Thời gian Đường Sinh nhận được cú điện thoại của Thiệu Tiểu Giác đã là chuyện của hai ngày sau đó. Bây giờ đây Hujjino Nana đã bị Lý Tú Phổ giám sát toàn diện và kết thúc thời gian “Mất tích” của cô ấy, sau khi mở máy điện thoại gọi đến không kịp nghe, không ngờ có tới hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ từ Nhật.
Thiệu Tiểu Giác chính là thay Vương Ngạn Tương hẹn gặp Đường Sinh. Cô ta cũng không nói gì, chỉ nói là Giám đốc Tổng công ty xây dựng Hoa Đông muốn nói chuyện với hắn mà thôi.
Đường Sinh đồng ý luôn, buổi trưa liền nhận lời mời không đưa ai theo cả, đơn thân độc mã, hắn cũng không sợ gặp phải tình huống gì khác thường. Trên thực tế những hành động bất thường của một số người ở Tuyền Thành đều được Đường Sinh theo dõi. Vợ chồng Đoan Mộc Chân, Hoa Anh Tú âm thầm trợ giúp cho hắn.
Hắn bây giờ thật chẳng coi bận tâm tới Vương Ngạn Tương. Ánh mắt của Đường Sinh đang hướng về Đông Nam Á. Hắn bắt đầu nghiên cứu tình hình thế giới. Về phương diện này Lý Tú Phổ có những hiểu biết tương đối, cô ta đã làm cảnh sát hình sự Quốc tế mấy năm nay. Hujino Nana cũng viết một bản báo cáo, liên quan đến việc thành lập con đường quốc tế của cô ta và những hành động ở khu vực Asean, Trung Đông, Đông Âu… không viết không được, bị ngược đãi mà.
Cho nên những việc mà Đường Sinh suy xét đã vượt qua phạm vi biên giới quốc gia. Tập đoàn ẩn hình của hắn muốn phát triển lớn mạnh hơn nữa, chỉ có thể chiếm lĩnh thị trường quốc tế, mới có thể bàn đến tình hình trong nước. Sự hợp tác của Sở Đại và Cẩn Sinh đã tạo nên một cơ sở không mấy khác biệt, tất nhiên đã làm nóng quốc tế.
Sự uy hiếp của người nhà họ Vương không lớn, chí ít trước mắt là như vậy. Cha ở Tỉnh ủy bị ba tên có máu mặt đè đầu cưỡi cổ, nhưng công việc cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng. Chỉ cần nền kinh tế chuyển biến theo hướng tích cực, như vậy chính là công lao của Chủ tịch tỉnh và phó Chủ tịch tỉnh. Với tình hình tài chính trên thế giới hiên nay, sức ảnh hưởng của GOP là rất lớn, cho dù sự đầu tư không ngừng đến từ hơn 70% tổng thu nhập quốc dân…
Vương Ngạn Tương xem ra ngày càng nhìn thấu Đường Sinh. Hắn thực sự chưa đầy mười chín tuổi sao? Tên nhóc này quá thâm sâu rồi?
Sau khi ăn cơm cả hai bên có thể tùy ý trao đổi. Sau bữa cơm, Thiệu Tiểu Giác liền viện cớ rời khỏi sớm. Cô biết là buổi chiều sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên vì để tránh sự xấu hổ, cô quyết định lảng tránh. Không biết vì sao, bản thân cảm thấy khi đối mặt với Đường Sinh cô không muốn giả dối.
Lúc chỉ còn Vương Ngạn Tương và Đường Sinh, người phụ nữ này mới thể hiện sức quyến rũ đầy nữ tính. Nói thật, Vương Ngạn Tương là một tuyệt mỹ hiếm thấy. Tuổi của cô ta tầm ba hai ba ba tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ chỉ chừng hai bảy hai tám.
- Đường Sinh, bỏ chuyện ân oán của cậu và em tôi qua một bên, cậu cho rằng giữa chúng ta có thể hợp tác được không?
- Cứ cho là có đi.
Đường Sinh cười đáp.
- Một vị chính trị gia nào đó đã từng nói rằng mục đích cuối cùng của việc bắt tay chính là vì lợi ích.
- Nhìn cậu chẳng giống gì một sinh viên đại học năm nhất gì cả. Cậu phải trưởng thành hơn so với tuổi của mình nhiều, tôi rất thích cậu.
Đường Sinh gật gật đầu, trả lời không khách khí.
- Bản thân tôi cũng rất yêu thích chính mình. Ngoài ra, tôi cũng rất thích cô, Giám đốc Vương.
• Thật à?
Vương Ngạn Tương cười nói, đột nhiên dẫn vào chủ đề chính.
• Đường Sinh, có đồng ý đánh một ván bài không?
Lời đề nghị này nằm ngoài dự liệu của Đường Sinh, hắn nhìn cô có chút ngạc nhiên.
- Đánh bài á? Cược cái gì đây?
Vương Ngạn Tương hơi nghiêng người về phía trước, dường như cảm thấy bộ ngực của mình là gánh nặng, nàng liền tì hẳn vào cạnh bàn, cảnh tượng “sóng nước dập dờn” đó quả ấn tượng, Đường Sinh khẽ chau mày kiếm, cũng ko che giấu lướt ánh mắt về hướng đó, thật sự là rất lớn!
- Cược cái gì cũng được, chỉ cần hợp ý cậu, mà tôi cũng có đủ khả năng chi trả, tôi đều không ngần ngại.
Cô ta rất rộng rãi.
- Ơ… Cô giống như là đang đưa tôi vào bẫy vậy? Được rồi, cô nói đi, cô muốn tôi vừa ý cái gì?
Đường Sinh hỏi ngược lại cô ta.
Câu trả lời của Vương Ngạn Tương làm cho Đường Sinh không ngờ tới, cô nói:
- Tôi chỉ cần một lời hứa của cậu, ngoài ra những thứ khác tôi chẳng xem ra gì.
Đường Sinh chợt giật mình, nghĩ lướt qua một chút, phát hiện ra Vương Ngạn Tương này rất lợi hại.
- Một lời hứa sao?
- Đúng, chính là một lời hứa, một lời hứa với nhà họ Vương, cậu có thể đánh cược với bất cứ thứ gì mà tôi có thể chi trả …
Đường Sinh cười nham hiểm.
- Thật không? Cô không cần phải nói nhiều như vậy. Tôi biết cô muốn lời hứa của tôi, đối với nhà họ Vương rất có lợi. Nhưng mà cô cũng phải biết, tôi chỉ là một tên nhóc có những chuyện tôi không thể ảnh hưởng được.
- Đường Sinh, cậu đừng khiêm tốn với tôi nữa được không? Ảnh hưởng của cậu bây giờ vẫn còn nhỏ sao? Ít nhất tôi cho rằng cậu có thể khống chế được một phần nào đó.
- Đó chỉ là cách nghĩ của cô, thực ra tôi luôn một lòng quyết tâm học hành làm một sinh viên tốt, tôi không thể không học hành đàng hoàng!
Vương Ngạn Tương trợn mắt nói:
- Cậu có vẻ không có hứng thú với vụ cá cược chút nào? Hay là cậu cho rằng đưa ra lời hứa đó cậu gánh vác không nổi.
- Tôi chỉ là không muốn lừa gạt cô thôi, cô nói lời hứa mà tôi đưa ra ai có thể thay tôi bảo đảm? Cô tin tôi sao? Đến tôi còn không tin tôi!
- Tôi có thể tin cậu, nhưng nếu cậu muốn quỵt thì cũng không còn cách nào, có điều nghe nói cậu là người sống có nguyên tắc.
- Này… Giám đốc Vương, không cần dùng lời nói sỉ nhục tôi như vậy. Tôi là thanh niên mà cũng có lúc nông nổi, làm việc sai.
Vương Ngạn Tương không biết làm sao trước thái độ này của Đường Sinh nhưng đây là thái độ rất tốt để đối phó bản thân. Tên tiểu tử này quá xảo quyệt rồi chăng? Cô bắt đầu lý sự, sau đó dịu lại, kiên trì nói:
- Chúng ta không gây mâu thuẫn lẫn nhau nữa không tốt sao? Dĩ hòa vi quý.
- Haha… Câu nói này của Giám đốc Vương có thể tin mấy phần được đây? Chuyện của tạp chí kia tôi không đề cập đến, cô chắc sẽ không thừa nhận đúng không?
- Chuyện tạp chí kia? Ơ… là viết về La Sắc Sắc kia chứ, tôi thật sự không rõ lắm, là tên mù nào gây sức ép chứ. Tôi cho rằng nhân phẩm của phó Chủ tịch Đường không vấn đề gì, không vì chút việc nhỏ này mà nổi nóng. Chỉ là lời đồn thôi, rồi cũng sẽ tự dập tắt.
Vương Ngạn Tương mặt không đổi sắc tâm không chuyển động cứ tự nhiên mà nói. Tinh thần này tư thái này có vẻ như cô ta thật sự không biết gì cả. Giả tạo, cô đúng là giả tạo!
- Giám đốc Vương, nói thế này nhé, thật sự muốn dùng thủ đoạn thì cũng không biết là ai sẽ hơn ai. Bây giờ Vương Ngạn Đôn đi rồi tôi cũng không nói gì. Nếu đem một số thứ vạch trần ra, tôi không đảm bảo là lão gia nhà cô sẽ không tức giận đến mà ra đi đâu. Nhưng mà tôi là một người có nguyên tắc, sẽ không đi làm những chuyện không có đầu óc như vậy. Dù sao sư nhẫn nại của con người là có giới hạn. Tôi cho cô hai ngày để dập tắt nhưng ảnh hưởng của sự kiện trên tạp chí, nếu không xong thì chưa tới một tuần nhà họ Vương các người chắc chắn sẽ có tang sự. Không tin cô cứ chờ xem!
Nói ra những lời như vậy xong Đường Sinh liền đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp đang khiếp sợ của Vương Ngạn Tương. Cô ta nói:
- Đường Sinh, cậu thật ngông cuồng!
- Tuổi trẻ rất ngông cuồng, bình thường thôi mà. Cô định cắn trả tôi sao?
Đường Sinh bỏ tay vào túi quần nghênh ngang bước đi.
Đây là lần đầu tiên Thiêu Tiểu Giác nhìn thấy Vương Ngạn Tương đập bể ly rượu thất lễ đến như vậy. Người phụ nữ này hơi điên rồi. Từ khách sạn trở về thì vẻ mặt đã thâm trầm, gọi Ngu Phong Đình tới chửi rủa thậm tệ. Bây giờ cậu Ngu vẫn nửa tỉnh nửa mơ đứng một bên, như vậy gọi là một sự vô cùng thảm hại.
Ngu Cơ Mỹ cũng có mặt ở đó, cũng cắn môi không nói lời nào. Vương Ngạn Tương tức giận rồi, ai cũng không dám tiếp cô ta, sợ bị mắng.