Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Sinh vừa xuất hiện đã khiến cho cảnh tượng như tĩnh lặng hơn, tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả người của Tòa án khu, người của cục công an đều tròn mắt, hàng xe Audi xếp dài không thấy đuôi, chỉ thấy đám thanh niên nhảy xuống xông vào trong, thật là khí thế…

Lý Vạn Đào biết rằng đây không phải đám người làm loạn, những người có thể gây rối trong xã hội, bọn họ đều là những công tử thiếu gia trong những gia đình quân đội, đều là những người Quân lão ngũ dẫn đến, có quan hệ tốt với Đinh Hải Quân, tên này cũng thật có tài kêu gọi.

Bởi lẽ Quân lão ngũ có nhiều mối quan hệ trong lĩnh vực quân đội, ngoài ra anh ta còn làm kinh doanh ở bên ngoài, tập trung được rất nhiều đám công tử bậc trung lại để tạo ra lợi ích chung. Anh ta là người chỉ hô một cái là có đến trăm người giúp đỡ, nghe nói người có thể nhờ vả Quân lão ngũ chỉ có hai người là Cao Tiểu Sơn và Đinh Hải Quân.

Đột nhiên lại xuất hiện thêm một gã bảnh bao lại làm mọi chuyện càng thêm rối rắm, lại còn dẫn đám Quân lão ngũ tới, vị này là ai?

Người dân thôn Dụ Long và Phó chủ tịch thị trấn Vương Mỹ Hoa đứng một chỗ, lão Bí thư chi bộ Lưu mậu Tài cũng trong đám người, hai cô con gái nhà họ Lâm cũng quên việc khóc, cả đời họ chưa từng thấy cảnh tượng náo loạn nào như thế này, đây không phải là phim chứ?

Trái lại, bảo vệ tòa án và cảnh sát hình sự lại bị người ta vây, Lý Vạn Đào cười khổ liếc nhìn Đường Sinh, rồi lại quay sang nhìn Đinh Hải Quân, trầm giọng nói:

- Hải Quân, có chuyện gì lại không thể từ từ nói? Cậu xem chuyện thành ra thế nào rồi? Cậu sẽ thu dọn chiến trường như thế nào?

- Tôi thu dọn hiện trường? Tên cẩu quan ăn hối lộ định bắn chết người dân thôn lương thiện của tôi, tôi không làm ầm ĩ thì làm sao? Anh cầu xin hắn à? Hiện tại tôi đây là Trưởng thôn, cần phải làm chủ cho những người dân thôn, vụ án Vương Tam Đản các anh đều nghe tới rồi chứ? Phán tử hình, Tòa án khu còn giữ nguyên phán quyết, bác bỏ đơn kháng án, củ chuối thật, Nhị đại gia cẩu quan gì gì đó? Người Vương Tam Đản giết hiện tại đang sống sờ sờ, thế mà định bắn chết anh ta? Bắt gặp cảnh tên khốn nạn đó cưỡng hiếp vợ người ta, chém hắn coi như mang tính tự vệ, vào nhà người ta cưỡng hiếp, củ chuối thật, đây chẳng phải là xâm lược sao? Vương Tam Đản chém anh ta là sai sao? Không chém chết anh ta là đã nhân đức rồi, Lý Vạn Đào bây giờ anh thả người dân thôn tôi trước đi.

Đinh Hải Quân hét lên một cách mệt mỏi, thở hổn hển, Lý Vạn Đào quả thực bất lực vung tay

- Thả, thả mấy người họ ra!

Mấy tên cảnh sát cấp dưới liền thả mấy người dân như Lâm Tú Đông, cảnh tượng này khiến cho nhiều người mở rộng tầm mắt, thật là hoành tráng?

Chủ yếu là bởi Lý Vạn Đào biết tính tình Đinh Hải Quân như thế nào, đập xe là đập xe, anh không thả người thì cậu ta còn làm to chuyện hơn.

Đinh Hải Quân liền quay người lại, quay sang hét về phía Quân lão ngũ:

- Lão ngũ, bảo anh em lên cho tôi, đập phá Tòa án khu! Phải khiến nó không thể dùng được nữa, không giúp nhân dân làm chủ, mà trái lại còn làm cẩu quan giở trò lưu manh với người dân, hôm nay ông đây cho các người biết ai lưu manh hơn ai, …

Hắn hét to, khiến cho nhiều người đang xem cảnh náo nhiệt sợ phải chạy đi, Quân lão ngũ bị làm khó rồi.

