Sáng sớm, Đường Sinh không tài nào thức dậy được, hôm qua khi trở về thì đã hơn một giờ ba mươi, nẳm xuống thì cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được, cuối cũng cũng mơ mơ màng màng rơi vào giấc mộng đẹp, xem chừng cũng phải hơn ba giờ sáng thì phải? Cho nên khi Đường Cẩn gõ vào cửa kính, hắn vẫn còn ngủ tì tì
Cùng đi với Đường Cẩn là La Sắc Sắc, hai khuôn mặt mĩ nhân áp vào cửa sổ phòng hắn, như muốn nhìn xuyên qua tấm rèm cửa xem Đường Sinh có phải đang ngủ như heo không…Đương nhiên, đến khi hai cô gái gõ vào cửa kính lần nữa thì rốt cuộc Đường Sinh cũng tỉnh dậy.
- Hả, là Đường Cẩn à? Tôi... hình như ốm rồi, cô giúp tôi xin nghỉ một ngày được không?
Đường Cẩn đứng bên ngoài ngẩn người :
- Làm sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào? Có nghiêm trọng không?
La Sắc Sắc đứng bên ngoài đưa mắt xem thường.
- Hắn nói bệnh, cô cũng tin à? Hắn to như con trâu mộng, bệnh được sao? Thật ra vừa ra khỏi cửa thấý chiếc Infinity đằng sau Audi, là biết Nhị Thế Tổ lái về rồi, chỉ sợ hôm nay hắn có việc gì phải làm.
- Tôi vào xem sao nhé…Cô chờ nhé…
La Sắc Sắc vỗ vai Đường Cẩn một cái, cửa bên này cụ Đường đã sớm mở cửa, vợ chồng Lý Thủy Quả thức dậy sớm, cho nên có người mở cửa rồi, còn như cửa phía nam của Đường Sinh thì đôi khi chỉ khép chứ không khóa trong.
La Sắc Sắc đẩy cửa tiến vào, quả nhiên cửa mở, cô cố ý ho nhẹ một tiếng, báo hiệu cho Nhị Thế Tổ “Tôi vào đây”.
Đường Sinh còn cuộn trong chăn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn La Sắc Sắc, thấp giọng nói :
- Hôm nay tôi có việc phải nghỉ học.
La Sắc Sắc bĩu môi một cái:
- Tôi sớm biết anh giả bộ, cô bạn gái bé nhỏ của anh còn lo lắng lắm…Đáng thương thật…
- Chị cho là chị giỏi lắm sao? Không có một chút tình nghĩa gì cả! Chị ra nói với cô ấy là tôi bị tiêu chảy, mệt rũ cả người rồi, không đi học được…
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đến mức để cho đại thiếu gia của tôi phải nghỉ học giải quyết?
La Sắc Sắc biết hắn chẳng để tâm đến nhiều việc.
- Buổi sáng điện thoại liên lạc lại nói sau, chị đi Ủy ban nhân dân quận xem xem công nhân Trục Thừa Hán có còn ồn ào không…
Lúc này, có tiếng gõ cửa, Đường Cẩn bước vào, cô ta không vào xem sao thì không yên tâm, Đường Sinh lại bắt đầu giả bộ, mệt mỏi gượng dậy, nói với Đường Cẩn :
- Cẩn à, tôi, ai a, đau bụng, cả người nhũn ra…
Đường Cẩn căn bản không nghi ngờ hắn ta lừa mình, ngay cả lừa cũng sẽ phải nhận nợ. Cô còn đưa tay sờ trán hắn:
- Dường như không sốt?
Đường Cẩn nghĩ bụng: “Cẩn à, tôi có tội, tôi lại lừa gạt cô rồi, tôi đáng ăn tát…”
La Sắc Sắc quay mình đi với vẻ xem thường, những cô gái rơi vào vũng bùn tình ái đầu óc dường như đơn giản quá, thật ngốc nghếch.
- Là… là không sốt, chỉ là thân thể mệt mỏi, mềm nhũn chút, đặc biệt là cảm giác mệt mỏi, chỉ cần ngủ chút thôi…
- Ừ, anh ngủ đi, tôi xin nghỉ giúp anh, đắp chăn cẩn thận, kẻo nhiễm lạnh…
Đường Sinh cảm động, quay sang nói với La Sắc Sắc :
- Sắc tỷ, tiện đường chị đưa Đường Cẩn đến trường luôn nhé, để cô ấy khỏi phải đạp xe.
- …Không cần đâu, tôi đạp xe được mà…nếu không trưa về nhà như thế nào?
- Ừm…đến giữa trưa tôi khỏe nhiều rồi, cô chờ tôi ở cổng trường, tôi đến đón cô…
Nói thêm hai câu, La Sắc Sắc và Đường Cẩn mới đi ra, Đường Cẩn cất chiếc xe địa hình nhỏ vào sân, lên chiếc xe Audi.
Đến khi chiếc xe Audi chạy trên đường chính, La Sắc Sắc không kiềm được mới hỏi:
- Đường Cẩn, cô dễ tin hắn vậy à? Hắn thật ra chỉ giả bộ đáng yêu mà thôi.
Khuân mặt xinh đẹp của Đường Cẩn ửng đỏ, liếc La Sắc Sắc một cái
- Sắc tỷ, tôi biết hắn lừa tôi, nhưng chắc chắn hắn có lý do nên mới lừa tôi.
La Sắc Sắc ngạc nhiên, trong đôi mắt đẹp thoáng tia nhìn kì lạ
- Những nam nhân đáng yêu, chẳng lẽ bởi vì họ có thể lừa dối ma quỉ.
Đường Cần không lấy làm bận tâm, mỉm cười nói:
- Có lẽ vậy….các thiếu nữ đáng yêu bởi vì họ không oán trách hay hối hận khi làm điều khờ dại!
Giờ khắc này, Đường Cẩn hiểu rõ lòng mình: Mình yêu hắn ta rồi, yêu một cách sâu đậm rồi, cho dù anh ta có đang thêu dệt những lời nói dối đẹp đẽ, mình cũng sẵn lòng rơi vào những bẫy lừa ngọt ngào ấy…Trong đôi mắt đẹp chỉ có niềm tin kiên định, tình ý dạt dào, không mảy may một chút ý nghĩ khác.
Lời nói của Đường Cẩn làm La Sắc Sắc có một cái nhìn mới đối với cô, chà, con gái thật không đơn giản, bề ngoài trông mềm yếu, nội tâm kiên định vô cùng!
Mặt trời lên tới con sào, người anh em Đường Sinh của chúng ta mới tỉnh dậy, nếu không phải La Sắc Sắc gọi điện tới thì có lẽ hắn vẫn còn ngủ.
-…Ồ, loạn à? Rất tốt, ừ ừ…Đúng rồi, Ninh Chủ tịch quận bên đó nói như thế nào?
- Cũng gọi điện cho tôi rồi, một hai ngày dẹp chuyện Trục Thừa Hán, tôi chuyển cho Ủy ban nhân dân quận bản phác thảo của tôi “Tổ chức lại nhà máy Trục Thừa Hán tmột cách tối ưu”. Điều kiện cũng không ngặt nghèo lắm, họ sẽ đón nhận thôi, Ninh Chủ tịch quận đã xem qua, Ninh Hân cũng nói giúp vào.
- Ừ, tốt lắm…Sắc Sắc tỷ tài giỏi thật…Việc này cơ bản nắm chắc rồi, để tôi suy nghĩ tiếp giai đoạn sau…
- Giai đoạn sau? Nói vậy là thế nào?
Trong lòng La Sắc Sắc cũng không rõ ý đồ của Nhị Thể Tổ.
- Gặp mặt trò chuyện đi, cậu đã nghe nói đến tập đoàn Giang Xỉ chưa? Chúng ta gặp nhau tại cổng tập đoàn Giang Xỉ…
Ban ngày ban mặt, Đường Sinh không thể ra ngoài mà không có giấy phép lái xe, đành bắt taxi đến Giang Xỉ.
Trên đường, hắn gọi cho Ninh Hân
- Hân tỷ, bất tiện thật, không có bằng lái, ra đường đành phải ngồi taxi…
Nhận được điện thoại của Đường Sinh, Ninh Hân không khỏi hốt hoảng, nhưng trong ánh mắt đẹp không giấu được tình ý dịu dàng.
- Vậy làm sao bây giờ?
- À…Chuyện này, rất đơn giản, giúp tôi làm cái bằng.
- Cái gì?…Cậu mới mười bảy tuổi, không đủ tuổi quy định, nghe nói ít nhất cũng phải mười tám tuổi cơ.
- Đủ tuổi quy định, thì tôi còn tìm chị làm gì? Ba ngày, nhất định chị có thể giải quyết được đúng không?
- Ái chà, cậu cho rằng Phòng quản lý xe là do nhà tôi mở ra chắc?
Ninh Hân nổi nóng, thầm nghĩ, mình đã từng bị ai uy hiếp như vậy chưa?
Đường Sinh cười nói:
- Tôi chỉ quan tâm tới kết quả, những việc khác chị sẽ giải quyết, chị làm không xong cái bằng, tôi sẽ đến giải quyết chị.
Những lời này hiện tại rất có lực đả thương đối với Ninh Hân, vấn đề ở chỗ môi đã hôn rồi, nếu như hắn ta quá đáng hơn chút…
- Nhưng ba ngày làm không xong đâu…
Ninh Hân vừa tức giận vừa bất đắc dĩ:
- Một tuần đi, tôi thử xem sao…
Nói xong, Ninh Hân giơ tay nhéo đùi mình, ”Mình bị coi thường à? Tại sao mình lại cúi đầu trước hắn ta? Hắn, tên tiểu tử thối, mình…”. Nghĩ đến việc mình để tên tiểu tử đó hôn đến nỗi suýt chút nữa đứt hơi, ý niệm cứng rắn trong đầu vụt tắt, ai cứu giùm tôi?
- Một tuần? Sợ không kịp a…Dù sao ba ngày nữa tôi cũng sẽ lái xe trên đường, bị cảnh sát tóm thì sẽ báo lại tên chị.
- Cậu dám hả? Tôi…tôi…tôi…
Ninh Hân hết sức tức giận, giết không được tên tiểu tử này, tức chết thôi!
- Chị…chị…chị sao thế? Đến đây hôn tôi nào? Tôi phải nói cho chị, Hân tỷ, hôm nay tôi vẫn chưa đánh răng…Nụ hôn hôm qua kiếp này khó quên, hương thơm đôi môi của chị vẫn còn tràn ngập trong miệng tôi…Tôi tiếc không muốn đánh đi…Để cho nó tiếp tục làm thơm tho miệng tôi.
Mặt Ninh Hân đỏ ửng lên, tim đập dồn đến nỗi không nghe được nhịp đập nữa, tay run run, tức tối cúp máy, hoảng sợ nhìn quanh căn phòng trống trải, thở ra một hơi thật dài, thằng khốn, tiểu sắc lang, tiểu tử thối a, ngươi sao có thể…Ta xong đời rổi!
Trái tim cô có cảm giác nông nổi và nóng nảy chưa từng có bao giờ, ta là truyền nhân xuất sắc của Ninh thị Thái Cực cơ mà, tại sao lại bó tay trước tình trạng này
Ninh Hân đi tới đi lui trong văn phòng, lúc thì xoa xoa mặt, lúc lại vỗ ngực, thở ngắn rồi than dài,, chốc chốc lại cau mày, lát sau lại giãn ra, cảm cảm xúc biến đổi liên tục, căn bản không thể kiềm chế, lần này ta rơi vào lưới tình rồi sao?
Trong đầu cô hiện ra khuôn mặt của Đường Sinh, môi, còn cả đôi tay ôm qua ngực cô, sờ soạng mông cô…Đôi mắt sáng với con ngươi đen nhánh ẩn chứa ý nghĩ thâm thúy của hắn khiến tim người ta đập nhanh xao động, chính nó, xuyên thấu tâm can của cô, mẹ ơi, con gái mẹ bị tổn thương rồi…