- … Giang Lăng – Cẩn Sinh?
Vương Ngạn Tương vò nát mấy tờ báo trong tay, cô nói với Ngu Cơ Mỹ:
- Lại chui ra từ tỉnh Giang Trung.
Ngu Cơ Mỹ bĩu môi:
- Hay là Đường Sinh gây sức ép, theo như tôi thấy, Cẩn Sinh – Giang Trung và quản lý nguồn vốn Cẩn Sinh chính là một.
Kỳ thực thì ai cũng đều biết Quản lý nguồn vốn Cẩn Sinh thì chỉ là vận hành một cách trống rỗng, họ lợi dụng tiền, những khuản nợ, tiền vốn của ngân hàng và trên thực tế thì họ chẳng phải bỏ ra bao nhiêu tiền cả, cho dù là họ có bỏ tiền ra chăng nữa thì cũng là vay từ ngân hàng, cái “xác khô” ấy chính là vươn lên bằng cách này, cách làm của họ đã đạt đến mức độ tinh tế.
- Vậy thì tiền của Quản lý nguồn vốn Cẩn Sinh bây giờ đều ở chỗ Cẩn Sinh – Giang Lăng rồi? Mai Chước ở bên chỗ Quản lý nguồn vốn Cẩn Sinh không có chuyện gì chứ?
- Đúng vậy, còn có chuyện gì với cô ấy nữa? Còn thừa lại một người xuất sắc, nhưng không thể không thừa nhận, hàng loạt những doanh nghiệp lớn ở tỉnh Giang Trung đã cải tử hoàn sinh rồi, Cẩn Sinh lấy những khoản tiền còn để lại cho các doanh nghiệp ấy những khoản vốn, khoản nợ, khoản vay, đứng là người ta đến một cách sạch sẽ mà ra đi cũng sạch sẽ.
Vương Ngạn Tương than thở:
- Cái đầu óc của tên Đường Sinh này thật là tinh túy, chuyện tốt đẹp như vậy đều bị hắn ta lấy đi cả rồi sao?
- Ban đầu khi mới thành lập Quản lý vốn Cẩn Sinh thì cấp trên cũng từng phản đối, nhưng Ngân hàng Nam Hối Giang Trung lại bị khủng hoảng thế nên tỉnh ủy cũng phải mắt nhắm mắt mở mà cho qua, bọn họ không muốn nhìn thấy Ngận hàng Nam Hối đóng cửa bởi nó là hậu thuẫn kiên cố của nền kinh tế Giang Trung, ngân hàng này mà sụp đổ thì hậu quả thật khó lường. Còn Mai Chước, cô đã là Phó Chủ tịch của Đường Cẩn – Giang Lăng từ lâu rồi, Chủ tịch thì là La Sắc Sắc, mối quan hệ của hai người bọn họ với Đường Sinh thì tôi không nói nữa.
Những việc này thì ngay từ đầu Vương Ngạn Đôn đã nói với Ngu Cơ Mỹ, vì vậy trong lòng cô ấy chắc chắn đã hiểu rõ rồi, lúc này cô lại kể lại cho Vương Ngạn Tương nghe.
Ngạn Tương nhíu đôi lông mày thanh tú, trong mắt lóe ra một ta sáng, cô nhắc khẽ cái tên La Sắc Sắc và Mai Chước, cái quỹ đạo phát triển của Cẩn Sinh – Giang Lăng dần dần hiện lên rõ nết trong đầu cô. Lúc đầu Đường Thiên Tắc thì ở thành phố Giang Lăng, bây giờ Đường Thiên Tắc lại đến Lỗ Đông mà Đường Sinh lại đem theo La Sắc Sắc và Mai Chước tới đây, lại có cả Uông Sở Tình của Sở Đại, Bích Tú Hinh của Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Sắc Hinh, đặc trưng chung của các tập đoàn này đó là đều do nữ giới làm chủ, các cô ấy đều có quan hệ với Đường Sinh? Nên bị khống chế một cách chặt chẽ?
