Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Thiến nói:

- Có liên quan tới sư phụ của ngươi sao?

Trong lúc nói chuyện, Úc Lôi thừa cơ hung hăng cắn một ngụm vào bàn tay trắng nõn của nàng. Dốc sức liều mạng cắn xé. Tiểu Thiến không quan tâm, chỉ lo lắng nhìn Ngư Huyền Ky.

Ngư Huyền Ky thở dài nói:

- Hẳn là thế, quẻ tượng quá loạn, thấy không rõ lắm.

Tiểu Thiến tức giận, nói:

- Đây là tính toán sao? Duẩn nhi cũng nói được đấy!

Chợt âm thanh biến thành lạnh lẽo, nhìn Úc Lôi nói:

- Tử lão hổ, ngươi cắn đủ chưa.

Úc Lôi bị nàng làm giật mình, vội vàng nhả ra, kêu ô ô, trốn ra sau lưng của Duẩn nhi. Duẩn nhi ngồi xổm bên cạnh Ngư Huyền Ky rửa rau, tuy phòng bếp cách nơi này tương đối gần, nhưng nàng vẫn kiên trì rửa rau bên cạnh Ngư Huyền Ky, sau khi rửa xong lại mang vào phòng bếp. Duẩn nhi dùng bàn tay ẩm ướt sờ đầu của Úc Lôi, bỉu môi nói:

- Tiểu Thiến tỷ tỷ, ngươi lại hù dọa nàng.

Úc Lôi lúc lắc cái đầu, vung vẩy nước trên đầu, Duẩn nhi ai nha một tiếng, vội vàng lấy vật che chắn.

Tiểu Thiến cười tủm tỉm với Duẩn nhi, nói:

- Vẫn là Duẩn nhi nghe lời, ngươi nói cho tỷ tỷ nghe, ngươi cảm thấy sư tổ và sư thúc của ngươi thế nào.

Nàng cố ý không nói "Bạch tỷ tỷ" cùng "Tướng công", mà nói sư tổ cùng sư thúc, trợn mắt nhìn qua phản ứng của Ngư Huyền Ky. Thấy Ngư Huyền Ky mặt không biểu tình, trong nội tâm cười thầm: mặt không biểu tình chính là biểu lộ a!

Duẩn nhi giơ bàn tay nhỏ bé lên, hưng phấn nói:

- Duẩn nhi biết rõ, thông gia gặp nhau.

Ai ôi!!! Một tiếng. Trên đầu đã bị Ngư Huyền Ky cốc một cái, ngồi chồm hổm trên mặt đất bụm lấy đầu, nửa tức giận nửa không dám nói, nhìn qua bộ dáng "Hung ác" của sư phó.

Ngư Huyền Ky nói:

- Ai bảo ngươi nói chuyện này.

Trong nội tâm đã hoài nghi tới Tiểu Thiến.

Tiểu Thiến nhẹ giọng cười cười, nói:

- Ngư đạo trưởng, trong nội tâm không vui, cũng không nên lấy hài tử làm nơi tức giận! Ngươi cũng cảm giác được mà! Tướng công mấy ngày nay, đã gửi cho ta một trăm ba mươi tám phong thư, có ba mươi lăm phong thư nhắc tới Bạch tỷ tỷ, ngữ khí của mỗi phong thư lại không giống nhau! Tướng công cũng không phải đang che dấu đâu.

Ánh mắt lại nhìn mười ngón tay thon dài của mình. Chậm rãi quấn vào nhau. Tuệ chất linh tâm, nàng làm sao không cảm nhận được gì chứ.

Ngư Huyền Ky cau mày nói:

- Hứa Tiên là Hứa Tiên, sư phụ là sư phụ, không nên nói nhập làm một. Còn nữa, trong lòng ngươi mất hứng, không nên dây vào người ta.

Răng nanh của nữ quỷ này quá bén nhọn, làm cho nàng có xúc động muốn hàng ma phục yêu.

Tiểu Thiến ngẩng đầu, buồn bả nói:

- Mất hứng? Chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, là được rồi, tất cả ta đều nguyện ý. Nhưng mà, tính cách của Bạch tỷ tỷ lại tốt. Đạo hạnh lại cao, ta rất ưa thích đấy!

Nói xong lời này, cao hứng trở lại, vỗ tay cười nói:

- Vừa vặn ta có thể chiếm giữ Phượng Hoàng Sơn rồi. Kim Lũ Pháp Vương ta đánh không lại, nên thỉnh Bạch tỷ tỷ đi hỗ trợ.

Cuối cùng lại lườm Ngư Huyền Ky, "Lơ đãng" nói:

- Khá tốt không phải sư phụ ta.

Đôi mi thanh tú của Ngư Huyền Ky run lên, Tiểu Thiến ngồi vào bàn đá, đong đưa bắp chân thon dài, cười hì hì, nói:

- Tướng công nhà ta thật sự có mị lực, ngay cả nữ tử như Ngư đạo trưởng cũng động tâm.

Ngư Huyền Ky nhíu mày không nói, Tiểu Thiến lại nói:

- Nói không chừng tương lai còn phải kêu một tiếng muội muội đấy?

Không đợi Ngư Huyền Ky nói chuyện, đã nhảy xuống bàn đá, chắp tay sau lưng đi vào phòng bếp.

