Đường Sinh cũng vào lắc mông.
Chị Sắc Sắc cũng thật lợi hại. Anh cũng sang lắc mông đấy.
Quan Đậu Đậu bước qua kéo hắn.
Các cô gái đồng loạt cười khanh khách. Đường Sinh bị lôi kéo sang. Ngay cả Quan Cẩn Du ngồi trên ghế sofa nhìn thấy sự điên rồ của họ cũng che miệng mỉm cười.
-Á, Đậu Đậu à, cái eo bánh mì này của mình thì sao sánh với cái eo thon của Sắc Sắc đây? Cậu không sợ phát ọe ra à?
Mọi người càng cười dữ hơn. Vương Tĩnh ở một bên khác cũng kéo lấy Đường Sinh không buông.
Nhảy kiểu này thì phải mặc quần bó sát thì mới gợi cảm chứ. Cậu mặc quần bơi đi biển này sao được. Đến đây,
đến đây, cởi ra đi. Mặc một cái quần nhỏ để nhảy thì cũng không ai cười anh đâu. Để chị cởi ra giúp cậu nha.
Cứu tôi với! Dì à, dì không quan tâm hay sao? Sao lại có nữ lưu manh trà trộn vào đây thế này cơ chứ?
Đường Sinh giữ chặt thắt lưng hét tướng lên.
Quan Cẩn Du chỉ cười, cũng không có phản ứng gì với hắn. Cô biết các cô gái này đang đùa giỡn với hắn mà thôi. Làm sao mà có thể thực sự lột quần hắn ra thế được?
Nhưng có điều họ như muốn điên lên. Ngọc Mỹ và Sắc Sắc cũng vây lấy hắn.
-Lột hết hắn ra cũng được. Ở đây toàn là các đàn chị của cậu. Cậu chỉ là một đứa bé con. Lắc mông chả có thú vị gì cả. Các cô có muốn xem Đường Sinh nhảy một đoạn mông trần không? Nếu như muốn thì hãy lột hắn ra đi.
- Lột, lột tôi ủng hộ, ủng hộ nhiệt liệt!
Ngọc Mỹ và Sắc Sắc thi nhau lên tiếng ủng hộ. Một người bên phải, một người bên trái nắm chặt lấy hai cánh tay hắn.
Vương Tĩnh, chị lột ra đi, chúng tôi giữ chặt cậu ta rồi.
Bị năm mỹ nữ vây quanh, Đường Sinh không chống cự nổi.
Đừng mà,tôi đầu hàng !
Quan Đậu Đậu vô cùng to gan dù là có dì ở ngay cạnh nhưng cũng dám kéo quần của Đường Sinh xuống và nhìn :
Ôi xấu quá, thế này đi, Đường Sinh, tự cậu chọn đi, một là cùng hát với chúng tôi một bài hoặc là sẽ bị chúng tôi lột quần ra để nhảy . Mau chọn đi.
Tôi hát, tôi hát mà.
Đường Sinh cười khổ não đồng ý.Các cô gái dùng cách này để ép mình mở miệng ra hát. Không làm sao được ?
Các cô gái lúc này mới buông cánh tay thảm hại của Đường Sinh ra. Những người phục vụ phòng dừng nhạc lại. Không khí trong phòng lập tức trầm xuống rất nhiều. Cô bước lên hai bước đưacái micro không dây cho Đường Sinh. Cô suýt chút nữa thì chết vì cười bởi vì mấy người ở đây đùa vui quá.
Các cô cũng cười rất nhiều rồi. Lần lượt ngồi ngả ngốn trên ghế sofa. Quan Cẩn Du lúc này mới cười nói:
Cậu chẳng phải rất giỏi lôi kéo sao?
Đường Sinh vẻ mặt cay đắng cười gượng nói:
-Giỏi lôi kéo gì chứ? Dì nghe câu nói này bao giờ chưa? Đường Tăng có ghê gớm đến đâu thì cũng là là người chơi khỉ.
Mọi người đều cười nghiêng ngả. Quan Cẩn Du cũng run lên, cô lườm hắn một cái. Quan Đậu Đậu ôm bụng nói :
Đường Sinh, bụng tôi đau quá, đừng có làm người ta phải cười nữa có được không ? Phạt anh phải hát một bài hát tình ca đau thương một chút. Cần làm dịu không khí ở đây một chút. Mọi người vỗ tay nào !
