Đường Sinh thật sự rất không khách khí, đem một đám người Trần Tỷ chĩa súng vào bắt xuống xe đạp ngã toàn bộ, hắn xuống tay tuyệt đối tàn độc, tên nào cũng bị đạp gãy một chân:
- Đồ súc sinh, muốn ăn đòn mà, bố mày không cần Cục cảnh sát phát cái cờ thưởng gì đó, cứ một người đạp gãy một chân.
Năm sáu tên kêu gào như quỷ khóc sói tru trên mặt đất, Đường Sinh muốn Trần Tỷ nhanh chóng ra tay chính là vì không muốn ở trước mặt cảnh sát đóng vai anh hùng bắt kẻ bắt cóc, hắn không muốn tìm phần thưởng vẻ vang gì cả, chỉ là muốn có cơ hội trừng phạt bọn này, lúc hắn từ sau xe đỡ Liễu Tiểu Huyên ra thì hai bên mặt xinh đẹp của cô đều sưng lên, khóe miệng còn có vết máu, rõ ràng là bị đánh, quần áo trước ngực bị vò nhăn nhó, là do bị bàn tay lợn nào đó đã túm vào.
Đường Sinh cởi dây trói trên người cô, trong lòng thật sự là có chút đau xót, cho dù không thân thiết với nhau thì cũng là người thân, đánh gãy chân là đúng lắm rồi.
- Tiểu Huyên, có đau lắm không?
Đường Sinh đỡ lấy cô, cảm thấy toàn thân Tiểu Huyên run lên, cô còn chưa tin là mình được cứu nhanh như vậy, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, òa một tiếng khóc lớn nhào vào trong lòng ngực Đường Sinh:
- Anh họ!
Một tiếng anh họ này quả thực là đã lâu rồi mới được nghe, từ trước đến nay Đường Sinh vẫn là người nhỏ nhất, ở trong nhà bà ngoại giần như không có ai nhỏ hơn so với hắn, ngoại trừ con gái duy nhất của cậu ba, khi hắn được gọi hai tiếng ‘anh họ’ này, cảm giác rất mới mẻ, mình là anh cô bé à?
Đem Tiểu Huyên ôm chặt vào trong ngực, khoảnh khắc đó Đường Sinh cảm giác được tình thân giữa hai bên bắt đầu nảy nở, ba cô bé và mẹ mình là quan hệ huyết thống chị em, còn có điều nào thân thiết hơn so với điều này sao? Không có, ngoại trừ người sinh và nuôi dưỡng mình ra, ở ngoài thân nhất chính là tình anh chị em.
- Không sao rồi, Tiểu Huyên, đừng khóc, có anh ở đây không ai lại dám bắt nạt em nữa, hết thảy đều xong rồi, ai đánh em, em xuống chỉ cho anh để anh đánh gãy tay nó…
Đường Sinh cứ như vậy đem Liễu Tiểu Huyên đang ngồi ở trên xe bế xuống dưới, cô sợ hãi chỉ một tên:
- Là, là tên này đánh em, còn, còn bóp em…
Liễu Tiểu Huyên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm một tên trong đó.
Lúc này Trần Trinh Liên đang vô cùng kinh sợ cũng tiến đến, từ trong lòng ngực của Đường Sinh ôm chầm lấy đứa con gái đang vô cùng hoảng sợ:
- Huyên, con có làm sao không?
Vừa rồi bà thực rất sợ hãi, Tiểu ma vương ra tay thực là ác độc, trong vòng hai phút đã đánh ngã 5,6 tên nằm trên mặt đất, còn đánh gãy chân của mỗi người, thảm nhất chính là tên cầm đầu ngã trên mặt đất còn ôm đoạn chân gãy của chính mình ôm vào trong ngực, sắc mặt xám như màu đất khóc thương cho cái chân của chính y.
Một màn cảnh tượng như vậy, cho dù là Trần Trinh Liên đã từng trải cũng sợ đến mức bay mất cả hồn vía, thậm chí còn quên tiến đến xem sự an nguy của con gái.
Cái tên lái xe kia thì tội nhẹ nhất nên y may mắn không bị tổn hao gì, nhưng hiện giờ cũng đang ngồi xổm trên mặt đắt sợ đến đái cả ra quần, đối phương thực ác độc.
Xe ở đằng sau cũng tới rồi, bọn Tạ Trường Quân, Lê Hỷ Mỹ, Cố Tiểu Trung, Bảo Lệ Nhu khi nhìn thấy tình cảnh này da đầu cũng run lên.
Xa xa còi cảnh sát hú vang truyền tới, Đường Sinh lại coi như không nghe thấy, tiến lên phía trước, đem cái tên Liễu Tiểu Huyên chỉ kéo tóc lôi ra,
- Giơ tay ra, mẹ mày… Sao không về nhà mà sờ ngực mẹ mày đi? ….
Ở trong tiếng khóc gào của đối phương, Đường Sinh lạnh như băng giống như một chiếc đao sáng, giơ tay nắm lấy cổ tay tên đó liền mạnh mẽ gập lại, răng rắc, xương cốt bị gãy rời.
- Mày phải cảm ơn quốc gia này có luật pháp hoàn chỉnh, giờ người chấp pháp đã sắp đến rồi, bố mày cho mày muốn sống không được, muốn chết không xong, cho mày vĩnh viễn nhớ kỹ, mắt bị mù mà lại dám kiêu ngạo thì phải trả giá như thế nào….
Đường Sinh lại nắm chặt lấy cổ tay của gã, đem xương ở trên một bàn tay toàn bộ bóp nát, kỳ thực, đối với bọn lưu manh liều mạng này, hắn muốn trực tiếp đưa bọn họ tới chỗ chết luôn.
Nhưng đã báo cho cảnh sát thì không thể làm bừa được, sẽ bị dính dáng đến pháp luật, nhưng Đường Sinh lại rất hận mấy tên không biết trời cao đất dày này, người họ Liễu toàn là những người suất sắc khiến người khác nể phục biết không? Vậy mà bọn mày lại dám ức hiếp bọn họ? Chúng mày nghĩ nhóm của chúng mày là vua chắc?
- Ai là tên cầm đầu?
Đường Sinh lạnh băng hỏi, mấy tên cũng không dám kêu khóc nữa, đồng loạt nhìn về phía tên cầm đầu.
Đường Sinh lại tiến tới túm lấy y, đối phương mặt đều tái nhợt như đã chết:
- ….Tiểu gia, tiểu gia gia, tha mạng, tôi, tôi…
- Mày là đứa cầm đầu? Mày có phải là con rùa bị mù mắt hay không? Ai cho mày gan to thế mà mày dám ức hiếp người nhà họ Liễu? Muốn chơi bẩn sao? Bố mày so với mày còn bẩn hơn nhiều….
Đường Sinh lại bổ xuống một chưởng, đem một chân lành lặn còn lại của tên này đánh gãy nốt chỗ đầu gối.
- Ô…tôi…Ông nội ơi, không liên quan đến tôi, chuyện này là, là người nhà họ Trần cho tôi tiền bảo tôi làm vậy, tôi liền làm…
- Nói…nhà họ Trần là ai? Nói hẳn tên ra?
Đường Sinh nắm cằm của gã, thật sự, giờ phút này hắn mới là người xấu xa.
- Trần, Đại tiểu thư Trần Kỳ!
Tên kia trước khi ngã xuống hộc ra cái tên này, ngón tay Đường Sinh dùng một chút lực, lạnh băng, xương cốt phía dưới hàm răng của đối phương cũng bị gãy vụn, trong miệng y toàn là máu, một tay Đường Sinh mở miệng y ra:
- Cằm nên lót cái khung bằng thép đi, như vậy trong giọng nói sẽ có cảm giác kim loại, khi nhai đồ vậy này nọ cũng sẽ có cảm giác mạnh mẽ hơn, phí chữa bệnh tao sẽ thanh toán cho, về sau lăn lộn thế nào, muốn dùng thủ đoạn ra sao, thì phải biết có những người chúng mày không thể đắc tội nổi, thật sự, chúng mày nên cảm ơn cảnh sát, không có bọn họ, toàn bộ chúng mày chết chắc!
Đường Sinh dùng phương pháp hung bạo để đối với với hung bạo là cách tốt nhất dùng với bọn người này, sau khi có tin đồn bọn chúng được thả ra, ở Giang Trung Nam Phong, trên đường không có một người nào dám va vào người nhà họ Liễu, thủ đoạn cư xử liều mạng so với bọn chúng còn ác hơn, muốn dùng luật với bọn họ? Đã là quá nhân từ.
Vỗ vỗ tay, hắn đứng lên, cảnh sát cũng đã tới rồi, một đống cảnh sát khi vây lại đây, nhìn thấy tình cảnh này cũng sợ run.
Mã Tái Hưng đích thân chạy đến, đáng lẽ là Cục trưởng, Phó chủ tịch thành phố Nam Phong, ông ta không cần đích thân chạy tới, nhưng có Đường Sinh ở đây, ông ta không đến không được, lúc đến đây nhìn thấy tình cảnh này cũng phải sợ hãi:
- …Gọi xe cứu thương, đem tất cả bọn người kia mang đi…
Đường Sinh cứ như không có việc gì, dưới ánh mắt của Trần Trinh Liên và Tiểu Huyên, đủng đỉnh đi tới trước mặt Cục trưởng Mã:
- Bác Mã, cái bọn cặn bã to gan lớn mật này, thiếu chút nữa ở trong xe đem em họ tôi ra cưỡng hiếp rồi, còn muốn ép buộc nó nữa. Vì vậy, cháu không thể không đấu tranh một chút với thế lực tội ác này, ra tay cũng không quá nặng đâu, tuy vẫn còn chưa hết tức giận, nhưng đất nước của chúng ta vẫn còn có pháp luật, cháu sẽ không thay trời hành đạo, chuyện này bác cứ xử lý đi. Tiểu Huyên quá sợ hãi không thể đến Cục viết khai báo gì được, ngày mai bác hãy cử người đến nhà đón cô ấy.
- Được, Tiểu Đường à, các cháu không việc gì là được rồi, mấy tên này cực kỳ hung ác, tôi sợ các cháu bị thương mới là chuyện lớn.
Mã Tái Hưng đổ mồ hôi, nhìn một đám người này, cháu gái Lê Hỷ Mỹ của Tỉnh ủy Lê, con trai của Trưởng ban tổ chức cán bộ của Tỉnh Tạ : Tạ Trường Quân, con trai của Đảng ủy công an tỉnh Cố: Cố Tiểu Trung, ai trong số họ bị thương thì làm sao mà sống đây? Về phần Đường Sinh thì không cần lo lắng, hắn có vệ sĩ bên người.
Về phần Trần Trinh Liên và Tiểu Huyên thì bị mấy tên bắt cóc dọa cho sợ một thì bị thủ đoạn của Đường Sinh làm cho sợ đến mười, tiểu ma vương này thật quá độc đi? Nhưng mà trong lòng quả thực là đã hết giận. Con gái thiếu chút nữa rơi vào tay ma quỷ, cho dù có lấy tiền chuộc ra, thể xác và tinh thần chắc chắn đã bị làm nhục thê thảm, cơ thể đau đớn còn có thể chữa lành nhưng vết sẹo trong tâm hồn thì nhất định là cả đời không thể lau sạch, may mắn, tiểu ma vương nhà họ Đường đã ra tay kịp.
Lúc ngồi trên xe quay trở về, Trần Trinh Liên và Tiểu Huyên ngồi ở ghế phía sau, cả hai đều trộm quan sát Đường Sinh đang ngồi ở ghế phụ lái, hắn thật sự giống như không có việc gì, lấy điện thoại di động ra gọi cho cậu Hai:
- … Bác Hai a, nhà họ Trần có những sản nghiệp gì? Ngân hàng cho vay các loại khoảng bao nhiêu? Bác hỏi thăm cho cháu, nhà họ Liễu cũng không phải con mèo già không thể đảm đương nổi việc gì, để cho người ta ức hiếp như vậy mà cũng không dám hé răng…. Cháu không có ý gì khác, chỉ muốn trong vòng một năm phải làm cho sản nghiệp của nhà họ Trần ở Nam Phong biến mất, có đồ chơi gì sao, được, bác điều tra một chút.
Hắn ngắt điện thoại với cậu hai xong lại gọi cho Hách Đông Minh ở Tỉnh ủy, hiện giờ lão Hách đã là quyền chủ tịch Tỉnh, tháng 4 năm 2007 về cơ bản ông đã ổn định vị trí:
- ….Chào bác Hách, có một số xí nghiệp khất nợ khoản nợ vay của ngân hàng, Ủy ban nhân dân Tỉnh cũng không thể thay bọn họ che giấu điều này đúng không? Nên đóng cửa thì cứ phải đóng cửa, chẳng lẽ ai thiếu tiền cũng bắt Ủy ban nhân dân Tỉnh đi vá lỗ thủng, Ủy ban nhân dân tỉnh không cần phải làm gì hết.
Lời này của Đường Sinh chính là nhằm vào Lương Cẩm Quang hay qua lại với nhà họ Trần, cho tới nay Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không đối với bọn họ ra tay quá nặng.
Nể mặt ngươi mà ngươi không cần, vậy thì rất xin lỗi, chúng tôi không thể ưỡn cái mặt ra để cho ai làm gì cũng được? Có đúng không?
Có thể Trần gia không biết, sự đả kích của thảm họa này mới bắt đầu thôi. Bởi vì bọn họ đã đắc tội với một nhân vật không bao giờ được phép đắc tội.
Đường Sinh lại gọi điện thoại cho Mã Tái Hưng:
- Bác Mã, có một số người phải khẩn cấp bắt lấy, có tin tức bí mật là có một dạo Caesar thế kỷ bị Ủy ban nhân dân tỉnh trấn áp. Hiện tại, nên đem bọn chúng vạch trần hoàn toàn ra, bác tra rõ Caesar từ đầu tới đuôi đi, Đảng ủy công an Tỉnh thậm chí là cả Tỉnh ủy sẽ ủng hộ bác, cho dù có điều tra ra được Lương Cẩm Quang đỡ đầu cũng không được ngừng lại, ông ta không làm được gì đâu….
Hiện giờ Đường Sinh thực sự rất tức giận, hắn lại gọi điện thoại cho Đậu Vân Huy:
- Chào bác Đậu, cháu là Đường Sinh, dạ…Cũng không có chuyện gì lớn, có chút việc nhỏ muốn nói với bác, ảnh hưởng của Lương Cẩm Quang quả thực không nhỏ, không ngờ làm cho bọn chúng lớn mật đến nỗi dám ngang nhiên càn quấy bắt cóc em họ cháu trên đường để uy hiếp nhà họ Liễu. Không biết hiện tại, trước kia và trong tương lai, cháu thật sự không nghĩ lực ảnh hưởng của Lương Cẩm Quang lại hùng mạnh như vậy? Đây không phải là ăn nói lung tung đâu, cháu cũng không muốn quanh co lòng vòng với bác, cần phải làm cho bọn nhà họ Lương đều cuốn gói cút đi!
Trên thực tế, lời nói của Đường Sinh rất có trọng lượng, Đậu Vân Huy biết có chuyện gì đó đã chọc giận vị Tiểu thái tử này.
Bởi vì một câu nói của Đường Sinh, Tỉnh ủy Giang Trung chính thức tiến hành đại thanh tra đối với những cán bộ từng có liên hệ với Lương Cẩm Quang, đây là cuộc thanh tẩy lớn có tính chất chính trị đầu tiên trong lịch sử Giang Trung. Trong khoảng 3 tháng sau đó, nhà họ Liễu đã thấy được uy lực của mấy cuộc điện thoại của Đường Sinh, tổng cộng 12 cán bộ từng có liên hệ với Lương Cẩm Quang ở Giang Trung, ở Đại hội Đại biểu Hội đồng nhân dân năm 2007, toàn bộ đều biến mất khỏi các cương vị quan trọng chủ chốt.
Trận tai họa có tính chất Đại thanh tẩy này cũng là tiếng chuông cảnh báo của họ Đường đối với họ Vương, Trần Kỳ và Lương Nam là người gây ra chuyện lần này phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Trên xe, Đường Sinh còn đang lẩm nhẩm tên của Trần Kỳ, Đại Tiểu thư của nhà họ Trần, cũng chính là vị hôn thê của Lương Nam, không ngờ cô ta độc ác như vậy? Trước đây không ra tay diệt cỏ tận gốc nên cô còn không hoàn toàn tỉnh ngộ, thậm chí còn trở nên càn quấy hơn nữa.
Tới nhà ông ngoại rồi, Đường Sinh cũng không có đi vào, xuống xe đỡ Trần Trinh Liên và Tiểu Huyên rồi nói:
- Hai người vào đi thôi, cháu còn có việc!
Hai mẹ con trải qua chuyện ngày hôm nay đã thay đổi rất nhanh, đối với tiểu ma vương này có nhận thức hoàn toàn mới, không phải là do thủ đoạn của hắn rất tàn độc, cũng không phải là do hắn gọi điện thoại cho rất nhiều nhân vật trọng yếu, mà là bởi vì hắn vì chuyện Liễu Tiểu Huyên bị cướp mà tức sùi bọt mép đã khiến hai người cảm động, lão hổ không phát uy thì đừng nghĩ đó là mèo ốm, người ta chẳng qua là không muốn phát uy mà thôi, đừng có nghĩ đến chuyện muốn cưỡi lên đầu người ta.
Gần ba ngày sau, thế kỷ Caesar chính thức đóng cửa, bị Cục thành phố Nam Phong niêm phong, có rất nhiều chứng cứ chứng minh Trần Kỳ và Lương Nam kinh doanh không hợp pháp, ngày thứ tư, Sở tỉnh liền hạ lệnh truy nã đối với Trần Kỳ và Lương Nam, có điều tai họa chỉ mới bắt đầu mà thôi, doanh nghiệp nhà họ Trần gặp phải nguy cơ toàn diện, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh gửi thông báo đến các ngân hàng phải thanh lý toàn bộ các khoản nợ mà các xí nghiệp khất nợ của ngân hàng, mà nhà họ Trần là xí nghiệp đứng mũi chịu sào.
Khi những người nhà họ Liễu còn đang bàn tán do uy lực của Đường Sinh nên mới dẫn đến kết quả này, thì Nhị Thế Tổ của chúng ta sớm đã có mặt ở thủ đô.
Sự kiện Caesar ở Giang Trung thậm chí còn liên lụy đến Lương Cẩm Quang, có cả tài liệu xác thực để đưa ra Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Vương Ngạn Tương cuống quýt đi thủ đô.