Năm 2004, tập đoàn Giang Xỉ đã không còn phong độ của ngày xưa, cả nhà máy là một sự tiêu điều, so với sự huy hoàng của mấy năm trước, tập đoàn năm nay có lẽ nên đóng cửa, đám người trong văn phòng chỉ toàn những người nhàn rỗi, đại đa số công nhân đều nghỉ lại nhà cả.
Số những công nhân viên chức chỉ dựa vào tiền trợ cấp hàng tháng để duy trì cuộc sống đã chiếm đến hai phần ba, thêm vào nữa con số này không chỉ dừng lại ở đấy mà còn ngày càng gia tăng, không phải là không có ai gây rối, có rất nhiều người tham gia vào việc này nhưng làm nhiều rồi cũng mệt chẳng muốn tiếp tục nữa, một năm, hai năm, rồi ba năm…
Bất kì chuyện gì sau khi đã bị làm loạn lên vài năm thì rồi cũng sẽ chẳng còn ai có hứng thú để nổi loạn nữa, có một câu nói:” Lợn chết không sợ nước sôi”
Khu chế xuất Giang Xỉ từ trước tới nay vẫn chỉ quan tâm tới việc quản lí bên trong xí nghiệp, bên ngoài cửa loạn ầm ĩ, việc quản lí cũng không chặt chẽ, giống như hình thức của những người buôn bán nhỏ, người bán hàng rong có thể tự do đi vào và mua bán, chỉ cần đóng một khoản phí vệ sinh cũng như quản lí nhất định là được, nhà xưởng của tập đoàn Giang Xỉ được bao bởi những văn phòng, toàn bộ bên ngoài phía đông của khu đất hầu hết là khu sinh hoạt và vườn hoa xanh hóa, sân bóng rổ…
Khu vệ sinh, nhà trẻ, trường tiểu học, nơi giải trí đánh cờ, chơi bài, nhà tắm, chợ rau quả… tất cả đều đầy đủ ở khu sinh hoạt.
Nơi này nghiễm nhiên là một thế giới thu nhỏ, hai bên đường lớn thông với cửa chính là dãy những cửa hàng mặt tiền, trong đó không thiếu những quán ăn linh tinh.
Chiếc Audi A6 dừng lại tại khu sinh hoạt, bên phải đoạn đường thông với cửa chính, nó đã được thay biển mới, biển mới là JL69999, biển số này khá là hoành tráng! Trên xe, La Sắc Sắc ngồi một cách im lặng, cô đang chờ Đường Sinh.
Qua kính xe nhìn theo dòng người đi đi lại lại nơi khu sinh hoạt, La Sắc Sắc nghĩ trong lòng, Nhị Thế Tổ lại định làm cái quái quỉ gì đây, sao lại hẹn mình tới đây? Giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là mười một giờ rồi, vẫn chưa đến?
Đúng lúc đấy, cửa bên ghế lái phụ mở ra, ngồi bên trong chính là Đường Sinh trong bộ thường phục.
- Lái xe đến chỗ để xe của nhà máy đi…
Lời nói đầu tiên của Đường Sinh khi đóng cửa xe lại, rất dứt khoát.
La Sắc Sắc cũng chẳng hỏi, chỉ chạy xe, chầm chậm lái xe, tổng cộng cũng chưa đến ba mươi mét, vì thế cô chạy với tốc độ rất chậm, khi chiếc xe Audi tiến vào bãi gửi xe, hai ba tên bảo vệ cũng tò mò ló đầu ra xem, ừ, biển số xe rất là trâu bò đây!
- Cậu lại có ý định gì đây? Vụ làm ăn đầu tiên của chúng ra với công ty sản xuất va li vẫn còn chưa hoàn toàn ổn thỏa đâu!
Đường Sinh hứ một câu,
- Từ lúc Đường Dục đưa cho tôi một trăm vạn thì vụ làm ăn này coi như đã xong rồi, việc tổ chức cơ cấu lại một cách tối ưu cho nhà máy ổ trục thuộc về Ủy ban nhân dân quận , không có việc của chúng ta, đây, tập đoàn Giang Xỉ, mới là mục tiêu lớn nhất của tôi.
La Sắc Sắc chớp chớp đôi mi thanh tú:
- Lúc còn ở tỉnh, tôi có nghe đến “bánh răng Giang Lăng”, đây là một con quái vật khổng lồ? Nhìn đi, khu nhà xưởng cùng với khu sinh hoạt kìa, số công nhân chỉ sợ chẳng ít hơn sáu bảy nghìn, đại thiếu gia của tôi ơi, cậu nói tôi nghe, cậu muốn làm gì đây?
- Trở thành một trong những cổ đông của Giang Xỉ, dần dần lớn mạnh, thôn tính nó! Đơn giản như vậy đó!
Đường Sinh sờ sờ bộ cằm trơn nhẵn của mình, rất điềm nhiên mở miệng nói ra câu trả lời này, nhưng câu nói này lại khiến La Sắc Sắc kinh hãi.
- Làm sao có thể?
La mĩ nhân quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào hắn,
- Theo như tôi được biết, Giang Xỉ là doanh nghiệp nhà nước với qui mô lớn…
- Doanh nghiệp nhà nước rồi sao nữa? Doanh nghiệp phải đối mặt với việc phá sản kỳ thật rất yếu kém, tài sản cố định không nhỏ, nhất định là một con quái vật khổng lồ rồi!
- Trời ạ, thiếu gia, công ty nhỏ của chúng ta chí có ba triệu đó, chẳng đủ để cho người ta nhét kẽ răng…
Ánh mắt của Đường Sinh đang dính chặt vào trụ sở làm việc sáu tầng bên trong quảng trường, cười híp mắt nói:
- Đúng vậy, hiện tại chúng ta rất nhỏ bé, hôm nay gọi chị đến đây là tôi muốn nói với chị về mục tiêu đầu tiên mà tôi quyết tâm phấn đấu, không lâu nữa, Giang Xỉ sẽ bắt đầu cải cách hình thức đầu tư cổ phần, cơ hội của chúng ta đến rồi đó, trước lúc đó việc của chúng ta là phải biến ba triệu thành ba mươi triệu hoặc là ba trăm triệu , Sắc Sắc tỷ, những năm chị theo mẹ tôi, chị học được cũng không ít tài năng, chị thử nói ý kiến của chị về việc phát triển công ty trong tương lai?
- Ba triệu thành ba mươi triệu hoặc ba trăm triệu? Ai… Nhị Thế Tổ, cậu nói thế nào vậy? Nghe dễ dàng quá!
La Sắc Sắc trợn mắt
- Thiếu gia của tôi, trong một thời gian ngắn cậu muốn nhân mười lần, thậm chí một trăm lần lãi kếch xù, cậu đi cướp ngân hàng đi!
- Ừ, ý của tôi là vậy đó, nơi nào là tiền nhiều nhất? Ngân hàng! Ngân hàng công nông thương nghiệp Trung Quốc!
Đường Sinh vỗ vỗ đùi
- … Chị còn cần phải kết giao nhiều với Lý Trọng Phong, cần phải cùng với năm người đứng đầu tỉnh Giang Lăng thiết lập một mối quan hệ hữu nghị lâu dài có lợi với sự phát triển của công ty, muốn có được ưu thế, sự tin cậy, ảnh hưởng rộng, chỗ đứng vững chắc, quan hệ giao tế là rất quan trọng.
- Hả, tôi là Giám đốc “Bộ phận đệm thịt quan hệ xã hội” của cậu à? Bây giờ tôi từ chức, được chưa?
- Đương nhiên là không được… Chị không được tự coi nhẹ bản thân, phải tự tin lên, lẽ nào chị cho rằng mình chỉ có thịt, không có não?
La Sắc Sắc lại trợn mắt:
- Thiếu gia, này, cái tên kia, ai mà lại không muốn nói chuyện trên bàn rượu? Ai lại không muốn lên giường với gái đẹp? Tôi cũng có chút đầu óc, nhưng cậu cho rằng bọn họ sẽ để tôi lừa à? Chơi với lửa rồi đấy, tôi chỉ sợ muộn một ngày là tự nộp mạng mình đấy.
Đường Sinh lúc này quay đầu sang, chăm chú nhìn vào cô:
- Chị, là “Cô vú nuôi bé nhỏ”của tôi, ai dám đụng vào chị, phải bước qua xác tôi trước!
- Phi… xảo trá, sớm đã nhìn ra bộ mặt vô liêm sỉ hận không thể bán tôi đi được của cậu, tôi không nói sai đúng không?
- Chị đương nhiên nói sai rồi, ôi, không ngờ lại còn nói mình có chút đầu óc? Chị không thấy xấu hổ à? Ánh mắt của Đường Sinh đưa vào bộ ngực căng tròn của cô:
- Ngực như vậy đủ to rồi…óc bên trong thì…Ai da!
La Sắc Sắc không tài nào chịu đựng nữa, đưa tay qua nhéo hắn.
- Cậu nghĩ là tôi không dám tát cậu à?
La Sắc Sắc thẹn quá hóa giận, người luôn luôn tự tôn như cô, lại bị Nhị Thế Tổ liệt vào loại “Ngực to mà không có não” (1), lòng tự tôn của cô bị tổn thương một cách nặng nề, đưa lên đưa xuống cánh tay:
- Ngắt ngươi, cấu ngươi, véo ngươi, đồ khốn!
- Ai chà chà… Chú ý ảnh hưởng, sao có thể công nhiên động tay động chân với con nhà lành chứ?
- Cậu nợ tôi chuyện này đấy nhé! A, buông tay tôi ra, véo đùi thêm lần nữa mới tính là xong…
Hóa ra là tay cô đã bị Đường Sinh nắm.
- Đừng véo nữa, Sắc tỷ, tôi biết tỷ không dễ nổi giận, mỗi lần nổi giận còn chanh chua hơn cả những người đàn bà đanh đá, tôi sợ chị rồi!
- Tay tôi, bỏ ra…
Khuôn mặt xinh đẹp của La Sắc Sắc đỏ bừng bừng, bàn tay nắm bị hắn nắm chặt không buông ra.
Đường Sinh nắm chặt tay cô
- Bỏ cái gì cơ chứ, taycủa chị rất độc ác, chân của tôi dường như mất một miếng…
La Sắc Sắc giẫy giụa rồi lại giẫy giụa nhưng vẫn không rút tay ra được, trong lòng hoảng hốt, trước kia chưa từng cho hắn nắm tay như vậy.
Thon dài, nhẵn nhụi, trắng nõn, mềm tựa không xương, ngón ngón như ngọc, đây mới gọi là đẹp, Đường Sinh thiếu điều muốn kéo tới trước mặt nhìn, chậc chậc lưỡi:
- Chị đừng nói, trước đây tôi thật không biết tay của Sắc Sắc tỷ đẹp như vậy, ai ngờ lại độc ác đến thế!
- Cậu thật là đáng ghét!
La Sắc Sắc lại càng xấu hổ, quả thực đây là kiểu tán tỉnh rồi, cô kéo tay thật mạnh, mới có thể thoát khỏi tay hắn.
- Tôi cảnh cáo chị, La Sắc Sắc, lần sau còn dám đụng tay đụng chân với tôi, tôi mà không…”nắm”thứ trước ngực của chị thì tôi không phải họ Đường đâu!
- Cậu dám?
La Sắc Sắc bên ngoài mạnh mồm nhưng kì thực trong lòng yếu ớt, sợ hãi,
- Tôi không dám sao?
Đường Sinh đột nhiên đưa tay qua, La Sắc Sắc che ngực thét lên chói tai, sợ tới mức chân co lại, liều mạng cản trở đường tấn công từ tay của Đường Sinh:
- Tôi, tôi không dám nữa, dừng tay lại, lưu manh, tên tiểu tử háo sắc, tại sao cậu không chết đi chứ?
Đường Sinh cười ha ha rút tay lại, lại nghiêm mặt nói:
- Chị đó, có đầu óc mà chẳng chịu nghĩ, bí thư Đường của Giang Lăng chẳng phải người quyền lực sao, Lý Trọng Phong nữa, đó chẳng phải là người có giá trị lợi dụng lắm sao, chẳng nhẽ cần đến chị phải lên giường với người ta? Lại nói nữa, tôi là cái dạng bất tài à? Phải dựa vào việc bán chị đi đổi lấy lợi lộc à? Kì thực, khi đã lợi dụng được tài sản cũng như địa vị của họ, thì có thể dễ dàng nắm những cổ phiếu đó, chị cho hắn cười hắn mới dám cười, chị bảo hắn khóc hắn tất phải khóc, hiểu chưa? La tổng của tôi ơi!
- Tôi hiểu cái khỉ khô gì? Cậu viết kế hoạch đại khái ra cho tôi, tôi làm theo, nếu làm không tốt thì không phải lỗi của tôi!
(1) Nguyên văn “Hung đại vô não” chỉ người phụ nữ ngực to nhưng không có đầu óc, gần giống như câu“Đầu to mà óc như trái nho” hoặc “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” của Việt Nam, chỉ khác là “hung” không phải là đầu mà là ngực, v*, còn chuyện “phát triển” thì…đúng rồi!