Bây giờ Quan Đậu Đậu rất có sức hiệu triệu. Ngoài Quan Cẩn Du ra, mọi người ai cũng biết quan hệ giữa cô ta và Đường Sinh là như thế nào. Ai cũng vỗ tay nhiệt liệt cổ vũ.
Bài hát tình yêu thương cảm? Đậu Đậu à. Tôi hình như chưa thất tình bao giờ.
Đường Sinh nói xong mọi người lại cười lên. Hắn ta quay đầu về phía cô phục vụ và nói:
Bật bài hát“Tìm một lý do để uống say” nha. Mọi người chú ý, bây giờ Đường Thiên Vương sẽ hát cho các bạn nghe một bài.
- Tuyệt vời -Qúa yêu mình rồi sao?
Còn là Thiên Vương nữa? Cậu đừng làm cho chúng tôi phải chạy đi hết là được.
Các mỹ nữ cười nhạo.
Âm nhạc được bật lên rất nhanh. Khúc nhạc dạo đầu tương đối mạnh mẽ. Làm cho người ta có cảm giác bài hát này giải phóng tâm trạng nào đó bên trong con người.
"... , Tìm một lý do để uống say, trái tim tôi còn lại toàn là những vết thương……..”
Chưa bắt đầu bài hát, Đường Sinh đã cất cao giọng. nhưng giai điệu rất rõ ràng, chính câu hát này đã đưa tất cả mọi người tại đó có một cảm xúc chung. Mọi người đang mong chờ nghe đoạn điệp khúc.
“Em nói tình ta đã hết. Trái tim của em, anh không bao giờ còn có được nữa. Cánh hoa rơi làm anh đau đớn.”…………………
“Nước mắt của anh không ngừng rơi tìm một lý do để có thể uống say. Trái tim anh còn lại toàn là những vết thương.”
“Từng lần từng lần chờ đợi vì em, cuối cùng vẫn không thể dừng lại tìm một lý do để có thể uống say. Anh những tưởng rằng có thể mượn rượu để đốt cháy đêm buồn. Khi tỉnh cơn say sầu không đi. Tình yêu của anh không còn vì em mà ở lại. Em nói rằng tình cảm của chúng ta không thể níu kéo. Muốn thuộc về em nhưng cuối cùng đến lúc rời xa thì tình vẫn xa xôi.”
Cùng với âm nhạc dâng trào, Đường Sinh cũng hòa cả cảm xúc của mình vào để hát. Sau đó thì hắn đã khiến con người yếu ớt Quan Đậu Đậu khóc .
Không, Đường Sinh, em không muốn chia tay anh. Không cần biết vềsau anh có lấy em hay không, em vẫn muốn mình yêu nhau đến cuối cuộc đời.
Thực ra thì không chỉ có Quan Đậu Đậu rơi lệ. Sắc Sắc, Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, chị Trần cũng ngấn nước mắt. Bởi vì tất cả họ đều yêu rồi. Tất cả họ đều không muốn chia tay. Khi trái tim cùng chung cảm xúc, tất cả cùng hòa giọng với Đường Sinh “ Tìm một lý do để có thể uống say. Trái tim anh còn lại chi là niềm đau…..”
Cuối cùng âm nhạc tắt dần. Đường Sinh đảo mắt nhìn các cô gái:
Chúng ta có muốn chia tay không?
-Không, chúng ta mãi mãi bên nhau.
Sắc Sắc dẫn đầu, các cô gái đều trả lời. Chỉ có Quan Cẩn Du là không nói tiếng nào.
Cô đột nhiên cảm giác bài hát này như là Đường Sinh hát cho cô nghe. Hát đến câu: “Từng lần từng lần vì em chờ đợi, cuối cùng vẫn không thể níu giữ lại” ánh mắt của hắn nhìn về khuôn mặt cô. Lúc đó trong lòng trào lên cảm giác như mất hồn, ruột đau như cắt vậy Sống mũi cô cay cay.
Lúc này, hắn lại hỏi câu hỏi này. Ánh mắt cuối cùng lại để trên khuôn mặt cô. Cẩn Du trong lòng run rẩy, đầu hơi cúi xuống, nước mắt giàn giụa.
Cái nhìn tinh tế, thần sắc buồn bã, trong lòng Đường Sinh cũng có cảm giác muốn uống say. Tiếp theo đó hắn thực sự uống từng cốc từng cốc một. Cẩn Du nhìn không thích nhưng trước nhiều người như thế thì lại không tiện nói gì. Cuối cùng cô gọi chị Trần dìu cô ra khỏi phòng ăn đó.
Rượu có thể làm thay đổi tính cách. Trong lòng Đường Sinh cứ luẩn quẩn không mất đi cái cảm giác đau thương. Về sau mọi người đều rời khỏi, Đường Sinh vào với Sắc Sắc, trút bỏ tâm trạng trong lòng cô. Hai mươi phút sau Sắc Sắc tìm lý do bước ra khỏi giường và nhờ chị Trần gọi Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ đến:
Cậu ta hình như tâm trạng có vấn đề, cũng không biết là tại sao. Cậu ta cuồng điên lợi hạilắm, gọi người đến giúp đi, không thì tôi chết chắc.
Đường Sinh thực sự là mượn rượu để giải phóng nỗi đau trong trái tim mình. Trong đầu hắn toàn là hình ảnh nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt má lúm đồng tiền của Quan Cẩn Du. Nghĩ cuộc đời cô ta ba mươi tư năm trôi qua, cô gái đáng thương vẫn giả vờ kiên cường. Chỉ sợ trong trái tim cô ấy khát vọng hơn bất cứ ai một tình cảm thiết tha chân thành.
Nhưng mình thì có thể cho cô ấy không? Trong lòng Đường Sinh đây mâu thuẫn. Hắn biết Quan Cẩn Du là cô gái truyền thống. Có những gò bó thế tục cô không bao giờ có thể phá vỡ được. Nói thật ra cô ta dựa vào sức mạnh của mình thì mãi mãi không phá vỡ được. Cô cần mượn sức mạnh của người khác. Người đó là ai ?
Ôi, ngoài mình ra thì còn ai nữa chứ? Mình sao có thể chịu được để người khác có được cô ấy? Không thể được, sẽ bị chửi một đời mất. Sẽ bị cô ấy hận cả đời. Mình cũng không thể để cô ấy cô đơn cả đời hoặc là cô ấy phải lấy một người mà mình không yêu. Ánh mắt của cô ấy nói với mình rằng cô ấy đã yêu chàng thanh niên mười bảy tuổi.
Hơn hai giờ đêm, Sắc Sắc, Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ đều lăn ra trên cùng một chiếc giường sức cùng lực kiệt,chỉ muốn đi ngủ mà thôi.
Đường Sinh giống như một ma vương trong đêm. Hắn vẫn luôn tràn đầy sức sống như rồng như hổ. Khi hắn đi ra thì chị Trần vẫn ở phòng khách.
Chị à, để cho cô phục vụ đi ngủ đi. Tôi đến phòng của Vương Tĩnh.
Đến lúc để Vương Tĩnh thu cung rồi. Cô ấy cũng khổ.
Vương Tĩnh ngủ rồi sao? Ngủ rồi mới lạ . Cô ấy phòng sát ngay phòng Sắc Sắc. Cách một bức tường thôi cũng có thể nghe được động tĩnh bên đó.
Đèn của phòng ngủ không bật, rèm cửa không kéo. Ánh trăng sáng rót vào trong, chiếu soi lên thân thể của Vương Tĩnh đúng trước cửa sổ. Cơ thể của cô to lớn hơn Sắc Sắc. Bất cứ một người đàn ông nào nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên thì sẽ có suy nghĩ người phụ nữ này mình chắc không phục vụ được.
Chiếc váy ngủ mỏng manh không mặc áo lót. hai bầu ngưc lớn khiến người ta phải sợ hãi. Bình thường mặc áo lót thì còn được, khi cô thả ra thì thật là khủng bố. Hai đầu ngực nhô lên hiển hiện rõ ràng dưới lớp váy ngủ.
Cơ thể của Dương Mã vô cùng cường tráng. Hầu hết các bộ phận đều căng tròn. Đây là đặc sắc của Dương Mã. Nhưng chúng đều rất kiên cố, đem đến cho người ta cảm giác mỡ nhưng không ngấy, trong cái kiên cố có cái mềm mại .Cô gái run rẩy có sức quyến rũ mê người nhất.
Tiếng mở cửa nhẹ vang lên. Vương Tĩnh hơi giật mình. Vừa mới thấy bên ấy tắt đèn, mình có thể lại cô đơn, khi trong lòng cảm giác mất mát, sẽ là ai đến đây? Cô đột nhiên quay đầu lại sau đó nhìn thấy cái tên xấu xa trần truồng bước tới. Á, Đường Sinh!
Không do dự, không hoảng sợ, không bànghoàng. Chỉ có niềm vui và sự kích động. Chị đợi cậu lâu lắm rồi cậu mới đến?
Không nói một câu, chỉ có tình cảm mãnh liệt cháy lên trong đêm. Ôm chặt lấy đối phương, hôn mãnh liệt, hôn như quên trời đất, hôn đến nỗi Vương Tĩnh như không thể thở được. Hôn đến nỗi thần trí cô mơ hồ. Cũng không hiểu tại sao mình lại nằm sát mép giường. Xoạc một tiếng chiếc váy ngủ không phải bị kéo tụt ra, mà là bị xé rách. Dưới ánh trăng sáng lạnh, Đường Sinh nhìn thấy bà chị to lớn với cái cơ thể nhè nhẹ run lên trên giường.
Trên người cô ngoài hai mảnh váy ngủ ra thì chỉ còn lại một cái dây lưng hinh chữ T. Cô đeo dây lưng như vậy với suy nghĩ phòng vệ như vậy đã hơn ba năm rồi. Gò bồng đảo trắng trắng tròn tròn khiến người ta phải ngạc nhiên. Cái dây lưng càng làm tăng thêm sự hấp dẫn thú vị. Nụ hôn của Đường Sinh bắt đầu từ đầu ngón chân. Cái tên này sẽ không bỏ qua bất cứ một đôi chân đẹp nào của phụ nữ. Khi Vương Tĩnh cảm nhận thấy đầu ngón chân mình bị hắn vây kín, thì vô cùng kích thích, nước mắt cứ tuôn ra. Cái ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cuối cùng cũng đến rồi.Trời ơi!
Khi Đường Sinh tấn công đến phần bẹn của cô thì Vương Tĩnh khóc thút thít, vo cái ga giường nhàu nhĩ, răng cắn lấy cái gối ôm., tấm thân to lớn trắng như tuyết của cô run lên
Đường Sinh tôi cảm giác như sắp chết rồi ấy, thương tiếc chút đi.
Nụ hôn ngọt ngào từ đầu ngón chân đến lên tận tóc, ngao du khắp da thịt cơ thể của Vương Tĩnh, hôn đến hoa trong cô nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở. Cuối cùng cô bật lên đẩy Đường Sinh ngã ra.
- Đồ xấu xa, bà này cũng sẽ đùa giỡn với cậu.
Cô đáp lại Đường Sinh bằng một nụ hôn mãnh liệt. Mười phút sau cô như một nữ kỵ sĩ ưu tú đang cưỡi trên yên ngựa của mình. Thôi rồi hai mươi lăm năm trinh tiết.
Khi mây mưa dừng lại, là chuyện của một tiếng sau rồi. Hai người ôm nhau nằm. Hai người truyền nhau hút một điếu thuốc.
Người ta không chảy máu không có nghĩa là không còn trinh tiết. Không tin thì ngày mai nhờ chị Trần kiểm traxem, chắc chắn là vẫn còn màng ở đó.
Ôi, có tính đàn hồi như vậy sao? Cái đó của chị nhẵn bóng. Đây có phải là Lão hổ Bạch Ngọc trong truyền thuyết không?
Ừ, cậu không thích à? Người xưa nói Bạch Hổ khắc phu. Hay là tôi đến thẩm mĩ viện trồng thêm vài cái lông?
Đường Sinh bật cười
Trồng cái khỉ gì. Người phụ nữ có thể khắc được tôi còn chưa ra đời đâu. Cái gì Bạch Hổ mao sư chứ? Thiếu gia ta cắt hết. Rượu hôm nay uống nhiều rồi. Bận cả nửa đêm chính là tìm cảm giác giải phóng năng lượng. Chị còn được nữa hay không?
-Chắc chắn là không được rồi? Nằm ngoan đi, tôi hôn cậu nhé.
Vương Tĩnh nằm soài người xuống. Cô đã mệt rồi.
Đường Sinh nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Quan Cẩn Du. Sau đó là đôi môi hồng nhạt như cánh hoa của cô.Trong miệng là hai hàm răng trắng đều tăm tắp như hạt gạo. Không hiểu đổi lại là Quan Cẩn Du thì mùi vị sẽ như thế nào đây ?
Cứ như vậy trong đầu mơ mộng đến môi và răng của Cẩn Du, hưởng thụ kỹ nghệ thành thục của Vương Tĩnh. Tha lỗi cho tôi đi, Đường Cẩn….Tôi, trời ơi……muốn nổ tung lên rồi……
Vương Tĩnh cũng có sự đồng cảm. Lại thêm sức lực. Mau bùng nổ đi đồ cầm thú. Tôi cũng muốn mệt chết rồi.