Nữ tử u hồn xinh đẹp này, lúc lo lúc vui, lúc ngẩy ngơ lúc cười, bỗng nhiên ôn nhu, bỗng nhiên chua ngoa. Biến ảo cực nhanh, đều khiến người ta trở tay không kịp, trong đó hơn phân nửa bởi vì thân thể không có hồn phách, không dễ khống chế cảm xúc. Nhưng chỉ có ở trước mặt của hắn, vẫn giữ được bộ dáng ôn nhu.

Duẩn nhi si ngốc sờ đầu. Trái xem phải xem, không rõ các nàng đang nói cái gì. Biểu lộ của Ngư Huyền Ky lại khôi phục lạnh nhạt, nói:

- Ngươi cần gì phải như thế? Quên hắn, chuyên tâm tu đạo chẳng phải là càng tốt sao?

Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại, cười nói:

- Ta không có thân thể, không giống ngươi, biết cách khống chế, cũng không muốn khống chế. Đã từng thử qua một lần, nhưng trong nội tâm đau nhức ngay cả thân hình cũng vặn vẹo. Có khi lại cảm thấy, chính mình chôn cất bên dưới tán cây tại Lan Nhược Tự. Chính là đang đợi hắn đấy! Ân, nhất định là như vậy.

Nàng nói không chút e dè.

Nàng đã từng sinh hoạt sâu trong Lan Nhược Tự không biết bao nhiêu năm tháng, sinh hoạt không có mục đích, u hồn của nàng không có nơi dựa vào, thầm nghĩ muốn thoát ly khỏi trói buốc. Nhưng về sau mới phát hiện, bà ngoại căn bản không có trói buộc chính mình. Thì ra lần mộng tưởng duy nhất kia, cuối cùng đều là mờ mịt, cho nên không cách nào rời đi! Nhưng khi đó, có lẽ khi đó được bất cứ nam nhân nào cứu, sẽ yêu mến không cần gì cả, không cầu bất luận kết quả gì, thầm nghĩ thoát khỏi trói buộc của mình. Nhưng thật may mắn, gặp gỡ chính là hắn. Từ đó trở đi, trong nội tâm đã khắc lên "Chấp niệm" rất sâu.

Ngư Huyền Ky giống như đã phát hiện ra tâm tư của nàng. Nói:

- Lòng có chấp niệm, khó thành chính quả.

Tiểu Thiến cười nói:

- Thì có gì đâu nào?

Chắp tay sau lưng, nghiêng người về phía trước, nói:

- Thực xin lỗi, vừa rồi là ta lỡ lời, xin ngươi tha thứ cho ta.

Ngư Huyền Ky khẽ gật đầu, ý bảo không sao. Tiểu Thiến nói:

- Cảm ơn ngươi.

Sau đó lộ ra nụ cười giảo hoạt, lúc này nói một câu:

- Ngư muội muội. Ta chờ ngươi gọi ta là tỷ tỷ đấy.

Ặc, đúng là rất chua ngoa.

Thời điểm này, cửa ra vào truyền đến âm thanh gõ cửa "Ba ba ba", có một giọng của nam nhân vang lên:

- Ta trở về.

Trên mặt của Tiểu Thiến xuất hiện sợ hãi và vui mừng, vội vàng bay nhanh về phía cửa ra vào.

Trong phòng bếp, Vân Yên mặc tạp dề. Vừa ngân nga tiểu khúc, vừa cắt đồ ăn. Từ những biểu hiện này, cũng biết được tâm tình của nàng không tệ.

Thanh Loan khó hiểu nói:

- Tiểu thư, sao ngươi lại cao hứng như vậy?

Vân Yên đương nhiên nói:

- Phu quân ta, ca ca ngươi, sắp trở về, ta làm sao mất hứng được.

Lại cười thần bí, nói:

- Hơn nữa Bạch tỷ tỷ cũng trở về, điều này nói rõ cái gì.

Thấy biểu lộ buồn bực của Thanh Loan, nói:

- Nha đầu ngốc, nói rõ nàng thật sự làm tỷ tỷ của chúng ta chứ sao.

- Vi, vì cái gì?

- Phu quân gửi thư cho ta, ngươi cũng đã xem rồi.

Thanh Loan tỏ vẻ không hiểu, Vân Yên nói:

- Thực ngốc, lại một, Ngao Ly chiếm Thái Hồ, trong thư phu quân có nói, sẽ tiếp tục đánh chiếm Trường Giang, Bạch tỷ tỷ tại sao phải trở về theo, mà không phải là ở Tô Châu?

Đạo lý đối nhân xử thế của nàng còn cao hơn cả Tiểu Thiến, đương nhiên nhìn ra mánh khóe.

Thanh Loan mở lớn miệng nhỏ, nói:

- Ngươi nói là...

Vân Yên cười nói:

- Rốt cục cũng thông suốt. Đến đây, phần thưởng ngươi.

Nhặt ra một miếng thịt bò chín đã cắt xong, đưa vào trong miệng của Thanh Loan.

Thanh Loan vừa ăn thịt bò. Vừa nói:

- Bạch tỷ tỷ là người tốt, nhưng ngươi cũng không cần cao hứng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK