Nói đến hai cái đen của Tây Khi, người bản địa đều thấy quen, nhưng đối với những người ngoại bang đây vẫn là điều hơi kinh hãi.
Vào buổi sáng sớm nắng ấm của ngày thứ hai, Bích Tú Hinh và Sở Tình đọc được vụ án khai thác mỏ trên báo, vì vấn đề nợ nần, dẫn đến một số thợ mỏ bên ngoài không kìm chế được, nửa đêm xông vào biệt thự của ông chủ tiến hành cướp bóc hung tàn để trả thù.
Trên báo chỉ có một bài nhỏ hô hào, hàm ý để lộ ra kết quả không tốt của vụ án, cuối cùng nhắc đến bốn người bị hại chết.
Giống như vụ án này năm ngoái cũng từng xảy ra một vụ, cũng bị người cố tình để lộ ra ngoài, cùng có chung một bối cảnh chính trị.
Bao gồm một số vụ án mà Lâm Tắc Đống báo lên Ủy ban chính trị pháp luật, đều có một điểm chung đó là nguyên nhân xảy ra các vụ án than đá thường là vấn đề về tiền lương, phúc lợi của thợ mỏ, nếu không vì tai nạn mỏ dẫn đến việc nợ các khoản phí, những điều này nói lên điều gì chứ?
Đứng ở góc độ xã hội càng cao mà nhìn những vấn đề này, nó đơn giản chỉ là một vụ án mà không gây ra vấn đề lớn.
Nói đến Vương Tĩnh cùng một ngày đến Nam Phong cùng Ninh Hân, cô nhanh gọn , dứt khoát, chỉ dùng có ba ngày để thành lập tạp chí có chuyên mục “ Nhiệt điểm”, có một vài bài báo còn phải xét duyệt bởi các bộ ngành liên quan, đối với một người có bối cảnh lớn mạnh như cô mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Tạp chí Nhiệt điểm thuê một bề mặt phía đông của tòa nhà Cẩn Sinh, việc này có đáng gì chứ? Đương nhiên là đơn vị liên quan rất hoành tráng.
Trên thực tế không ai có thể thuê được bất cứ một căn phòng nào trong tòa nhà Cẩn Sinh, thậm chí là phòng làm việc bên trong, nó không kinh doanh đối ngoại.
Lúc Tây Khi, Đường Sinh nghe điện thoại của Vương Tĩnh, nghe cô nói thành lập một tạp chí Nhiệt Điểm gì đó, liền chúc mừng hai câu, cuối cùng còn nói:
- Cần quan tâm tới dân sinh xã hội, cần quan tâm tới vấn đề bách tính, rất nhiền nhiệt điểm ở trong dân gian, đợi có phê duyệt rồi tôi sẽ cho cô ít tài liệu.
- Việc phê duyệt cũng đã mấy ngày rồi, nếu không anh giúp tôi nói mấy câu? Đại thiếu gia anh ở tỉnh thành cũng oai phong lắm mà?
- Cô lại nói nhảm anh rồi, tôi nói thay cô được gì ? Lời của tôi có thể nói tùy tiện sao? Chuyện lớn chút hãy kêu tôi nói, cô cho rằng tiểu thủ trưởng là đồ trang trí sao? Có thể đi tìm bạn Đậu Đậu, bố của cô ấy hắt xì một cái là giúp cô được.
Sau một phen trêu chọc, Vương Tĩnh lại nhìn bằng nửa con mắt, đúng rồi, có thể tìm Quan Đậu Đậu, chút việc này để nhị thế gia đi nói cũng không thích hợp.
Buổi trưa liên lạc với Quan Đậu Đậu, cô đưa Vương Tĩnh về nhà, Bí thư Đậu hôm nay đã là ông chồng tốt ở nhà, đảm đương việc bếp núc cho vợ và con gái, thời gian gần đây gã cũng khá khiêm tốn, ít khi ra ngoài yến tiệc này nọ, chỉ ở nhà học nấu ăn gì đó.
Về gia thế của Đậu Đậu, phần lớn phụ nữ trong cung Cẩn Sinh đều hiểu được, mượn cơ hội buổi trưa Vương Tĩnh giao lưu với Bí thư Đậu Đai một lúc, Đậu Vân Huy đề nghị:
- Cách nghĩ rất hay, ngoài ra, có thể xin một số công văn của Ủy ban chính trị pháp luật, đăng một vài chuyên mục pháp chế trên tạp chí của cô, nếu như vậy càng có thể tập hợp được nhân khí, việc phê công văn chiều tôi hỏi thử xem.
Cứ như vậy, chiều ngày hôm đó tạp chí Nhiệt điểm lấy được công văn phê duyệt và các thủ tục hợp pháp, đây là kết quả của việc lãnh đạo quan tâm.
Đồng thời, Vương Tĩnh còn trở thành phóng viên riêng của “ báo tối Giang Trung”, sau đó nhật báo còn dùng người của báo khác cũng đến nói chuyện này, được thôi, một khi có sự quan tâm của lãnh đạo vậy thì không cần nữa, huống hồ Đậu Vân Huy là nhân vật số 3 của UBND tỉnh Giang Trung.
- Sức hấp dẫn của quyền lực là vô hạn, có một buổi chiều như vậy, lão nương xử lý xong được những chuyện vụn vặt, còn trở thành nhật báo tỉnh, báo tối Giang Trung, báo Kinh tế Giang Trung, nhật báo Pháp chế Giang Trung, văn nghệ Giang Trung, Thời trang Giang Trung, rất nhiều báo chí và táp chí đều có lờ mời riêng.
- Những phóng viên đó phỏng vấn chúng ta?
Cao Ngọc Mỹ và Mai Chước, Ninh Hân cùng nhau ngồi, cùng cười nói, bốn mỹ nhân tề tựu với nhau.
Hiện còn ở lại Giang Lăng để giải quyết hậu quả là La Sắc Sắc và Lâm Phỉ, không cần nhiều thời gian, hai bọn họ cũng đến đây.
- Lát nữa Trưởng phòng Liễu, Đường Cẩn, Đậu Đậu đến tôi phỏng vấn họ, các bạn còn muốn phỏng vấn sao? Nhị thế gia sớm nói rồi, phải không? Làm người cần khiêm tốn, tôi nhờ cậu ta mở miệng nói giúp việc phê công văn, bị mắng cho một trận, nói cái gì mà anh ta là thân phận thế nào, có thể tùy tiện nói sao? Sau đó bảo tôi đi tìm Quan Đậu Đậu, kết quả chiều hôm đó đã giải quyết xong, tôi quay về nghĩ lại, đúng vậy, nhị thế tổ anh là cái quái gì chứ? cái lông còn chưa mọc, nói có thể có trọng lượng sao? Vẫn là Bí thư Đậu lợi hại, một cái hắt xì là xong.
Mấy cô gái cười nghiêng ngả, vài phút sau Trưởng phòng Liễu có hai cô mỹ nữ là Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu ở hai bên làm nền.
Đối với cục diện này của Cẩn Sinh, Liễu Vân Huệ muốn nói gì cũng nói không được, coi mấy mỹ nữ kia xem, đều là nhờ sức hấp dẫn của con trai mình triệu tập được. Mình coi như là bà bà gì đó? Đây là mấy cô con dâu à? Giả vờ ngốc vậy, có những điều không thể nói trắng ra được.
Trong lòng Liễu Vân Huệ vừa bối rối vừa vui mừng, các cô gái đều là những cô gái tốt có cá tính nhẫn nại, có năng lực, nhìn ai cũng thuận mắt, không có ai là khó coi cả, làm thế nào đây? Con trai à, một hậu cung thật lớn, con trị được không? Mẹ lo quá à.
Ninh Hân, Ngọc Mỹ, Mai Chước, Vương Tĩnh đồng thanh gọi “ mẹ Liễu”, cách xưng hô này tương đương với cách gọi “bà bà” .
- Đều ở đây à, lần này một phát đến tỉnh thành phát triển, là việc tốt, việc không tốt là mẹ có thể phải rời nơi này.
Trưởng phòng Liễu diễm lệ như nước, đơn giản mà không làm mất đi vẻ cao sang, khí chất trang nhã khiến các cô đều ghen tị, chả trách Nhị thế đẹp trai như vậy, nhìn thấy mẹ người ta là rõ liền, Bí thư Đường không cần nói nữa, đó là một người đàn ông kinh thiên vĩ địa hạng nhất.
Mọi người vừa nghe trưởng phòng Liễu nói, cùng ngẩn ra, trong lòng cũng biết ngày Bí thư Đường phải rời Giang Lăng cũng gần đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy? Bằng không Trưởng phòng Liễu có thể nói phải đi sao? Đường Cẩn nắm chặt tay bà vài phút, đôi mắt đẹp thấp thoáng hai hàng lệ.
Trong thời gian này cô và Trưởng phòng Liễu ở chung giống như mẹ con ruột, nếu nói phải rời đi, Đường Cẩn không rơi lệ mới lạ.
Trưởng phòng Liễu nhẹ nhàng vỗ đôi bàn tay mềm của cô, lấy là muốn an ủi, nhìn cô nói:
- Cô đi trước, về Bắc Kinh sắp xếp một số việc, làm phòng gì đó, lão gia không cho phép ra mặt làm việc, cứ lấy đơn giản là chính, Đường Sinh cha của nó tháng 9 sẽ rời khỏi Giang Lăng, các cháu đều đến Nam Phong cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau, thằng bé đó nịnh cô để tới Giang Lăng học, quả thật tổng cộng không được mười ngày, ngày nào cũng trốn học, các cháu đều giấu cô, tưởng là cô không biết sao? Đổi lại là trước đây cô sớm đã thay đổi cách để khiến nó thê thảm, bây giờ con trai cũng lớn rồi, không quản được nó nữa rồi, cô vừa như được an ủi, vừa bối rối, trăm vị tạp trần, tóm lại các cháu đều tốt à.
Mọi người đều có tấm lòng, Mai Chước và Trưởng phòng Liễu cũng khá thân nhau cũng là nhở thời gian ở chung gần đây.
- Mẹ Liễu, mẹ phải điều về Bắc Kinh sao? Phòng ở bên đó thế nào, con đến sắp xếp a.
Mai Chước nói.
Liễu Vân Huệ cười cười:
- Vừa nãy còn nói khiêm tốn mà, các con ai cũng đừng giúp cô, hiểu chưa? Mệnh lệnh của cô đã xuống rồi, trong vòng một tuần Bộ tài chính sẽ báo cáo, trước khi đi, cô phải đến Giang Lăng một chuyến, các con gọi điện cho Đường Sinh nói với nó một tiếng.
Còn về việc Trưởng phòng Liễu về Giang Lăng làm gì, mọi người cũng không hỏi, chắc chắn là có lý của bà, nói với Đường Sinh là bà nhớ con trai.
Lúc chạng vạng, Đường Sinh nhận được điện thoại của Mai Nhược từ Nam Phong, cũng biết mẹ phải rời Nam Phong, vội vàng đặt vé máy bay về.
Việc bên Tây Khi tạm thời giao cho ba cô Sở Tình, Tú Hinh, Đại Vân xử lý, để chị Trần lại, vì bên này cũng không được an toàn lắm/
Lúc bảy giờ, Đường Sinh cùng với Tiểu Yên, Tạ Trường Quân, Lê Hỉ Mỹ, Cố Tiểu Trung, Bảo Lệ Nhu tất cả sáu người cùng đến sân bay, ngoài việc đến tiễn bốn cô gái Uông, Bích, Vệ , Trần đi, còn có hai vị Phó chủ tịch thành phố Lật Tử Bình, Lâm Tắc Đống, bọn họ đến cũng rất khiêm nhường, nhưng lại rất coi trọng Đường Sinh.
Máy bay trong Tỉnh đều là của công ty hàng không Giang Trung, phần lớn đều là máy bay nhỏ, khi gặp dòng khí thì rung rất mạnh, Đường Sinh lại không sợ phải xuyên qua một lần nữa, nhưng cơ sở lần này rất vững chắc, hắn cũng không đột nhiên lại chạy tới bất cứ thời đại vô danh nào.
50 phút sau, máy bay hạ cánh an toàn ở sân bay Nam Phong, hắn quay về Nam Phong không hề thông báo cho bất cứ ai, sau khi Mai Nhược thông báo cho hắn, hắn cũng không hề nói đến hành trình của hắn như thế nào, hắn đột nhiên trở về là muốn gây bất ngờ, vừa xuống máy bay liền gọi điện ngay cho Đinh Hải Dung.
Đinh Hải Dung lại một phen kinh ngạc, vội vàng lái xe tới sân bay Nam Phong đi đón tiểu tình lang.
Chủ yếu là Đinh Hải Dung vẫn chưa thành một phe với mấy người trong cung Cẩn Sinh, mục đích bí mật trở về của Đường Sinh là an ủi Hải Dung.
Ở thành phố Nam Phong, Đinh Hải Dung không có bạn bè thân thích, lúc đầu là đến cùng Vương Ngạn Đôn, nói ra thì nhà họ Đinh và chủ tịch Lương bên này không có giao tình gì, sau khi Vương Ngạn Đôn xảy ra chuyện, Đinh Hải Dung không hề liên lạc lại với Chủ tịch Lương, vật đổi sao dời mà.
Hải Dung lần nữa về Nam Phong tự mình thuê một căn phòng, hai phòng rất giản dị, cô lưu lại Giang Trung là vì Đường Sinh.
- Đến thẳng nhà em đi, trên máy bay ăn chút cơm, cũng không đói.
Đường Sinh nói Hải Dung hiểu ngay, cô liền đỏ mặt.
Lặng lẽ cho hắn một ánh mắt trìu mến, ý là anh còn ra lệnh cho tiểu mỹ nữ sao, muốn làm gì nào? Còn không biết xấu hổ sao?
- Không sao, Xa Đăng là tâm phúc tuyệt đối của anh, hơn nữa không đưa cô ấy đi cùng, anh không làm được việc xấu đâu.
Hải Dung vừa nghe lời này liền biết ngay việc giữa mình và hắn, Tiều Yên cũng biết, hôm đó khi đánh cược cô ta không phải cũng có mặt sao? Nhưng cô nghe không hiểu những lời của Đường Sinh, không làm được việc xấu? có ý gì vậy? Nhưng thật ra Tiểu Yên ngồi phía sau cười thầm“ đáng đời” .
Sau đó, lúc gần 10h, ở nha Hải Dung xảy ra một số việc, hai phòng mà, Tiểu Yên một phòng, Hải Dung một phòng, Đường Sinh không có phòng nào, đương nhiên rồi, hắn muốn đi đâu còn không do hắn sao? Hải Dung đang đợi ngay tại phòng, hắn lại đi gõ cửa phòng Tiểu Yên.
- Cái gì, Yên nhi, em xem anh vụng trọm làm việc xấu một lần cũng không dễ, có thể dàn xếp một chút không?
Đường Sinh nhân cơ hội Tiểu Yên trên lầu chỉ mặc váy ngủ, áo con cũng không mặc, đôi gò bông nặng trịch in trên chiếc váy ngủ mỏng tang, hắn liền nâng lên.
Tiểu Yên cắn răng trừng mắt nhìn hắn:
- Quên đi.., chị Trần và chị Ninh Hân không cho em giải cấm anh, đặc biệt là khi làm việc xấu.
- Gì cơ, người ta một năm mới làm một lần, Yên Nhi tốt nhất mà, anh dáng vẻ như này tới đây, sẽ khiến cảnh sát Dung xem thường .
- Đi , không cần quan tâm việc của em, mọi người đều ngủ rồi, đừng làm phiền em nữa.
Tiểu Yên đầy tức giận đẩy hắn ra ngoài, vẻ ghen tị .
Đường Sinh nhìn, nhìn ra cánh cửa đóng thin thít nói một câu:
- Ai, đừng cho rằng như vậy anh không thể làm gì nhé.
Sau đó, hắn liền sang phòng Hải Dung, sau khi gây sức ép, Hải Dung đổ mồ hôi, môi run lên, vật kia vẫn nằm yên tĩnh như chết, cô có chút kinh ngạc, lắc lắc người, nâng trán hỏi hắn làm sao? Đường Sinh cười nói;
- Ai, một lời khó nói hết, anh bị hậu cung quản rồi, thể tích của Đường thị vẫn còn đây, chị Dung thử xem, chỉ là hơi yếu một chút thôi.
Thật sự có thể vào sao, Hải Dung cười,
- Đường Sinh, anh đây là chị Khanh à? Toàn bộ mềm nhũn rồi, anh đi cầu cứu cô ấy đi.
Thế là Đường Sinh trần như nhộng chạy qua, nịnh Tiểu Yên mười phút, cô không chịu nổi mới giải cấm cho hắn