Lễ Quốc khánh năm 2006 cứ như vậy trôi qua, đối với Đường Sinh mà nói cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi Đường Thiên Tứ gọi điện thoại tới nói là muốn mượn Ninh Hân một thời gian, Đường Sinh thấy có chút kỳ lạ, liền hỏi mượn Ninh Hân để làm gì? Thì ông ấy trả lời là: Để cô ấy làm tướng quân.
Để cô ấy làm tướng quân? Đường Sinh liền hiểu rõ được sự việc không đơn giản, sao lại thế nhỉ? Muốn đưa Ninh mỹ nữ của ta điều vào quân đội? Để làm gì chứ?
Đường Thiên Tứ cũng không nói rõ, có một số việc không thể nói được, nhất là liên quan tới chuyện trong quân đội càng không thể nói, ngươi cũng đừng hỏi làm gì.
Được rồi, tôi thả cho Ninh Hân đi, ở đây không có Ninh Hân vẫn chịu được, có Đoan Mộc Chân, Bạch Xảo Xảo, Hoa Anh Tú, còn có Dung nữ, Trần tỷ càng là một cao thủ Đường Sinh cũng không có gì phải sợ, nhưng trong lòng vẫn nghĩ không ra Ninh Hân vào quân đội sẽ đảm nhiệm chức vụ gì?
Nếu đã không thể nói thì chắc phải là bí mật cấp S, có khả năng còn là cấp ba S, vậy cũng không nên hỏi nữa.
Ngay buổi sáng hôm đó Ninh Hân bay về thủ đô, giữa trưa Đường Sinh đi gặp Thiệu Tiểu Giác, chỉ có hai người bọn họ ăn cơm với nhau.
- Thiệu tổng, tôi phát hiện ra là chúng ta thường xuyên tiếp xúc với nhau, tôi thì không có chuyện gì, chỉ sợ cô bị người ta nói xấu thôi.
Lời này của Đường Sinh có ý hơi sỉ nhục Thiệu Tiểu Giác, kỳ thật chính là muốn chỉ ra cô không sợ tiếp xúc với tôi chắc chắn là do lão Vương gia bày mưu đặt kế chứ còn gì?
Đối với việc này Thiệu Tiểu Giác cũng không giải thích gì,
- Tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi chỉ nói chuyện kinh doanh với cậu, không có ý gì khác.
- Được, vậy hả, nói chuyện kinh doanh thôi thì tốt quá, có tiền mọi người cùng kiếm thôi, chắc là muốn nói tới việc thu mua Liêu Khí hả? Tôi vẫn nói câu đó, Đại Đôn Nguyên Hanh sẽ ra giá bao nhiêu?
- Nếu là 5 tỷ cậu có thể cùng Đại Đôn Nguyên Hanh mở một cuộc đàm phán không?
Lần này Thiệu Tiểu Giác có ý thấp hơn, nói chuyện đúng trọng tâm.
Không ngờ Đường Sinh lại không có chút kinh ngạc nào nói:
- Không được, nếu là … 5 tỷ càng không thể nói chuyện, cô hiểu chứ,
Lời này là thật hả? Đương nhiên là giả rồi, nhưng lại cự tuyệt như vậy khiến Thiệu Tiểu Giác hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc, sau đó mắt trợn trắng.
Mắt trợn trắng là cô phát hiện ra mình bị lừa, Đường Sinh rõ ràng là đang đùa giỡn mình, hắn muốn mượn cơ hội này quan sát phản ứng của mình. Người này rất giảo hoạt, cô cảm thấy không khỏi có chút tức giận, liền liếc mắt nhìn hắn một cái. Đường Sinh trong lòng than nhỏ, ôi, Thiệu Tiểu Giác thật là phong thái yêu kiều quả nhiên không giống người bình thường, phụ nữ có vẻ mặt này cũng không có nhiều lực sát thương, cố tình ở trên người cô thì đã có lực dũng mãnh không gì so sánh nổi.
Vương Ngạn Đôn à Vương Ngạn Đôn, mẹ kiếp, tôi không muốn cứ chơi người phụ nữ của ngươi, ngươi có phải chơi vợ của người khác qúa nhiều nên gặp phải báo ứng hay không? Nhưng tôi sợ tôi cũng phải gặp báo ứng, cho nên vẫn là không nên làm gì cả, Thiệu Tiểu Giác cũng không phải loại người có thể bị người khác chơi mất.
Vẫn còn có một người phụ nữ thủ trinh vì ngươi, bằng không ngươi cùng thật là bất hạnh, trông cậy vào Ngu Cơ Mỹ khả năng ngươi “Bốn mùa thường xuân”.
- Cậu đùa giỡn tôi hả?
Thiệu Tiểu Giác lườm hắn một cái,
- 5 tỷ cũng không muốn nói chuyện? Cậu là quỷ lừa gạt à? Không nói chuyện được thì bỏ đi.
- Ấy… Chỉ đùa một chút thôi mà, Thiệu tổng tức giận thật à?
Đường Sinh mỉm cười nhưng nhìn thấy được Thiệu Tiểu Giác không phải đang giận, ban đầu cô biểu lộ vẻ kinh ngạc cũng tỏ vẻ là cô sẽ không đóng lại việc đàm phán này, đây là chiến lược của bọn họ, bọn họ muốn nhúng tay vào sản nghiệp của Đường thị.
- Không có tức giận, tôi chỉ là đang suy nghĩ lí do gì mà cậu từ chối tôi? Chả lẽ tiền của tôi không phải tiền sao? Sợ sao?
- Ít nhiều có chút sợ, dù sao chúng ta cũng là oan gia, điểm này tôi cũng không gạt ai, Đại Đôn Nguyên Hanh muốn tham gia vào Giang Lăng Cẩn Sinh là muốn phát triển hay là phá nó chứ? Việc đó, tôi có thể đồng ý việc Đại Đôn Nguyên Hanh tham gia vào Giang Lăng Cẩn Sinh nhưng cô cũng phải đồng ý cho Giang Lăng Cẩn Sinh tham gia vào Đại Đôn Nguyên Hanh. Cô đầu tư vào chúng tôi 5 tỷ, chúng tôi cũng sẽ đầu tư vào cô 2,5 tỷ, cùng giữ cổ phần của nhau, thế nào?
Tình huống này trước đó Thiệu Tiểu Giác không nghĩ tới, Giang Lăng Cẩn Sinh cũng muốn tham gia vào Đại Đôn Nguyên Hanh hả? Sao các ngươi lại để ý tới tập đoàn nhỏ của chúng ta vậy? Nói thật, so sánh với Sở Đại hoặc Cẩn Sinh, Đại Đôn Nguyên Hanh thật sự chỉ là một tập đoàn nhỏ, tài sản chỉ sở hữ có 20 tỷ mà thôi.
- Việc đàm phán này có cơ sở để suy xét đấy, nếu cậu vẫn kiên trì.
Thiệu Tiểu Giác không xác định được Đường Sinh có phải nói giỡn hay không.
- Tôi giống như đang nói giỡn à? Tôi nói với Thiểu tổng rất nghiêm túc, tôi nói không có nửa câu là giả, 2,5 tỷ, không giảm chút nào.
Buổi chiều, Thiệu Tiểu Giác cùng Vương Ngạn Tương nói chuyện về ý đồ của Đường Sinh,
- Hắn muốn đầu tư vào Đại Đôn Nguyên Hanh 2,5 tỷ?
Vương Ngạn Tương hạ lông mày, ngẫm lại cũng đúng, ngươi đầu tư vào người ta, người ta cảm thấy mạo hiểm, sợ ngươi phá hỏng, người ta đầu tư vào ngươi cũng đã có dự định rồi.
- Đầu tư thì đầu tư đi, dù sao Đại Đôn Nguyên Hanh chúng ta cũng không lớn như Giang Lăng Cẩn Sinh bọn họ, cho dù là gây sức ép cho nhau cũng đáng.
Gây sức ép cho nhau chỉ làm cả hai bên cùng thiệt hại, hợp tác song phương như thế này không phải là dự tính ban đầu, tất cả mọi người là vị tranh giành lợi ích lớn hơn mà thôi.
Sau đi trở về Đường Sinh nói với Sắc Sắc việc này, làm cô phải gọi điện thoại ngay cho Giang Lăng Cẩn Sinh, công ty chuẩn bị một phần tài liệu, bao gồm chứng từ báo cáo tài vụ, còn muốn tổ chức một tổ nhỏ đi Chiết Nam khảo sát tình hình của Đại Đôn Nguyên Hanh, xem rốt cuộc bọn họ tài sản có trong nước hay không. Việc này hai bên đều phải khảo sát lẫn nhau, rồi sau đó mới tiến thêm một bước đám phán đầu tư nói chuyện hợp tác được, Sắc Sắc cũng không có ý kiến gì, hợp tác thì hợp tác.
Đương nhiên cùng Đại Đôn Nguyên Hanh hợp tác chính là kinh doanh, hợp tác kinh doanh trong sạch không đề cập tới vấn đề chính trị hoặc vấn đề cá nhân, bởi vì họ là oan gia.
Trung tuần tháng mười, Bích Tú Hinh tổ chức một đoàn cùng đi ra nước ngoài, ra nước ngoài mua dây chuyền sản xuất SUV cho Phượng Khí. Hiện tại Phượng Khí cần thay mới toàn bộ dây chuyền sản xuất và bỏ cái cũ đi, phải đổi, những dây chuyền sản xuất đó với quan niệm xe mô hình SUV của Đường Sinh hoàn toàn không tương thích.
