Lệnh tổng động viên Khánh Châu chống lũ được truyền xuống dưới lúc hơn 8 giờ tối. Bất kể ai nhận được lệnh đều phải tới đập Hà Tử cách phía bắc Khánh Châu khoảng 20km.Lệnh tổng động viên lần này có thể nói là nhanh gọn và dứt khoát. Chưa tới một giờ đồng hồ, hai bên đập đã có mấy vạn người cứu nguy, trong đó bộ đội là chủ yếu, ngoài ra còn có rất nhiều viên chức nhà nước, cán bộ lãnh đạo và cảnh sát cũng tới.
Mạo hiểm giữa mưa gió càng ngày càng lớn, mọi người vẫn khiêng những bao cát tạo thành một cái đê ngăn nước nhân tạo, tuyệt đối không để cơn lũ sắp đến làm vỡ đê ở đây.
Lãnh đạo tỉnh ủy đứng đầu là Hác Đông Minh, Tư lệnh Vệ Danh Phủ, Phó chủ tịch tỉnh Vương Hướng Sư đều ở tuyến đầu của bãi cát, phần lớn thành viên của Thành ủy Khánh Châu đều đến, cũng có người bị bệnh không thể đến được, Hác Đông Minh gào lớn trong mưa:
- Sợ chết ư? Vậy thì đừng làm quan nữa!
Chỉ với câu nói này, những quan chức có mặt đều biết rằng những người hôm nay không đến bãi cát thì Chủ tịch tỉnh Hác sẽ tính sổ với họ sau.
Lời kêu gọi của Trương Triệu Toàn cũng rất kịch liệt, khoảng 9 giờ, anh ta đã điều
hơn vạn người từ các khu vực khai thác mỏ xuống, Mười hai khu mỏ lớn của nhà nước, mỗi nơi điều xuống gần nghìn người, chỉ riêng xe cũng đã xếp thành một hàng dài, toàn bộ cảnh tượng trên bãi cát vô cùng hùng tráng.
Đường Sinh, Ông Nguyên, Hoa Anh Hùng, Bạch Vũ Sinh cũng đến khiêng bao cát. Đi cùng bọn họ là các cô: Quan Cẩn Du, La Sắc Sắc, Cam Tịnh, Trần Khiết, Tần Hiểu…các cô này ở phía sau đào hố chứa cát, tất cả đều ướt như chuột lột.
Cao Tiểu Sơn dẫn hơn 10 quân binh đến làm ngay cạnh nhóm người của Đường Sinh, trên thực tế đó là mệnh lệnh của Vệ Danh Phủ, bảo anh ta nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho nhóm người của Đường Sinh, xảy ra chuyện gì thì không ai có thể gánh vác nổi, nhưng nhóm Đường Sinh không hề hay biết, cho rằng chỉ là tình cờ gặp nhau.
Hăng hái chiến đấu cho mãi tới nửa đêm, lúc này cơn mưa xối xả mới thực sự bắt đầu, nước sông cuồn cuộn dâng lên, từng đợt sóng tới tấp xô đến.
Nhóm của Hác Đông Minh cũng đã nhìn thấy Đường Sinh và một số người khác, nhìn thấy bọn Đường Sinh đang khiêng bao cát, bước đi như bay lên đập, trong lòng thầm hài lòng. Cái tên tiểu tử nhà họ Đường này nhất định sẽ là rường cột cho đất nước sau này. Hôm nay chỉ là con đường hiểm trở đầu tiên, tài năng sẽ dần dần bộc lộ ra, ông ta cảm nhận được như vậy.
Lại một dòng nước lũ lớn ập tới, trong chốc lát làm cho chỗ đê vỡ chưa ngăn xong bị rộng thêm 4-5 thước.
- Chủ tịch Đông Minh, lỗ hổng này không thể ngăn được nữa rồi, nước lũ càng ngày càng mạnh, chúng ta phải rời khỏi chỗ này thôi!
Là Phó chủ tịch thành phố Lý Chấn Bân tới báo tình hình nguy hiểm, Hác Đông Minh trừng mắt:
- Đừng có nhiều lời, tiếp tục ngăn lũ cho tôi, không ai được rời khỏi.
Vệ Danh Phủ cũng nói:
- Có xếp thành tường người cũng phải ngăn được chỗ hổng đó cho tôi, ngăn không được thì người duy nhất phải hỏi là anh, mau đi đi!
- Đúng vậy, cho dù chúng ta có phải xếp thành bức tường người cũng phải bịt được lỗ hổng…Các anh theo tôi xuống nước, mọi người ở phía sau đắp bao cát.
Lý Chấn Bân định bụng liều mạng, vẻ mặt bi tráng, nhiều người nhìn thấy đều cảm động, Cẩn Du, Sắc Sắc cũng rơm rớm nước mắt.
- Không được…Cục trưởng Lý!
Đường Sinh chạy tới, hét lớn:
- Đừng có làm những chuyện hi sinh vô ích, cơ thể con người bằng máu thịt không thể chống lại sức mạnh của tự nhiên được, một trăm Lý Chấn Bân nhảy xuống nước cũng uổng phí mà thôi! Lái một chiếc xe buýt bên kia lại đây, đẩy xuống ngăn chỗ đê bị vỡ, một chiếc không được thì hai chiếc, đó là vật bằng sắt thép, mạnh hơn rất nhiều so với cơ thể máu thịt của con người, cũng hữu dụng hơn nhiều.
Câu nói của Đường Sinh đã nhắc nhở mọi người, Hác Đông Minh lập tức chỉ thị:
- Lái vài chiếc xe lại đây, chỗ nào tình hình nguy hiểm thì đẩy xe vào chỗ đó!
Một màn dùng xe trám đê nứt được ồ ạt diễn ra, cách này thật không tồi, cứ chỗ nào vỡ ra thì đẩy một chiếc xe xuống đó, chỗ lớn đẩy chiếc lớn, chỗ nhỏ đẩy chiếc nhỏ, cảnh tượng thật hùng tráng. Những người làm công tác truyền thông thu từng cảnh tượng đó vào ống kính
Sự hung hãn của đỉnh lũ đầu tiên từ trên cao giội xuống thật sự làm cho người ta khiếp sợ, mấy vạn người ở ngoài hai bờ đê đều kinh ngạc ngây người. Con lũ tràn lên đập đã làm một nhóm người ngã nhào, mọi người nắm chặt lấy tay nhau, tạo thành một trận địa tử thủ. Mạo hiểm mưa gió và gian khổ chống chọi cả ngày trời, ban đầu cứ tưởng đập ngăn lũ xây bằng bao cát có thể chống chịu nổi, nhưng trong lúc mọi người cho là an toàn nhất thì nó lại bị vỡ một lỗ lớn. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chết lặng. Chẳng bao lâu nữa chỗ hổng đó sẽ bị giòng lũ làm cho lớn hơn nữa.
Đột nhiên, chiếc xe quân sự trên đập chuyển động, một hàng sáu, bày chiếc xe quân sự cỡ lớn với khí thế hào hùng không sợ hiểm nguy, đi vào mưa bụi, xông lên chỗ đê bị vỡ. Từng chùm sáng của đèn xe loé sáng như đang chiếu rọi sinh mạng rực rỡ của người lính, ầm ầm ầm….Bảy chiếc xe, dưới sự điều khiển của bảy người lính coi thường cái chết bổ nhào về phía trước, sau đó rơi vào chỗ hổng lớn, thời khắc đó, nước lũ bắn lên tung tóe ngất trời.
Hác Đông Minh gạt nước mắt, Vệ Danh Phủ giậm chân đấm ngực khóc lớn, tất cả mọi người đều khóc. Mưa hòa cùng nước mắt và nhiệt huyết, những người bộ đội của thời bình là những người trợ giúp khẩn cấp, nhưng trong thời điểm nguy hiểm, họ vẫn là những người đầu tiên xông lên dâng hiến sinh mạng của chính mình.
Dưới sự chỉ huy của các đoàn trưởng, mấy trăm người khiêng bao cát đi lên đê ném xuống, ném vào chỗ hổng mà bảy chiếc xe đã lao xuống, càng nhiều người hơn xông lên và ném bao cát xuống, đỉnh lũ đã được ngăn chặn và cũng vùi lấp thi thể của bảy người chiến sĩ. Vệ Danh Phủ ngửa mặt lên trời gào lên đầy bi thương:
- Đều là những tấm gương tốt, là con em tốt của nhân dân, đảng và nhân dân sẽ không bao giờ quên họ, tên của họ sẽ sống mãi cùng với đất nước, đời đời bất diệt.
Tiếng khóc, tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sấm, tiếng gào thét của những người bảo vệ đê, bài hát ca ngợi được viết bằng mạng sống này đã biến thành một sức mạnh to lớn làm rung chuyển đất trời, vang vọng tứ phía, làm mây đen cuồn cuộn giăng kín khắp trời cũng bắt đầu tan đi, cơn mưa đột nhiên ngớt dần, tiếng sấm cũng thưa dần.
Đường Sinh đưa mắt nhìn lên trời, những đám mây cuồng nộ đó bay đi rất nhanh, dường như cũng sợ rồi. Mọi người chung quanh cũng ngước lên bầu trời:
- Chúng ta đã qua được cửa ải này, sự hào hùng của bảy vị liệt sĩ đã thắng được ý trời, nhìn kìa, mặt trăng đã xuất hiện rồi!
Đường Sinh chỉ tay.
Trong khoảnh khắc mây đen dần tan đi, tia chớp lóe lên, trong hư không, một vầng trăng chiếu sáng cả mặt đất, chiếu sáng cả đập Hà Tử.
Mưa vẫn chưa tạnh hẳn, gió vẫn chưa ngừng thổi, đỉnh lũ đã bị con người hùng mạnh chinh phục, nó cuồn cuộn rút về phía đông.
Hơn mười vạn dân chúng của mấy huyện ở hạ du không bị ngập trong nước. Ngăn được con lũ này chính là cứu được đập chứa nước lớn, đập chứa nước không bị vỡ. Hai dòng nước lũ đã không tạo nên những thiệt hại to lớn nhưng đêm mưa bão ngày 26 tháng 7 đó ở Khánh Châu đã cướp đi sinh mạng của bảy chiến sĩ.
Nhưng sự hy sinh của họ đã cứu được sinh mạng và tài sản của mấy trăm nghìn người dân. Ngày hôm sau, quân phân khu Khánh Châu đã tổ chức lễ truy điệu long trọng cho bảy người chiến sĩ, Bí thư Tỉnh ủy Lê Thiên Sâm, Chủ tịch tỉnh Lương Cẩm Quang, đã lên máy bay trực thăng vũ trang của quân khu Tỉnh đến tham gia lễ truy điệu và cũng có một bài phát biểu quan trọng. Thành ủy Khánh Châu, chính quyền thành phố, các đoàn thể xã hội, đơn vị xí nghiệp đều cử đại diện đến.
Đồng thời, cũng vạch trần tình hình thối nát bên trong của công trình đê Hà Tử, Tỉnh ủy chỉ thị, điều tra kỹ lưỡng từ đầu tới cuối công trình đê Hà Tử kém chất lượng và tất cả những người có trách nhiệm liên quan, luật pháp nhà nước tuyệt đối không tha cho những kẻ dám lấy tính mạng của người dân ra đùa giỡn, có một thì bắt một, toàn bộ phải bị trừng trị.
Ở Khánh Châu, sau khi Lưu Uyên Minh mất chức, một Phó chủ tịch thành phố và một nhóm cán bộ cấp trung cũng đã kết thúc con đường làm quan của mình.
Hơn nữa những cán bộ này không có người nào mà không có liên quan tới Bí thư Từ Định Tuyên. Nỗi đau trong lòng đó, ông ấy cũng hoang mang không hiểu.
Buổi chiều, Phó bí thư Tỉnh ủy Đậu Vân Huy tới, triệu tập các thành viên Thành ủy Khánh Châu họp một cuộc họp đột xuất, chỉ trích gay gắt Từ Định Tuyên trong thời gian giữ chức Phó bí thư, nắm trong tay quyền bổ nhiệm nhân sự đã đề cử lên đám cán bộ thối nát đó, việc làm này thật sự là một tai ương.
Uy tín của Từ Định Tuyên bị hạ thấp, vẻ mặt của Lương Cẩm Quang cũng tối sầm, thậm chí cũng không nói đỡ cho Từ Định Tuyên câu nào.
Không ít người hiểu rằng những ngày tốt đẹp của Từ Định Tuyên e là không còn lại bao lâu. Đại hội đảng thành phố Khánh Châu trước ngày quốc khánh năm nay rất có thể sẽ điều ông ta đi.
Sau cơn mưa là một cầu vồng rực rỡ. Khánh Châu đã cho thấy một cảnh tượng mới, uy tín của Vinh Quốc Hoa cũng ngày một tăng lên.
Ngày 28 tháng 7 năm 20005, kinh tế và tài chính trong nước đưa tin, tổng giá trị các cổ phiếu trên thị trường Thượng Hải và Thâm Quyến đã vượt mức 3 tỷ. Giới chứng khoán bắt đầu vui mừng hân hoan, thị trường chứng khoán trong nước đóng băng trong bốn năm cuối cùng đã có chút khởi sắc, một dòng thủy triều chảy vào thị trường chứng khoán, không thể ngăn được, thật sự là con sóng hùng vĩ.
Nhật báo tỉnh Giang Trung, đài phát thanh, các phương tiện truyền thông, vào ngày 30 tháng 7 chính thức thông báo Tập đoàn doanh nghiệp Sở Đại trung ương đã tiến hành mua cổ phiếu của Tập đoàn than đá Khánh Châu. Vào ngày hôm đó, cổ phiếu than Khánh Châu tăng như vũ bão. Giá trị cổ phiếu trên thị trường tăng lên gấp 1.5 lần so với hôm trước, thợ mỏ Khánh Châu đều vui mừng.
An Lục Dân của tập đoàn năng lượng Trung Quốc và Hình Chính Phu của tập đoàn Than Trung Quốc cũng đã gặp mặt nhau ở Khánh Châu. Bọn họ được coi là kẻ thù của nhau, nhưng giữa hai bên cũng rất quen thuộc, chuyến đi tới Khánh Châu đối với bọn họ mà nói cũng không có bất cứ thu hoạch gì, muốn tiếp xúc một chút với Quan Cẩn Du, người ta cũng chưa có thời gian rảnh.
Cũng không phải không nể mặt hai vị Chủ tịch mà là lúc này bàn bạc không được thích hợp, Cẩn Du cũng đích thân gọi điện cho bọn họ, có một số việc muốn nói, chúng ta tới thành phố nói chuyện, Tỉnh ủy cũng rất hoan nghênh tập đoàn Năng lượng và tập đoàn Than Trung Quốc, mọi người tìm kiếm những điểm chung có lợi mà.
Ngày 1 tháng 8, Quan Cẩn Du rời khỏi Khánh Châu, cô ấy bay tới tỉnh Nam Phong cùng với An Lục Dân của tập đoàn Năng lượng Trung Quốc và Hình Chính Phu của tập đoàn Than Trung Quốc.
Ở Bắc Kinh, chuyên cơ số 1 của Chủ tịch đưa Lão Đường của núi Thanh Trúc bay tới Đông Hải, Nam Hải để thị sát hạm đội của nước cộng hòa.
Ở khách sạn, Đường Sinh lại uống rượu cùng với Trương Triệu Toàn, hắn rất thích vị Chủ tịch Trương Triệu Toàn này, hai ngày nay liên tục đàm phán đàm phán việc thu mua Cục Khánh Châu, hắn cũng hiểu rõ về con người của Chủ tịch Trương. Hai người đã trở thành bạn bè, Chủ tịch Trương rất là vui.
- Mô hình công nghiệp sản xuất than Giang Trung vài năm trước đã sớm bị phân hoá, bất luận là tập đoàn Năng lượng hay tập đoàn Than của Trung Quốc, sự phát triển của họ đều lấy Giang Trung là cơ sở hàng đầu. Giang Trung vốn có 10 Cục, nhưng nhiều năm về trước tập đoàn Năng lượng và tập đoàn Than đã giành được được một Cục, sau này mới có cách nói là tám Cục, bây giờ bọn họ lại nhòm ngó tám Cục lớn, Tỉnh ủy kiên quyết không nhượng bộ nữa
Đường Sinh gật đầu:
- Vâng, chúng ta đã có tập đoàn Sở Đại của chính mình, sẽ không để bọn họ có chiếm phần lợi nữa, tám Cục hợp lại làm một, chỉ riêng sản lượng than hàng năm đã vượt qua tập đoàn Năng lượng Trung Quốc và tập đoàn Than Trung Quốc. Trương tổng, ông nói xem, tổng sản lượng một năm của tám Cục có thể vượt qua 200 triệu tấn không?
Trương Triệu Toàn khẽ gật đầu:
- Không thành vấn đề, chúng ta chỉ kém tập đoàn Năng lượng và Than Trung Quốc là dây chuyền sản xuất không được hoàn hảo lắm. Cơ sở sản xuất than của tám Cục có tính chuyên nghiệp cao, nhưng so với những dây chuyền sản xuất khác như là cửa cảng Kiến Thiết, nhà máy điện Khang Khẩu, luyện kim hóa thép, thậm chí là thuyền bè vận chuyển, vân vân chúng ta còn thiếu sót rất lớn. Sự thiếu hụt nguồn tài nguyên nội địa, ven biển, ven sông của Giang Trung, vận tải chủ yếu dựa vào đường sắt và đường bộ, đây là hạn chế lớn ảnh hưởng đến tổng sản lượng than xuất ra. Những vấn đề này nếu giải quyết được, chúng ta hoàn toàn có thực lực vượt lên trên. Do đó, để chiếm được vị trí hàng đầu trong ngành than trong nước, theo tôi thì phải mất 3 năm.
Sắc Sắc ngồi bên cạnh, chốc chốc lại rót rượt cho hai người bọn họ, khéo léo như cô vợ nhỏ dịu dàng, hiền thục, nhưng cũng không bộc lộ điều gì mờ ám với Đường Sinh trước mặt Trương Triệu Toàn, ngược lại giả là cô chị rộng rãi, còn Trương Triệu Toàn mặc dù nhìn ra được cũng không nói gì.
- Ừ, ngành chính mà tập đoàn sở đại bây giờ làm đó là than, nhưng cũng không dám liều chết ở mặt này, tôi và Du tổng, Tinh tổng đã đồng ý với nhau, chuẩn bị thành lập bộ ngành khai thác than Sở Đại, chủ quản của tám Cục sẽ hợp lại với nhau, Trương tổng, ông phải vất vả rồi.
Lời nói của Đường Sinh chẳng khác nào nói cho Trương Triệu Toàn biết, ông ta có thể sẽ là chủ quản, Trương Triệu Toàn hơi bị chấn động.