Cũng giống như việc Thiệu Tiểu Giác khống chế Đại Đôn vậy, ai có thể cướp nó khỏi Vương Ngạn Đôn đây? Trừ phi Thiệu Tiểu Giác tự thay đổi thôi.
Lúc này Ngu Cơ Mỹ lại nói:
- Ngạn Tương, cũng không phải tôi nói điều gì khó nghe về Thiệu Tiểu Giác, hay là cứ để cô ấy ít tiếp xúc với Đường Sinh hơn đi.
Vương Ngạn Tương nhìn Ngu Cơ Mỹ, cô cười mỉm:
- Không cần lo lắng vì Tiểu Giác, tôi hiểu rõ cô ấy, cô ấy là người có quy củ.
Nói như vậy làm Ngu Cơ Mỹ đỏ ửng mặt, Vương Ngạn Tương cố ý nhấn mạnh hai từ “quy củ” giống như là đang miệt thị chính mình vậy, trong lòng cô lại nghĩ khác, ngươi có tư cách gì mà nói tôi? Nói về mặt hưởng thụ cuộc sống thì hai chúng ta ai so bì được với ai, tôi đen tối không phải là giả, nhưng cô thì trong sạch lắm sao?
Tất nhiên những lời này không thể nói ra được mà chỉ có thể giấu kín ở trong lòng mà thôi. Nói tóm lại cô không hài lòng gì mấy với Thiệu Tiểu Giác và cũng có chút đố kỵ.
Ở Liêu Đông, Đường Sinh và các mỹ nhân ăn bữa cơm trưa cuối cùng với Hi Chính Tú, buổi chiều thì bọn họ cùng nhau lên máy bay trở về Tuyền Thành.
Việc thu mua tập đoàn dầu khí Liêu Khí mới chỉ để lộ ra chút thông tin, tiếp tục vận hành như thế nào thì do Sở Hùng Đông và Hoa Anh Hùng đưa ra phương án, bỏ ra một khoản tiền lớn là chắc chắn nhưng bỏ ra bao nhiêu thì vẫn chưa công bố. Không ít người nghển cổ mà chờ đợi, mở miệng là muốn khống chế Liêu Khí, số tiền thật không phải nhỏ.
Trong một khoảng thời gian mà giới truyền thông thi nhau tìm kiến tất cả những thông tin liên quan đến Cẩn Sinh – Giang Lăng, trước kia ở nơi đây chưa từng nghe nói đến tập đoàn này?
Ở Tuyền Thành, tại tỉnh ủy Đường Thiên Tắc cũng đang xem báo, Cẩn Sinh – Giang Lăng lại dang rộng đôi cánh diễm lệ của nó ở Liêu Đông một cách tráng lệ đến thế này. Nó sẽ làm cho những sự việc tiêu cực của sự kiện Liêu Khí chìm lắng xuống, nó đổi lại được cả một tập đoàn công nghiệp lâu đời ở tỉnh Liêu Đông và cũng san bằng những cái đinh gai trên con đường làm quan kia. Nếu Tập đoàn dầu khí Liêu Đông lại một lần nữa vươn lên mà nói thì một nét vẽ tài hoa nữa sẽ được lão Đinh ghi lòng tạc dạ.
Đường Thiên Tắc lúc đó cũng đã nhìn thấy được sự hợp tác của nhà họ Đường và nhà họ Đinh, sự hợp tác này vẫn còn là bí mật, không biết nhà họ Vương sẽ nghĩ như thế nào đây? Nghĩ đơn thuần thì là sự phát triển về mặt thương nghiệp sao? Hay nghĩ phức tạp hơn thì là đồng minh trên lĩnh vực chính trị? Tóm lại thì người ta sẽ có suy nghĩ của riêng mình.
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc làm cho những suy tư của Đường Thiên Tắc trở về với thực tại, ông ta đặt tờ báo xuống rồi thở dài nói uể oải “mời vào”, sau đó có tiếng mở cửa, Thư ký Tiểu Trương cầm một tập tài liệu đến, Tiểu Trương không nói gì chỉ đặt tập tài liệu xuống rồi đi ra ngoài. Đường Thiên Tắc cầm lên xem, bản báo cáo về việc Tổng công ty Xây dựng Hoa Đông xin cấp nguồn vốn cho dự án Ngân Loan cuối cùng cũng đã rơi vào tay ông ta, Đường Phó chủ tịch tỉnh chau đôi lông mày.
Chuông điện thoại reo vang, đó là chiếc điện thoại của gia đình, là một phó chủ tịch thường trực của tỉnh thì Đường Thiên Tắc mang theo hai chiếc điện thoại thì cũng là điều hiển nhiên, một cái dùng cho gia đình, một cái dùng cho công việc, thoáng nhìn đã biết là điện thoại của vợ ông ta là Liễu Vân Huệ, ông nghe máy:
- … Ngài lãnh đạo, ngài có gì sai bảo?
- Hừ … đường đường là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, sao mà đã học được kiểu nói năng ngọt xớt thế này? Con trai đã trở về, tối nay anh có về nhà không?
- Sao vậy? Tôi và vợ tôi chẳng lẽ không thể nói chuyện với nhau như vậy hay sao? Có ai quy định chuyện này đâu? Vậy tên tiểu tử kia xuống máy bay chưa?
- Sắp đến nơi rồi, khoảng bốn rưỡi máy bay hạ cánh, bây giờ cũng gần năm giờ rồi, theo em nghĩ thì nó cũng đến thành phố rồi đấy, anh không phải đi tiếp khách chứ?
Đường Thiên Tứ trả lời:
- Có chứ, vợ yêu à, Bí thư Chương và Chủ tịch Lâm đều tham dự lễ Quốc Khánh tại Kinh thành, anh và Phó bí thư Miêu chủ trì mọi công việc của cả tỉnh, chẳng lẽ anh không phải đi tiếp khách sao? Anh có muốn thoái thác cũng không thoái thác được, buổi tối hai mẹ con em cứ ăn cơm trước đi, anh sợ lúc anh về nhà cũng đã hơn mười giờ rồi.
- Vậy thì em và con sẽ đi ăn ở ngoài, anh uống ít rượu thôi, việc tiếp khách xã giao cũng không phải bắt anh ngày nào cũng phải uống rượu đúng không?
- Anh biết, thời cách mạng còn phải uống chút rượu, mà bây giờ là thời buổi xã hội kinh tế, nếu không uống rượu thì em tiếp khách không nổi. À đúng rồi, anh không hài lòng với Thư ký hiện tại của anh, đơn giản mà nói thì em cứ nói với con một tiếng để nó đổi cho anh một người khác, con trai nó có mắt nhìn người.
- Ai, Chủ tịch Thiên Tắc ơi, không phải bây giờ anh cũng phát hiện ra rằng con trai chúng ta có ưu điểm đặc biệt đúng không? Liệu anh có chút cảm giác vinh dự nào không?
- Ha … đồng chí Liễu Vân Huệ không cần phải tự hào nữa, em cứ lấy nó ra để nói chuyện không phải là muốn khiêu khích anh đấy chứ? À đúng rồi, bản báo cáo về việc Hoa Đông xin trợ cấp bên Sở tài chính của em cũng đã phê chuẩn rồi, sao lại phê chuẩn số tiền ít như vậy? Chỗ đó đủ để làm gì? Hay để anh làm người tốt vậy?
- Cái gì mà ít? Đó là khoản tiền trù bị trong năm bỏ ra, Sở tài chính tỉnh cũng chỉ có chừng đó tiền, bất kỳ phương diện nào cũng cần đến tiền vậy anh phải chiếu cố đến cái gì? Em lại không có lấy một đồng tiền tốt đẹp. Vấn đề này cũng phải tính đến thể diện của con trai chúng ta, nếu không phải có liên quan đến dự án Ngân Loan thì em sẽ không phê chuẩn đâu.
Đường Thiên Tứ ở đầu dây bên này thì cười khắc khổ:
- Liễu Giám đốc sở của anh ơi, số tiền đó có vẻ ít, mười triệu, em thử nói xem số tiền đó đủ để làm gì?
- Không ít đâu? Đường Phó chủ tịch tỉnh, anh phải biết rằng tổng kết cuối năm rồi, em có thể trích ra mười triệu cho Hoa Đông là không dễ đâu.
- Đồng chí vợ à, thế nào thì cũng phải ba mươi triệu chứ nhỉ? Mười triệu thì có vẻ keo kiệt quá, anh có ý kiến như thế bên Sở bọn em cứ thảo luận lại đi!
Trong lòng Đường Thiên Tắc nghĩ, cũng không chỉ vì số tiền đấy mà tóm lại là không thể làm mất đi cái danh tiếng của họ? Nếu không phải là Hoa Đông thì đã dễ đằng này lại cứ là Hoa Đông nên ngươi phải đối đãi đặc biệt một chút, cứ mở miệng là nói phải cho nó sụp đổ, hơn nữa nó cũng phục vụ cho dự án Ngân Loan mà.
Bọn Đường Sinh sau khi xuống máy bay là đi thẳng đến khu biệt thự của Sắc Sắc, Đường Sinh đến bên đứa con gái tiểu Sắc yêu quý của mình trước, tiểu nha đầu này chưa có việc gì là biết cả, nhưng một khi gặp Đường Sinh là cười, đại loại là cũng phải biết người này là bố mình chứ? Đúng như vậy, Đường Sinh thấy rất vinh hạnh, họ nhìn nhau cười vui vẻ.
Tất nhiên bữa cơm tối cũng diễn ra tại khu biệt thự của Sắc Sắc, Liễu Vân Huệ cũng tới đây, bà ấy có thói quen đến đây thường xuyên, bây giờ một tuần thì bà ấy đến đây khoảng năm bảy lần. Nói đến việc xin trợ cấp của Hoa Đông, bà ấy liền nói về ý kiến của Đường Phó chủ tịch tỉnh, Đường Sinh nghe xong nói;
- Vâng, ý kiến của bố con là đứng trên lập trường chính trị, ba mươi triệu thì cứ ba mươi triệu đi, cho bố con chút thể diện với chứ, tóm lại không để cho người ta nói bố con thế này thế khác được.
- Đúng rồi, Đường Sinh, bố con nói là không hài lòng với cô Thư ký hiện tại, bố con nói con đổi người khác đấy, con có ai phù hợp hơn không?
- Bí thư chuyên trách của bố con? Ít nhất thì cũng phải là cấp Cục phó? Theo nguyên tắc của việc chọn Thư ký phù hợp với cán bộ lãnh đạo thì chính là như vậy, thư ký của cán bộ có chức vụ của tỉnh là cấp Cục trưởng, chức phó chủ tịch tỉnh cũng cần phải có một thư ký cấp Cục trưởng phù hợp, cái này thì tạm thời chưa có ai phù hợp cả.
- Con lưu tâm chuyện này một chút đi, hiện nay thì tình hình của tỉnh ủy cũng rất phức tạp, tìm một thư ký cũng phải bỏ chút công sức, không thể để hỏng việc đại sự.
Vậy thì, Thư ký chính là người tri kỷ của các vị lãnh đạo, những việc biết được đã quá nhiều nếu không biết giữ mồm giữ miệng thì rất có thể họ sẽ gặp rắc rối.
Sau bữa cơm tối Đường Sinh nhanh chóng trở về Lam Nha Bảo, không ngờ lại thấy Đường Cẩn đưa Vương Hàm về, ách, vậy nghĩa là sao?
Bởi vì Đường Cẩn muốn đưa Vương Hàm đến đây, vì vậy bên này cũng đã có chuẩn bị sẵn, Ngọc Mỹ và Vương Tĩnh cũng rời đi chỉ còn lại một mình La Tú Hồng ở lại chăm sóc việc sinh hoạt của Đường Cẩn, cuộc sống ngược lại lại rất đơn điệu, Vương Hàm cũng không nhận ra điều này.
Đường Sinh cũng phát hiện ra rằng khi Vương Hàm khoác lên mình bộ đồ ngủ thì cũng hấp dẫn không thua kém gì so với Đường Cẩn, cô vốn là người có vòng một vòng ba gợi cảm, các cố đo của cô còn hơn Đường Cẩn một vài phân, nhưng cũng không khác lắm, vẫn thiếu chút nữ tính. Tất nhiên vòng ngực của cô cũng không bằng Tiểu Yên được.
Nhưng khi Vương Hàm tháo kính mắt xuống thì cô còn đẹp hơn gấp bội phần, thêm đôi chân đẫy đà và trang điểm một chút lên thì còn đẹp nữa.
- Ôi chao … không chảy máu mũi chứ? Làm sao vậy? Anh còn chuẩn bị có hiện tượng cương dương nữa đấy chứ?
Bàn tay của Đường Cẩn véo vào đùi của Đường Sinh.
- Sao có thể vậy được? Tôi đã từng gặp qua các bậc lão tướng còn độc ác hơn nữa cơ, chỉ có điều hơi ngạc nhiên mà thôi, haiz…
Hai người im lặng một lát, Vương Hàm vẫn đĩnh đạc nhưng khi cô gặp Đường Sinh ở nơi mà Đường Sinh và Đường Cẩn ở cùng nhau thì trong lòng cô có cảm giác không yên, mình đã thật sự đã dấn thân vào hang cọp rồi nên phải cẩn thận thôi.
- Bạn Vương Hàm à, nửa đêm mà bắt gặp tôi ở trong trạng thái khỏa thân thì cô đừng có quá ngạc nhiên đấy nhé, tôi rất hay có cái hành vi như vậy.
Vương Hàm cười khểnh, cô cứ ngây người ra không biết trả lời như thế nào nên cứ nuốt nước bọt cho qua, nghe chừng là cô có vẻ sợ hãi? Trong lòng Đường Sinh cũng thốt tiếng thở dài, ôi chao, ai mà nhẫn tâm để cô làm gián điệp thế này chứ? Vương Ngạn Đôn cũng đâu phải là đối thủ của ta, cô nói xem cô đến đây làm gì? Lấy thân mình đấu với hổ sao?
Đường Cẩn đánh cho hắn một cái, cô mỉm cười duyên dáng:
- Mau cút đi tắm đi cho người ta nhờ, chỉ có biết hù dọa bạn Tiểu Hàm thôi, anh không sợ em đánh anh một trận à?
Đường Sinh bắt đầu lột bỏ quần áo:
- Ừ, anh cởi hết quần áo thì cho các em đánh, để xem bộ dạng của cầm thú là thế nào nhé!
A, Vương Hàm hét lên, lúc Đường Sinh để lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn, bộ ngực nam tính thì cô không còn thốt ra được lời nào nữa cả, trời ơi, sao anh ta cường tráng đến vậy? Cô sợ hãi níu lấy cánh tay Đường Cẩn:
- Đường Cẩn, mau ngăn tên lưu manh kia lại đi được không? Tôi không chịu nổi rồi, quá đáng quá rồi!
Đường Sinh chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót là chưa cởi bỏ, hắn ta để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn của đàn ông:
- Hai người đẹp, có cần tôi phải cởi nốt không?
Phù, đôi chân Vương Hàm run rẩy:
- Không, không cần đâu, thật quá khủng khiếp, xin anh đấy, đừng có làm ô nhiễm đôi mắt của tôi được không?
Đường Sinh lườm một cái, hắn vỗ vỗ mông rồi quay vào phòng tắm, Vương Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Đường Cẩn nói:
- Cô chịu được hắn ta sao?
Đường Cẩn khẽ cười một tiếng:
- Thì có sao? Nam tính một chút cũng có sao? Có gì mà không chịu nổi chứ? Cũng chỉ có 99 cân thôi mà?
Vương Hàm suy sụp hẳn, tên này tận 99 cân sao, để cho hắn ta đè bẹp lên mà chịu được sao? Thiếu một cân nữa là tròn trăm cân, chết người mất, cô tìm cớ rồi trở về phòng, cô lặng lẽ rút điện thoại ra gọi cho cô mình:
- … Cô à, cháu sợ, cháu sợ sẽ bị hắn phi lễ!