Mà người tương đối nhàn dỗi là Mai Chước thì nắm chặt vận hành thị trường chứng khoán, 10 tỷ đô la Mỹ này sau hơn mười tháng đưa vào thị trường chứng khoán đã tích lũy được con số tương đương tới mức dọa người, từ tháng 6 năm 2005 thị trường bắt đầu tăng giá một cách mạnh mẽ.
Hiện tại Mai Chước cũng ở Tuyền Thành, chuyện ở Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh cơ bản không phải quản, cô liền chuyên tâm cho khoản lớn ở thị trường chứng khoán.
Sở Tình cùng Cẩn Du, Cam Tịnh các cô tiếp tục chạy tới chạy lui ở khu vực than đá Giang Trung và Thủ đô, một bên đốc thúc việc xây dựng nhà máy điện Hố Khẩu, cùng lúc tiến hành liên kết với Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thậm chí cả Quốc vụ viện, điều chỉnh một số chính sách trong công nghiệp cũng tranh thủ đề nghị đưa mình vào trung tâm triều đình.
Đường Sinh hiện tại đang lo lắng việc Ninh Hân ở Cục mười chín bị điều đi, dù sao cũng phải bổ sung vào chỗ trống chứ? Lại đề nghị Đường thiếu tướng đưa Dung nữ thay thế vào, việc này đối với Đường Thiên Tứ mà nói không phải việc khó, liền đồng ý ngay, nói chính thức đem vận may của Ninh Hân cho Đinh Hải Dung thay thế.
Như vậy những ưu thế trước đây vẫn nằm trong tay, hắn cũng đã nói chuyện riêng với Dung nữ.
Dung nữ đương nhiên là không phản đối, ngươi bảo ta làm cái gì thì làm cái đó được rồi, người của ta đều là của ngươi, đương nhiên nghe theo sự sắp xếp của ngươi.
Về Ninh Hân khi tới thủ đô rất nhanh liền gặp được Bộ trưởng Thiếu tướng Đường Thiên Tứ, Ninh Hân cũng không biết Đường thiếu tướng có sắp xếp như thế nào.
- … Ninh Hân, cô nói cho tôi biết, bộ đội vũ trang đặc biệt và bộ đội đặc chủng chính quy quốc gia bên nào dũng mãnh hơn?
- Việc này…
Ninh Hân không nghĩ tới Đường Thiên Tứ lại hỏi mình vấn đề này, cô xuất thân từ bộ đội vũ trang đặc biệt đương nhien hiểu biết rõ thực lực của bộ đội vũ trang đặc biệt. Nhưng từ nhiều phía cũng hiểu được thực lực của bộ đội đặc chủng chính quy quốc gia, tổng hợp các phương diện về tố chất con người cẩn thận suy nghĩ một chút mới nói:
- Hẳn là bộ đội đặc chủng chính quy mạnh hơn, luận với thân thể tố chất lời nói, tôi cho rằng cũng không khác nhau nhiều lắm nhưng bộ đội vũ trang đặc biệt và bộ đội đặc chủng chấp hành nhiệm vụ khác nhau, cho nên khi huấn luyện bọn họ cũng được chú trọng những điểm không giống nhau. Đặc biệt bộ đội vũ trang được huấn luyện nhiệm vụ chủ yếu là vây bắt, giải cứu con tin, chống khủng bố, chống bắt cóc, còn bộ đội đặc chủng chú trọng vào việc trinh sát, thâm nhập, dã chiến, đánh úp trong lòng địch, lạt sát hủy diệt cùng nhiệm vụ đặc thù. Một lần nhiệm vụ của bọn họ có khả năng là toàn quân bị diệt, có thể nói đó là đội cảm tử, vật lộn cùng sinh mệnh, ở đây điều kiện rất ác liệt cùng ảnh hưởng tới suy nghĩ, bọn họ thường thường có thể phát huy ra năng lực lớn hơn so với bình thường. Cho nên tôi cho rằng bộ đội đặc chủng mạnh mẽ dũng mãnh hơn một chút, trách nhiệm cùng sứ mệnh khiến bọn họ trở nên càng mạnh mẽ, bộ đội vũ trang đặc biệt thì dùng cho các tình huống đột biến trong thành thị, mặc dù hệ số nguy hiểm cũng cao, nhưng cũng không thể so sánh với hoàn cảnh ác liệt như bộ đội đặc chủng, khiến cho sau đó người có thể bộc phát những nhân tố tiềm lực thì cũng ít hơn nhiều.
- Được lắm, trả lời rất tốt, rất khách quan, nước ta có mấy nhánh bộ đội đặc chủng cô cũng biết chứ?
