Khi Đường Sinh đi xuống thì người nhà họ Liễu lớn lớn bé bé hơn chục người đều đứng ở đó, Liễu Tiểu Như và chồng cô ấy là Chu Quân Phi đều bị thương, đầu của Quân Phi vẫn còn băng bó, vì Mã Tái Hưng đưa Đường Sinh xuống nên bọn họ cũng ngại không giám chạy tới luôn sợ làm liền họ nói chuyện.
Cũng không biết hai người họ nói chuyện gì chỉ thấy họ bắt tay lại lần nữa sau đó Mã Tái Hưng còn bắt tay hai người phụ nữ đi cùng Đường Sinh rồi mới quay lên, chiếc xe đã được chạy từ bãi đỗ xe tới trước cửa vì lái xe nhìn thấy họ xuống là chạy xe tới luôn.
Đường Sinh cũng chưa vội lên xe vì mấy người cậu vẫn còn đứng đợi bên kia, nói thế nào đi chăng nữa đã gặp rồi không thể không chào hỏi một tiếng mà đi, không nể mặt họ chính là không nể mặt mẹ mình sao có thể như thế được chứ?
- “Các chị không cần đi cùng đâu tôi qua nói vài cậu với họ rồi ra.”
Phía bên này ba người cậu nhà họ Liễu cầm đầu đi sang phía Đường Sinh, Đường Sinh cũng vòng qua đầu xe Maserati đi ra đón họ.
- “Đường Sinh chuyện lần này chị và anh rể phải cảm ơn em nhiều nếu không có em ra tay kịp thời thì chị và anh rể sợ rằng sẽ còn thê thảm hơn.”
Liễu Tiểu Như nói xong liền khóc, cảnh tượng lúc đó thật sự làm cho người ta sợ hãi, người nhà họ Tần ác như hổ thực sự đánh cho mình tàn phế mình cũng không làm gì được, cho nên trong lòng Liễu Tiểu Như cho rằng sự xuất hiện bất ngờ của Đường Sinh làm cho cô ấy rất cảm động Chu Quân Phi cũng cảm động không kém.
Đường Sinh bị chị họ bắt tay cũng cảm thấy hơi ngại rồi mỉm cười vỗ vai chị và nói,
- “Cảm ơn cái gì chứ? Họ hàng thân thích với nhau mà có đánh cũng không đứt được mối thâm tình này, em của chị có hư một chút nhưng vẫn là một nam nhi, kể cả trên đường mà gặp những chuyện bất bình thì em cũng ra tay huống hồ lại là chị nữa chứ? Chị mà cảm ơn em là coi em là người ngoài đấy.”
Lời nói này càng làm cho nước mắt của Liễu Tiểu Như trào ra, những người phụ nữ đằng sau cũng đều lau nước mắt trong phút chốc tình thân được trỗi dậy làm cho mọi người cảm thấy ấm áp, đồng thời mọi người cũng không ngờ rằng có nửa năm không gặp mà Đường Sinh lại trở nên hiểu chuyện như vậy ? nghĩ lại những lời hắn giáo huấn Tần Quang Trung ở trên tầng mới sâu sắc làm sao, không chỉ những người trẻ tuổi giật mình mà bản thân ba người cậu của hắn cũng lặng lẽ gật đầu.
Cậu Liễu Vân Trường liền vỗ vai hắn nói,
- “Tiểu Sinh à cậu đúng là đã nhìn lầm cháu rồi, cháu khá lắm.”
Đường Sinh đối với người bác này thì vẫn vậy vì ông ấy có thành kiến sâu sắc với mẹ hắn, ông ấy cũng chỉ là nói khách sáo vậy thôi chứ dựa vào lứa tuổi này của ông ấy lại chẳng gọi điện trách em gái ông ấy rằng để Đường Sinh làm liên luỵ đến nhà họ Liễu ấy chứ? Lời nói này thử hỏi có làm cho Liễu Vân Huệ đau lòng không?
Liễu Vân Trường là một ông già có lòng dạ hẹp hòi, muốn thay đổi được ông ấy không phải là chuyện dễ, ông ấy mà so sánh với Bác thứ hai Liễu Vân Cương thì còn kém xa, đúng lúc này Liễu Vân Cương mới cười nói:
- “ Bác cũng rất vui mừng khi nghe mẹ cháu nói bây giờ học những điều tốt rồi?”
- “Xem bác hai nói vậy thì cháu trước đây hư hỏng quá đúng không ạ? Hư thì cũng hư một chút nhưng mà ác thì chắc chắn là không đâu.”
Người nhà họ Liều đều cười ồ lên, bốn ông anh họ Liễu Chấn Minh, Chấn Hưng, Chấn Thanh, Chấn Hoa đều dẫn vợ ra nhìn vào Đường Sinh.
Cũng chỉ có Cậu ba là Liễu Vân Phong là vẫn giữ thái độ kiêu ngạo nhưng lúc này cũng nói,
- “Đường Sinh à, lần này coi như là cháu đã làm một việc mà cậu ba thấy là được, cháu cũng là vì bị mẹ cháu chiều quá nên hư nhưng thật ra hơn nửa năm không gặp mà cháu tiến bộ hẳn còn hơn cả cha cháu nữa.”
Tính của ông ấy là vậy, khi nói chuyện với Đường Sinh lúc nào cũng phải đưa anh rể vào, Đường Sinh bực mình nhất là việc này, cậu cũng chỉ là người có chút tiền thôi? Có cần phải như thế không? Cháu mà hơn cha cháu á? Cậu đang khen cháu hay là chê cha cháu chứ? Bác hai nghe nói vậy cũng chau mày lại, thực ra mấy anh em nhà họ Liễu đều biết tính khí của cậu ba như vậy, cũng chính vì chồng Liễu Vân Huệ không đủ nghĩa khí cho nên mới nói như vậy.
Nhưng mọi người đều biết tính khí Đường Sinh nhà Cô Liễu, hắn là người không chịu nổi bực tức rất may Liễu Vân Phong là cậu ba nhà hắn nếu không hắn nhất định không nể mặt, chính vì câu nói này của ông ấy mà Đường Sinh đã thay đổi sắc mặt.
- “Cậu út à, là cháu nhưng cháu cũng phải nói với cậu vài lời, trước mặt cha cháu cậu vẫn là bề dưới đúng không? Cậu thử nói xem cậu thường xuyên chỉ trách cha cháu là không đúng rồi như vậy là không phong độ chút nào cậu là người em vợ cậu làm như thế có nên không? Cha cháu trước giờ không hề tính toán gì những chuyện này với cậu nhưng cậu có nghĩ cho cảm nhận của mẹ cháu không? Mẹ cháu sẽ nghĩ thế nào khi bên nhà ngoại coi thường chồng bà ấy trong lòng bà có dễ chịu không?”
Bị Đường Sinh bất ngờ hỏi như vậy Liễu Vân Phong cũng có chút không quen nhưng ông ấy cũng phải công nhận rằng Đường Sinh nói vậy cũng có lý.
- “Mặt khác cháu cũng nói với cậu út như thế này, trong mắt của mẹ cháu cậu không phải là em trai tốt mà trong mắt cháu cậu cũng không phải là cậu ba tốt, cha cháu là người có nguyên tắc, độ lượng, bao dung, cậu đừng tưởng rằng cha cháu phải đi Giang Lăng là tại vì thua Tần Quan Viễn trong việc tranh giành chức vị mà bị ông ta đuổi đi, nói khó nghe một chút thì dựa vào ông ta mà đuổi được cha cháu đi sao? Có mà cả đời này ông ta cũng không làm được, những việc liên quan tới chính trị cậu và mọi người không hiểu được đâu, Thật sự cha cháu cũng không kỳ vọng nhiều vào bên nhà ngoại, đừng nói ra nói vào rằng cha cháu bất lực được không? Ông ấy mà bất lực á? Chẳng cần nói đâu xa xôi cứ lấy Mã Cục trưởng cục Cảnh sát ra mà nói thì biết, ông ta cũng là cán bộ mà được cha cháu đề bạt lên, khi gặp chuyện ông ấy không do dự đứng ngay về phía nhà họ Đường, đây chính là sức hấp dẫn của cha cháu, cậu ba à thực sự việc mà cậu cần làm trước mặt mẹ cháu là một người em đúng nghĩa.”
Bị thằng cháu ngoại mới mười bảy tuổi giáo huấn Liễu Vân Phong không biết giấu mặt vào đâu,
- “Đầu óc cháu có vấn đề à? Dám giáo huấn cậu à?”
Đường Sinh chẳng thèm để ý tới ông ta nữa, sắc mặt của những người khác cũng thay đổi Liễu Vân Cương không chịu được hướng về phía em trai nói;
- “Chú ba, cũng không sai đâu.”
Lúc này Đường Sinh lại nói với Bác cả Liễu Vân Trường:
- “Bác cả à, bác cũng lớn tuổi rồi những việc hàng ngày nghĩ thoáng một chút, làm cháu cháu cũng có vài lời với bác, vận động sẽ nuôi dưỡng sức khoẻ, tình yêu sẽ nuôi dưỡng gia đình, bác đấy cũng đừng đối xử với em gái và en rể của mình quá khắt khe, nhất là khi chuyện xảy xảy ra vẫn là người một nhà mà, cha cháu vô dụng cũng không vô dụng, bất lực cũng không bất lực một ngày nào đó chắc chắn mọi người sẽ biết, cháu cũng chán chẳng buồn nói nữa, thôi được rồi cháu phải đi thôi.”
Đường Sinh quay người lại gật đầu với bác hai Liễu Vân Cương một cái, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn ông cậu Liễu Vân Phong mặt xanh mét kia một cái rồi lên xe đi.
Chiếc xe Maserati khẽ nổ máy đưa vị Thiếu gia này rời khỏi để lại một đám người nhà họ Liễu đứng ngẩn ra đó.
Buổi chiều hôm đó Uỷ ban Thành phố Nam Phong mở cuộc họp hội nghị thường vụ lâm thời bàn luận về việc đình chỉ chức Chủ tịch Thành phố của Tần Quang Viễn hết sức gay gắt.
Đúng lúc đó Vương Ngạn Đôn cũng đang ngồi trong nhà Chủ tịch Lương Cẩm Quang, bên dưới có rất ít người biết Lương Cẩm Quang chính là cán bộ chủ chốt trong hệ thống pháp luật.
- “Bác Lương à, sự việc này xảy ra quá đột ngột, cháu cũng chẳng biết đối phương là ai nữa nhưng bên Uỷ ban kỷ luật tỉnh đã bắt đầu hành động rồi.”
Lương Cẩm Quang trầm tư chắp tay đi đi lại lại thong thả trong phòng khách nhà mình cuối cùng ngồi xuống ghế sofa vỗ vào chán và nói,
- “Ngạn Đôn à, tình hình cụ thể như thế nào ta cũng không rõ lắm nhưng nghe nói Uỷ ban Thành Phố Nam Phong đang thảo luận lấy ý kiến bước đầu về việc đình chỉ Tần Quang Viễn đấy, chờ họ báo cáo lên trên này rồi nói sau vậy, ý kiến bước đầu của Uỷ ban Thành Phố chỉ để Uỷ ban Tỉnh tham khảo thôi, bọn họ không có quyền quyết định việc này.”
- “Bác Lương Uỷ ban kỷ luật Tỉnh cũng gửi bản sao tài liệu liên quan tới Tần Quang Viễn cho bác thì bác cho rằng quyết định cuối cùng sẽ như thế nào ạ?”
Lương Cẩm Quan khẽ lắc đầu, nhìn ông ấy đã hơn năm tuổi mà tinh thần vẫn khá tốt chỉ hơi hói một chút nhưng càng chứng tỏ rằng ông ấy có khí thế của một người làm quan,
- “Cái này thì cũng khó nói, tài liệu là một mặt còn điều tra lấy chứng cứ lại là một mặt khác, khi vẫn chưa có kết quả thì không án dám kết luận gì, nhưng ta cho rằng đình chỉ Tần Quang Viễn thì hơi quá dù gì thì ông ấy cũng là Chủ tịch Thành Phố Nam Phong, đình chỉ trực tiếp thì người bên dưới sẽ nghĩ như thế nào chứ? Đấy chẳng phải là tát vào mặt Tỉnh uỷ sao, có thể nhẹ tay một chút chuyển ông ấy sang Trường Đảng là được rồi.”
Lương Cẩm Quang nói chuyện với Vương Mạn Đôn cũng không né tránh cái gì cả nhưng ông ấy cũng không nói rõ ràng vì có những chuyện tuỳ cơ ứng biến.
- “Đúng vậy bác Lương Tần Quang Viễn là Chủ tịch Thành Phố Nam Phong đùng một cái bị đình chỉ thì sẽ gây ra chấn động.”
- “Cách thức triển khai của Thành Uỷ Nam Phong đã gây chấn động rất lớn, chỉ là bên ngoài không biết thôi, Ông Bí thư Thành uỷ Trần Tử Chân này là một trong những uỷ viên thường vụ nghe nói người này có lòng đố kỵ rất lớn nhưng cũng không đến nỗi không thể nhẫn nhịn được chứ, ta xem để thế này vậy ta sẽ gọi điện cho Bí thư Lê xem ý kiến ông ấy với ta thế nào, trước khi chư điều tra ra kết quả sự việc thì không thể nào mà đình chỉ ông ấy được.”
Từ nhà Chủ Tịch Lương đi ra Vương Ngạn Đôn gặp mặt bạn gái Đinh Hải Dung sau đó cả hai người cùng tới bệnh viện thăm Tần Hải Dương hắn ta vẫn bất tỉnh, Vương Tương hỏi chồng về việc kia phải làm thế nào thì Vương Ngạn Đôn nói,
- “Cách tốt nhất bây giờ là để anh rể chuyển sang Trường Đảng trốn tránh sóng gió đã, kể cả bị Uỷ ban kỷ luật tỉnh mời đi thì cũng phải tới Trường Đảng nói chuyện, hành động quyết liệt quá thì sẽ mất mặt Tỉnh uỷ.”
Từ lúc đó trở đi Vương Tương thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng bà ta cũng không biết vị cán bộ chủ trốt trong hệ thống pháp luật nào của Tỉnh uỷ vì việc này rất bí mật, khi chưa đạt tới độ cao nhất định thì cũng đừng nên hỏi, Vương Ngạn Đôn đồng ý nói ra là việc của hắn ta, nếu nó không muốn nói thì cũng không thể hỏi được.
- “Đúng rồi chị ơi đưa Hải Dương vào Kinh chữa trị đi biết đâu còn có hy vọng, ở Nam Phong em sợ là không còn hy vọng gì.”
Để mà nói trình độ chữa trị cao nhất của cả nước hay một Thành phố nào đó của Thủ đô thì Nam Phong chỉ là một Thành phố nhỏ đương nhiên không thể so sánh được.
- “Ừ, chị cũng hỏi bác sỹ rồi có thể chuyển viện được chứ cứ để tình trạng của Hải Dương như thế này chị cũng không có tâm trạng nào.”
Vương Tương vừa nói thì đã rơi nước mắt, rồi nhìn Vương Ngạn Đôn hỏi,
- “Ngạn Đôn, cậu nói cho chị biết người phụ nữ mà đâm vào Hải Dương đó rốt cục là ai..”
Vương Ngạn Đôn cười đau khổ thực ra trong lòng hắn ta cũng hơi nghi ngờ và qua thu thập được những thông tin mới nhất cũng phán đoán được ra và thông qua quan hệ trước đây của mình ở trong Kinh Thành đã điều tra ra chị Trần đó thuộc Phân đội Núi Thanh Trúc, nhưng hắn ta cũng không hiểu rõ lắm cái tên tiểu tử Đường Sinh kia tại sao dẫn theo nội vệ Núi Thanh Trucs chứ? Hắn họ Đường nữa, không biết có quan hệ gì với Đường Lão gia ở Núi Thanh Trúc không? Mình cũng chưa nghe nói Đường lão gia đó có người nối dõi.
Nhưng chuyện này khả năng là không lớn lắm dù sao cũng chỉ chứng minh được hắn là người họ Đường thôi còn về mức độ thân thiết như thế nào thì cũng khó nói.
Việc này mà có liên quan tới Đường Lão gia thì thật sự không biết hươu chết về tay ai đây, Ủy ban kỷ luật tỉnh có hành động mạnh mẽ như thế thì cũng biết được chắc là có liên qua tới thế lực nhà họ Đường nếu không ở địa phương này làm gì có ai có sức mạnh như thế chứ? Cái Ông vừa nhậm chức Hồng Triệu Cương kia mình cũng điều tra rồi ông ta là em vợ của danh tướng Đường Thiên Tứ ở Kinh Thành, lại là người họ Đường cái này rõ rang là cái gì chứ? Rất rõ rồi.
Xem ra đêm hôm nay mình phải hẹn Cao Tiểu Sơn ra ngoài nói chuyện mới được, có thể sẽ thăm dò được thong tin gì đó từ hắn cũng nên.
Vương Ngạn Đôn cũng có quan hệ với Cao Tiểu Sơn vì hắn ta cũng là một công tử khét tiếng trong đám công tử ở Kinh Thành.
- “Chị à, việc của anh rể chị không cần quan tâm đâu việc đó để em, chị cứ lo việc của Hải Dương đi, bệnh viện trong Kinh Thành em cũng liên hệ xong rồi.”
Vương Tương gật gật đầu vì cô ấy có muốn nhúng tay vào cũng không làm gì được, rõ rang sự việc này đã vượt quá phạm vi cô ấy và chồng có thể kiểm soát được, chỉ có thể hy vọng vào cậu em họ này thôi, về phần Lão gia nhà họ Vương trong Kinh Thành đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến việc này không bị mắng là tốt lắm rồi.
Vương Ngạn Đôn đi từ bệnh viện ra thì gọi điện luôn cho Cao Tiểu Sơn nói là muốn hẹn hắn tar a ngoài nói chuyện Cao Tiểu Sơn cũng đồng ý rồi.
Còn Đường Sinh thì ngoan ngoãn đi về nhà, hôm nay mẹ hắn làm sủi cảo cho hắn ăn nên hắn phải nhanh chóng về nhà hưởng thụ sự quan tâm và tình yêu của mẹ chứ, Cao Ngọc Mỹ cũng về cùng hắn ở nhà có Mẹ, Đường Cẩn lại có thêm Ngọc Mỹ, Chị Trần nữa bốn người phụ nữ, khi đang ăn cơm thì bác hai cũng tới.