Nêu nói là bày trận ra để dọa người còn được, chứ việc đập phá tòa án? Thì thật là chuyện cười, đây đúng là việc ảnh hưởng lớn tới xã hội.

Quân lão ngũ nhìn Đường Sinh gượng cười, tất cả những người anh ta đưa tới đều nhìn Đường Sinh, việc này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều hướng ánh mắt về phía Đường Sinh, mọi người đều biết anh chàng bảnh bao này mới chính là người chủ mưu của chuyện này. Những người như Vương Mỹ Hoa, hai chị em họ Lâm, Lưu Mậu Tài, Lâm Tú Đông, Lý Như, Lý Binh, đều nhìn sang phía Đường Sinh, tựa như phát hiện ra hắn mới chính là người khống chế nhân vật trung tâm, kì thực đó chính là sự thật.

Đường Sinh vẫn bộ dạng ung dung, khuôn mặt hơi mỉm cười hắn cất bước đi vào trong, nhưng chẳng có hành động gì với Đinh Hải Quân, mà là nói với Lý Vạn Đào:

- Là Lý cục trưởng hả? Chắc anh cũng có thể thấy rằng Đinh Hải Quân sẽ không để yên chuyện? Hơn nữa theo như tôi được biết cậu chàng này một khi tính khí cục cằn thì cũng khó xử lý, có một người có thể xử lý anh ta, hay là anh gọi điện báo cáo đi, anh biết người đó là ai…

Lý Vạn Đào cũng hiểu được, nghe Đường Sinh nói là biết cậu này cũng là công tử của nhà công an cao cấp, anh ta gật gật đầu lôi điện thoại ra.

Đinh Hải Quân lại trừng mắt, đang định nói cái gì Đường Sinh lại nói trước:

- Lão Quân…

Hắn tới gần đập nhẹ lên vai Đinh Hải Quân

- Cậu chỉ là một cán bộ nhỏ của quốc gia, là một trưởng thôn nhỏ của nước cộng hòa, không thể làm loạn quá mức được, đúng không? Cần phải có sự giác ngộ của một đảng viên, chúng ta không thể so sánh với đám cẩu quan tòa ăn hối lộ này được, cũng không thể cho xã hội tự do vận hành, đúng không? Cục trưởng Lý cũng đang ở đây, cần phải cho người ta một chút sĩ diện, đám cán bộ cảnh sát đeo quốc huy này cũng không thể giương mắt nhìn chúng ta đi đập phá!

- Củ chuối thật, cần phải đập thì đập, không đập thì để lại để làm gì? Để cho chúng tiếp tục giở trò lưu manh với dân chúng sao?

- Ai… Cũng không phải như vậy, cũng có rất nhiều người là những vị quan tòa tốt, chỉ là bị một đám những tên dòi bọ che mắt, anh này, không thể hành động theo cảm tính, cần phải biết lợi dụng công cụ pháp luật, vừa rồi anh nói rất đúng, vị thôn dân Vương Tam Đản chém tên Vương Bát Đản đột nhập vào nhà người ta cưỡng hiếp vợ người ta là rất đúng, là xuất phát từ một hành động bảo vệ lợi ích bản thân, anh ta không phạm pháp, anh ta nhất định phải được giải phóng vì vô tội. Tòa án khu phán quyết thì sao nào? Bên trên còn có tòa án Thành phố, nếu không được còn có tòa án tối cao tôi không tin không lấy lại được công lý, cần phải bắt giữ được tên ức hiếp người và đám quan ăn hối lộ bao che cho gã, cái tòa nhà này ấy à, nên giữ lại để phán quyết bọn họ!

- Ừ, ừ, vậy thì sẽ để lại, để thẩm vấn tên khốn nạn kia

Đinh Hải Quân giơ chiếc côn cảnh sát lên, rồi chỉ về phía tên Phó viện trưởng đang được ai đó đỡ dậy, quát:

- Ngươi, hãy chờ đấy, rửa sạch mông chuẩn bị đi ngồi tù nốt quãng đời còn lại của ngươi đi!

Tên phó viện trưởng đã nhìn ra vấn đề, trong mắt có tia nhìn sợ sệt, anh ta nhìn ra từ thái độ của Lý Vạn Đào đối với Đinh Hải Quân, cũng từ mấy chục chiếc Audi do Đường Sinh mang tới, bỗng nhiên trong lòng anh ta nổi lên nỗi lo sợ không tên.

Trước cổng Tòa án khu chết lặng một vùng, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung vào Đinh Hải Quân và Đường Sinh, cũng nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người. Đúng vậy, Vương Tam Đản không có tội, nếu không được phản kích lại kẻ đột nhập vào nhà cưỡng hiếp người khác thì liệu còn có nhân quyền hay không?

Lý Như khóc thầm, đối mặt với cảnh tượng ầm ĩ này, cô chỉ biết khóc chứ biết nói gì nữa?

Cảnh tượng giằng co như vậy, chỉ nghe thấy tiếng xì xào nghị luận bốn phía, chẳng biết cứ như vậy đến bao lâu, từ xa có tiếng còi cảnh sát ba chiếc xe nhỏ cùng đỗ ở trước cổng tòa án, đằng trước đằng sau là những chiếc xe cảnh sát hộ tống xe ở giữa, một chiếc Audi màu đen, là nhân vật lớn chăng?

Lúc Đinh Hán Trung bước từ trên xe xuống, Đinh Hải Quân răng run cầm cập gượng cười, Quân lão ngũ nuốt nước bọt, Lý Vạn Đào vội vàng nghênh đón.

Hai, ba, sau hiệu lệnh là nghi lễ đón chào Lý Vạn Đào mới mở miệng nói:

- Chào Đinh phó chủ tịch thành phố…

Lúc này những lời bàn tán mới chấm dứt.

Rất nhiều người biết đến Đinh Hán Trung, ông từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thống không ít lần, xì xầm, tiếng xì xào lại tiếp tục, Phó chủ tịch Thành phố Đinh tới rồi, cục trưởng cục công an thành phố đến rồi, mọi người bắt đầu kích động, đây mới là quan lớn, là quan to cấp nhất trong thành phố, quan to của một thành phố trực thuộc trung ương!

Theo sau đó còn có sự xuất hiện của những chiếc xe, lãnh đạo của khu Nam Hưng đều tới, Bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận, Phó bí thư, Phó chủ tịch quận, đều đến cả, đi đằng sau Đinh Hán Trung, mỗi người họ đều tỏ ra cung kính, có một số người thần sắc có vẻ hoảng sợ.

Khu Nam Hưng xảy ra chuyện lớn như vậy, lãnh đạo khu tất nhiên phải có trách nhiệm, không hoảng hốt mới là lạ, xem xem trước mắt là cái trận thế gì chứ?

Cán bộ trấn ủy Hoàng Liễu trấn cũng tới rồi, là do họ nhận được cuộc điện thoại chất vấn của quận ủy mà chạy tới, mà quận ủy nhờ nhận điện thoại hồi báo của Lý Vạn Đào mới biết tình hình, dưới bầu trời này chỉ có chuyện này thôi mà khiến cho chấn động cả khu Nam Hưng, cho đến nay vụ án của Vương Tam Đản đã thu hút sự quan tâm của cả những quan lớn trong thành phố.

Hiện trường im phăng phắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng vào Đinh Hán Trung, bản thân trên người Phó chủ tịch thành phố Đinh đã toát ra một sự uy hiếp, con ngươi sáng quắc khiến cho nhiều người phải run rẩy, đặc biệt là tên phó viện trưởng người bị ăn đánh ngực anh ta đã toát mồ hôi.

- … Về vụ án của Vương Tam Đản Thành ủy và Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, cục Công an, toà án, viện kiểm sát đều đang quan tâm tới, Tòa án khu của khu Nam Hưng đã bác bỏ đơn kháng án, giữ nguyên phán quyết ban đầu không mang tính công bằng, làm bất bình lòng dân, tôi sẽ đề nghị tòa án thành phố phúc thẩm vụ án này.

Giọng nói lanh lảnh của Đinh Hán Trung khiến mọi người lại tập trung lắng nghe, anh nhất định phủ nhận cách làm của Tòa án khu Nam Hưng, mọi người đều phấn chấn.

- Thanh Thiên…dân nữ đập đầu trước ngài…

Lý Như tiến lên mấy bước, thình lình quỳ xuống dập đầu, mấy chục người thôn Dụ Long đồng loạt hô hai tiếng Thanh Thiên, người người đều nước mắt lưng tròng, thực tế có rất nhiều bảo vệ của tòa án cũng khóc bọn họ cũng đều xúc động.

Đinh Hán Trung tiến lên đỡ Lý Như dậy, vỗ vào tay cô lời nói thấm thía:

- Cô là vợ của Vương Tam Đản - Lý Như à? Lý Như, tôi không phải là Thanh Thiên, nếu tôi là Thanh Thiên thì đã không để người ta bắt Vương Tam Đản rồi xử án tử hình, lại không để người ta duyệt án lần hai mà vẫn duy trì phán xét. Trong đội ngũ chấp pháp chúng tôi có một vài người vì quyền lợi bản thân, mà đánh mất lợi ích của dân chúng, con sâu làm rầu nồi canh, là do chúng tôi không làm tốt công việc cùa mình nên mới khiến cho những bách tính hiền lành của tôi bị chịu oan khuất, tôi thay mặt bộ máy chấp pháp cúi đầu tạ lỗi trước Lý Như.

Lúc Đinh Hán Trung cúi đầu trước Lý Như, Lý Như lại quì xuống, cảnh tượng này khiến không ít người rơi lệ, khiến nhiều người cảm động.

Đường Sinh đứng một bên khe khẽ gật đầu, Đinh lão nhị thật có đầu óc chính trị, sự việc này càng khiến cho uy vọng của ông ta được nâng cao.

Những lãnh đạo Quận ủy đi cùng Đinh Hán Trung từng người từng người một đi tới bắt tay Lý Như, từng người từng người nói lời an ủi, lúc này thực sự trở thành đầy tớ của nhân dân, có một điểm có thể chắc chắn là vụ án của Vương Tam Đản chắc chắc có thể lật lại rồi, điều này không ai có thể ngăn cản lại được.

Đinh Hán Trung ra khỏi vòng người, đi tới trước mặt Đường Sinh chủ động giơ tay ra bắt tay hắn, cảnh tượng này khiến cho không biết bao nhiêu người sững sờ.

- Đường Sinh, tôi không biết là cậu cũng ở đây đấy? Buổi trưa hình như tôi thấy cậu và đám Bí thư Lê ở trong một nhà hàng?

- A? Không phải chứ? Nhị thúc, tôi đi uống trộm tí rượu lại bị chú bắt gặp? Không phải là sau đó có người gọi điện tới báo tin cho tôi, tôi liền gọi cho Quân lão ngũ tới đây để cổ vũ cho Hải Quân, cái ngày chuyện này xảy ra tôi ở cùng với lão Quân…

- Ôi, các người thật là, thật biết làm loạn, không nói nữa, có thời gian chúng ta sẽ tụ tập một bữa, tôi đi trước đây…

Hai người họ nhỏ giọng nói, chẳng ai nghe thấy họ nói gì lại bắt tay thêm lần nứa, Đinh Hán Trung quay sang quát Lý Vạn Đào

- Những người ở đây ai phải bắt cứ bắt, tránh làm rối loạn trị an xã hội, va chạm với cơ quan chấp pháp mà còn mặc kệ sao?

Nói rồi ông ta bước đi.

Lý Vạn Đào tất nhiên hiểu ý của Đinh Hán Trung, Đinh Hải Quân cậu vẫn bị bắt, bao nhiêu người ở đây nhìn bắt rồi tính sau!

Cục trưởng Lý ra lệnh một tiếng, bắt Đinh Hải Quân, Lâm Tú Đông và năm sáu người khác liền bị đưa đi, người dân thôn Dụ Long đều tròn mắt.

Sau khi Đinh Hán Trung đi lãnh đạo quận ủy, liền mắng bí thư thị trấn Hoàng Liễu là cái vòi phun máu chó, vị bí thư tự than mệnh khổ, sau đó lãnh đạo Quận ủy cũng đi khỏi, Đường Sinh cũng phẩy phẩy tay, ra hiệu cho bọn Quân lão ngũ giải tán mọi chuyện kết thúc rồi các người cũng về đi.

Quay đầu lại Lâm Tú Hồng đang đứng bên cạnh

- Sao sau cuối cùng vẫn bắt Trưởng thôn Đinh? Có bị xử phạt không?

- Cái đó, cũng khó nói, tôi lại không phải là nhân viên chấp hành pháp luật, đi thôi, trước hết tôi đưa mọi người và Lý Như về thôn đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK