ, chỉ có thần sắc của Hàn Mai tiên tử vẫn duy trì không đổi như ban đầu, giống như không quan tâm tới chuyện này.

Cô Tùng đạo nhân vội vàng hỏi:

- Trung thiên kiếp không được sao?

Hắn cảm thấy loại pháp thuật khẩn yếu này không nên hỏi, chưa bao giờ nghe ngóng tỉ mỉ.

Hứa Tiên nói:

- Có lẽ ta san sẻ được một bộ phận lôi đình.

Ít nhất khi hắn độ kiếp, lôi đình còn vượt xa tiểu thiên kiếp của người khác, cũng có thể ứng phó vài đạo trung thiên kiếp.

Hơn nữa có thể ở chỗ này kiến thức được uy lực của trung thiên kiếp, đối với tương lai hắn độ kiếp có chỗ tốt lớn lao, lập tức quyết định tâm ý. Vậy thử một lần, mặc dù có nguy hiểm gì, cũng có thể kịp thời thoát thân.

Cô Tùng đạo nhân thở ra một hơi:

- Như vậy là tốt rồi!

Hàn Mai tiên tử tu hành nhiều năm cũng không phải tu không, thành bại trong độ kiếp, có đôi khi còn kém một đường cơ hội. Hứa Tiên có thể hứa hẹn chia sẻ một ít thiên kiếp là quá tốt rồi.

Hứa Tiên hỏi Hàn Mai tiên tử:

- Ngươi định bao lâu thì độ kiếp?

Hàn Mai tiên tử thản nhiên nói:

- Hiện tại.

Âm thanh như nước suối, truyền ra một cảm giác lạnh lẽo, nói xong liền xoay người đi vào sâu trong động.

Hứa Tiên nói:

- Cũng tốt!

Dù sao chỉ là độ kiếp mà thôi, độ sớm độ muộn cũng như nhau cả.

Những người khác lưu lại trong động chờ đợi, Hứa Tiên theo Hàn Mai tiên tử đi vào sâu trong băng sơn, trên đường đi cũng không bắt chuyện với hắn.

Hàn Mai tiên tử lãnh đạm, Hứa Tiên cũng không muốn nói thêm cái gì. Dù sao đợi đến lúc rời khỏi Đông Hải, đại khái không có ngày tương kiến, bèo nước gặp nhau cần gì phải quen biết chứ?

Nhưng Hứa Tiên còn không biết, tất cả phát triển. Nhất định sẽ không như người suy nghĩ. Cái gọi là vận mệnh, chắc chắn sẽ có phát triển quái dị.

Hai người đi vào sâu trong băng sơn, bỗng nhiên trước mắt sáng lên, là một không gian rộng lớn, trung tâm có một băng trụ nối thẳng lên trên. Phía dưới là nước biển chấn động, phía trên thì sáng ngời, tuyết rơi nhiều đang bay khắp thiên địa. Lưu loát, có vài phần khí thế đồ sộ.

Bốn phía khắc đầy phù văn, hình thành một đại trận. chắc hẳn có tác dụng áp chế thiên kiếp, nhưng tiểu thiên kiếp có thể bằng vào pháp bảo kim phù áp chế được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK