Đường Sinh mới sáng đã nghĩ đến việc trốn học. Thỉnh thoảng cũng lật lật sách ra đọc. Trong lúc này có quá nhiều việc diễn ra trong đầu hắn.
Tuy nhiên hắn chú ý đến đám người Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải thường xuyên tiếp xúc với Ninh Manh, Bàn Tử Hà trong ban cán sự lớp. Còn mình, Đường Cẩn và Chu Tiểu Thường thì bị cô lập, trong đó còn có Quan Thế Âm. Ba người bọn họ cũng là ba trong số cán bộ lớp nhưng so với Ninh Manh, Bàn Tử Hà, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải thì dường như lép vế hơn nhiều. Hơn một nửa cán bộ lớp mà đề xuất ý kiến thì chủ nhiệm lớp cũng phải coi trọng.
Việc đề xuất ý kiến nhằm vào Đường Sinh hiển nhiên là đã được lên kế hoạch trước đó ba ngày. Rốt cuộc thứ Hai nó đã bộc phát.
Buổi sáng, vào tiết thứ ba, Đường Cẩn truyền một tờ giấy cho Đường Sinh, nói cho hắn biết vào tiết thứ nhất chiều nay, trong giờ tự học, thế nào hắn cũng bị dập tơi tả.
Đường Sinh trả lời lại trong tờ giấy rồi nhờ Chu Tiểu Thường đưa qua cho Đường Cẩn. Cô không mở ra xem ngay mà nhét vào túi quần sau.
Mãi đến tiết thứ tư, khi giáo viên giảng xong bài, để học sinh tự đọc sách thì Đường Cẩn mới lấy tờ giấy ra xem.
- Cẩn, chỉ cần cậu lôi kéo được Quan Thế Âm về phe cậu là được. Chuyện khác cứ giao cho mình, mình lại sợ bọn tiểu nhân này sao?
Đường Cẩn xé nát tờ giấy, trong lòng thầm nghĩ, lôi kéo Quan Thế Âm? Mình làm sao mà lôi kéo được bạn ấy? Đâu biết được bạn ấy có thành kiến với mình hay không? Quan Thế Âm đối với bất cứ một học sinh nam nào cũng tỏ ra lãnh đạm, không thể nào nhìn thấu cô ấy được.
Trong tiết học cuối cùng, Đường Sinh thì thào với Chu Tiểu Thường:
- Mình có cái chiêu này hay lắm, nhất định sẽ làm cho bọn chúng mất mặt.
- Nói nhanh lên, mình sẽ ủng hộ cậu hết mình.
Con mắt Chu Tiểu Thường liền sáng lên.
Đường Sinh cúi đầu xuống nói với cậu ta vài câu. Nghe xong Chu Tiểu Thường ngẩn người, mắt mở to:
- Này, có được không vậy?
- Dám chắc được, tuy nhiên cũng cần phải biết xem bạn học Chu có chịu hy sinh hay không?
Chu Tiểu Thương cắn răng, vỗ vỗ ngực nói:
- Yên tâm đi, Sinh ca. Vì cậu, mình sẵn sàng hy sinh.
- Ừ, người anh em, hôm nào mời cậu ăn một bữa nhé.
Trên mặt Đường Sinh nở một nụ cười giả dối.
Đường Cẩn cảm thấy trong lòng lo lắng cho Đường Sinh. Cô biết phần lớn cán sự trong lớp không ưa gì Đường Sinh cả. Cô cũng không tiện đứng ra bênh vực hắn. Thật sự là ngại chết đi được. Nếu ban cán bộ lớp có thể công tâm, trung lập là đã quá tốt rồi. Phải nói giúp cho hắn đúng là có hơi thẹn thùng!
Cô nhẹ nhàng khều Quan Thế Âm. Lúc này cô bé đang tập trung tinh thần đọc sách. Khi Đường Cẩn khều cô, cô liền quay sang nhìn Đường Cẩn.
- À, Quan Quan, trong cuộc họp cán bộ lớp chiều nay, cậu có thể thống nhất tư tưởng với mình hay không?
Đường Cẩn dùng giọng cực thấp nói với Quan Thế Âm. Khi nói trông cô có vẻ sợ Quan mỹ nữ sẽ từ chối.
Quan Thế Âm đã được Bàn Tử Hà thông báo qua. Trong lòng tự nhiên biết được chiều nay sẽ có sự việc gì xảy ra. Lúc này nghe Đường Cẩn mở miệng nói vậy, đôi môi cô liền hé nụ cười, một nụ cười quyến rũ. Rất ít khi nhìn thấy cô bé cười như vậy.
- Cẩn mỹ nữ muốn mình thống nhất tư tưởng với bạn là để giúp đỡ cho lớp phó Đường à?
Đường Cẩn mặt càng đỏ hơn, kéo dài đến tận cổ.
- Cũng không phải, là cậu giúp mình mà.
Ngoài miệng thì không thừa nhận nhưng sự thật thì vẻ mặt thẹn thùng của cô đã nói lên trong lòng cô đang nghĩ gì. Nhưng chuyện này làm sao mà thừa nhận được.
- Chuyện tình cảm giữa hai người, mình không tố giác cậu. Nhưng cậu như con vịt chết vẫn còn mạnh miệng, không chịu thừa nhận. Điều này làm mình thấy khó chịu.
Luận về cá tính thì Quan Thế Âm mạnh hơn. Những lời cô nói ra đều rất lạnh và sắc. Điều này hoàn toàn trái ngược với Đường Cẩn. Cẩn mỹ nữ là người ngoài mềm trong cứng. Người nào mà tỏ ra thương hại cô, cô sẽ chủ động tránh xa người đó. Nhưng điều này rất khó nhìn ra ở bên ngoài. Đường Cẩn có thể cười với người đó nhưng trong nụ cười là chứa cả một khoảng cách lớn không thể vượt qua được.
Đường Cẩn hiện nay phải tranh thủ một phiếu của Quan Thế Âm. Ít nhất thì điều này sẽ giúp Đường Sinh có thêm một lợi thế.
- Năn nỉ cậu đấy, Quan Quan. Cũng không cần phải nói giúp cậu ta cái gì, chỉ cần duy trì trung lập giống mình là được rồi.
- Mình và cậu ta không có giao tình, mình dựa vào cái gì mà giúp cậu ấy chứ? Lớp phó chẳng phải rất tài ba sao? Mình cũng muốn nhìn thấy cậu ấy lúng túng một chút.
- Úi đừng, Quan Quan. Còn cái chuyện của Trương Tiêu, cậu vẫn chưa cám ơn Đường Sinh đấy?
- Chuyện này….cậu vẫn chưa chịu thua à?
Quan Quan cười khẽ, chớp cặp mắt xinh đẹp nhìn Đường Cẩn.
Đường Cẩn mặt đỏ bừng:
- Cậu có muốn mình bóp chết cậu hay không?
Quan Thế Âm che miệng cười để không phát ra tiếng:
- Không đùa cậu nữa. Mình cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho cậu. Thôi, giúp cậu một lần vậy.
Đường Cẩn nở nụ cười lộ ra chiếc má lúm đồng tiền, giơ tay ra hiệu hình chữ V. Cuối cùng thì cô cũng hoàn thành nhiệm vụ mà cái tên bại hoại kia đã yêu cầu. Trong lòng cô cũng không thèm nghĩ làm vậy có hợp lý hay không. Kỳ thật, làm sao mà Đường Cẩn lại sa vào ổ bùn tình yêu chứ, bắt cô phải suy nghĩ còn nhiều hơn kỳ thi toàn quốc nữa.
Tiếng chuông tan học vang lên inh ỏi. Đường Cẩn sớm lôi Quan Thế Âm ra khỏi phòng học. Trong tờ giấy Đường Sinh còn viết thêm một câu: “Giữa trưa đi ăn cơm tại một quán ăn nhỏ nhé. Nếu như lôi kéo được Quan Thế Âm thì kéo cô ấy đi cùng”. Hiện tại thì không còn vấn đề gì nữa, nên cô kéo Quan mỹ nữ đi theo.
Đường Sinh và Chu Tiểu Thường liền theo sau Đường Cẩn và Quan Thế Âm, cùng nhau xen lẫn vào đám học sinh đang chen chúc nhau tan học.
Ngay cửa phòng giáo vụ, một vài học sinh nam đang tụ tập, trong đó có cả Trương Tiêu.
Bọn họ năm sáu người nhìn chằm chằm vào Đường Sinh và Chu Tiểu Thường. Đứng bên cạnh Trương Tiêu có một thiếu niên rất lạ. Bộ dạng to cao, lông mày rậm, con mắt sáng lợi hại. Ánh mắt của cậu ta rất có hồn. Nếu nhìn vào ai thì dễ làm cho người đó sinh ra áp lực.
Đường Sinh chỉ nhìn lướt qua Trương Tiêu, bắt gặp ánh mắt của cậu nam sinh này thì cảm thấy sợ, vội vàng nhìn theo bóng dáng của Đường Cẩn và Quan Thế Âm.
- Ồ, cậu chính là lớp phó Đường của lớp 11-1 à? Mình tên là Lý Dật Phong, nghe nói cậu có “ngón chân cái” không tồi a?
- Đúng vậy, anh bạn. Thế nào, có hứng thú thi đấu không?
Đường Sinh bước tới, không thèm để mắt đến năm, sáu tên đang nhìn hắn như hổ rình mồi. Trước cửa phòng giáo vụ như thế này, hiếm có học sinh nào dám giễu võ giương oai.
Lý Dật Phong nhướng cặp chân mày lên, giơ tay ra chủ động bắt tay Đường Sinh. Đường Sinh cũng không khách khí, giơ tay ra bắt lại. Tay của hai người cùng nắm một chỗ.
Rắc, rắc! Tiếng xương nắm tay vang lên. Sắc mặt những người xung quanh trở nên khẩn trương. Chu Tiểu Thường và Trương Tiêu cũng mở to mắt.
Sắc mặt Lý Dật Phong biến đổi. Cậu ta vừa mới chuyển đến trường trung học Giang Lăng không lâu, lại cùng lớp với Trương Tiêu. Tiểu tử này khiêu khích y, nhờ y dạy cho Đường Sinh một bài học. Hai ngày sau, y đồng ý vì cậu em này mà muốn ra mặt tìm Đường Sinh gây phiền toái.
Không phủ nhận là lực tay của Lý Dật Phong mạnh nhưng Đường Sinh lại là cao thủ giấu tài. Hai người nắm chặt tay, thi triển công lực cho đối phương thấy. Lý Dật Phong liền thu hồi ánh mắt khinh miệt ban đầu, gật đầu nói:
- Lớp phó Đường quả là danh bất hư truyền.
- Ừ, cậu cũng không kém, dường như là kế thừa “Bát cực huyễn thủ” của Lý gia?
Ánh mắt của Lý Dật Phong sáng lên, khuôn mặt hơi ngăm đen lộ ra nét tươi cười:
- Lớp phó Đường thật biết nhìn. Còn mình thì lại nhìn không ra.
- Mình chỉ là tên vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến. Trước khi tan học, mình đi chơi bóng rổ đi.
- Được, không gặp không về.
Lý Dật Phong gật đầu. Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng cậu ta đã có cảm tình rất tốt với Đường Sinh.
Tương tự, Đường Sinh cũng có cảm tình với hậu nhân của Lý gia. Đúng là không đánh không quen biết nhau mà.
Trương Tiêu trợn tròn mắt, nhìn Đường Sinh và Chu Tiểu Thường đi xa rồi mới nói:
- Phong ca, chuyện này là sao?
Lý Dật Phong vỗ vai y, mắt nhìn Đường Sinh nói:
- Có những người mà cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, vĩnh viễn không thể siêu việt bằng hắn. Người biết thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cậu tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong, cậu ta liền xoay người rời khỏi.