Đường Thiên Tứ lại hỏi vấn đề khác.
- Biết, có khoảng chín đến mười nhánh, không biết rõ ở bên trong, bảy quân khu lớn ít nhất đều có một nhánh bộ đội đặc chủng.
Lúc này Đường Thiên Tứ mới bắt đầu vào vấn đề chính,
- … Hôm nay trước khi tới Quốc khánh, quân ủy quyết định thành lập một nhánh đổi mới đặc chủng với bộ đội phản ứng thần tốc, cô hẳn là biết, như vậy một nhánh bộ đội này yêu cầu tố chất cực cao, các phương diện huấn luyện cũng rất mạnh rất dũng mãnh, tôi định tiến cử cô đi đảm nhiệm nhiệm vụ huấn luyện viên quyền thuật tay không cho nhánh bộ đội này, cùng tham gia với bọn họ trong vòng nửa năm nghiêm khắc huấn luyện.
Trong nửa năm muốn tạo ra một nhánh bộ đội đặc chủng tinh anh? Khả năng này không lớn? Ninh Hân nghi ngờ nhìn về phía Đường Thiên Tứ.
Đường thiếu tướng mỉm cười,
- Ninh Hân à, thời gian nửa năm rất dài, bởi vì nhánh bộ đội tinh anh này gồm các chiến sĩ đều là được tuyển chọn kỹ càng từ mấy nhánh bộ đội đặc chủng trong nước mà ra, bản thân bọn họ thực lực cũng đủ dũng mãnh, thấp nhất là đã trải qua năm năm huấn luyện đặc biệt.
Thì ra là thế, như vậy thêm nửa năm huấn luyện càng mạnh liền thành quân cũng không phải là không có khả năng, cơ sở sớm bị đánh hạ thôi.
- Tôi? Tôi đi được không?
Ninh Hân vẫn khiêm tốn đứng lên,
- Tôi có nghe nói qua bộ đội đặc chủng được điều tới bộ đội vũ trang đặc biệt, nhưng không có nghe nói qua bộ đội vũ trang đặc biệt sau khi xuất ngũ lại được bước vào bộ đội đặc chủng.
Chính cô ta là một bộ đội vũ trang đặc biệt rất tinh anh.
- Được… Bộ đội xuống làm cảnh sát thật ra rất nhiều, làm cảnh sát chính là không có quay trở lại tham gia quân ngũ… Cô là ngoại lệ mà, thực lực của cô tôi biết khá rõ, tuy rằng tôi chưa thấy qua thân thủ của cô nhưng tiểu Trần đã nói qua Ninh Hân lợi hại như thế nào. Cô lại là người kế thừa duy nhất của Thái Cực Miên Chưởng, có được người với tài năng bậc thầy như vậy, sao lại không chứ? Là Ninh thị Thái Cực Miên Chưởng không thể không thể truyền ra ngoài phải không? Việc này chúng tôi cũng không miễn cưỡng, tính chất gì đó, cô có thể lấy phương thức khác truyền thụ cho bọn họ là được.
Thấy Đường thiếu tướng nói như vậy Ninh Hân cảm thấy ngượng ngùng, cười khổ nói:
- Báo cáo Bộ trưởng Đường, thật ra không nhất thiết phải để riêng, chỉ có điều Thái Cực Miên Chưởng rất rộng lớn tinh thâm, từ nhỏ không theo Trúc Cơ làm căn bản thì học không đến được sự tinh túy, ánh sáng đủ mà không có thần cũng là vô ích.
- Không cần giải thích, tôi hiểu được, cứ như vậy đi, Ninh Hân không tự tin làm huấn luyện viên bọn họ sao? Bọn họ hoàn toàn không dễ dàng phục người đâu.
- Về mặt này tôi thật ra không có áp lực, võ thuật Trung Hoa có một câu danh ngôn, luyện võ không luyện công, đến già chỉ bằng không, công ở đây chỉ chính là khí nội gia, bộ đội không hề được học khí công, so với Thái Cực Miên Chưởng vẫn là kém quá xa, hầu hết các chiến sĩ đặc chủng đều luyện ngoại công, nội công luyện khí mà không khổ tu luyện hai mươi năm trở lên là không thể thành công, tôi có năng lực để đảm nhiệm làm huấn luyện viên.
- Được, có tự tin là được, chúng ta thành lập nhánh bộ đội mới này với danh hiệu “Màu đỏ tiên phong”, hoan nghênh cô gia nhập.
Ngày 7 tháng 10 năm 2006, Ninh Hân chính thức được bổ nhiệm làm Phó đoàn trưởng đặc chủng đột kích “Màu đỏ tiên phong”, phụ trách nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt quyền thuật tay không, cũng cùng tham dự kế hoạch huấn luyện đặc biệt trong vòng nửa năm của đoàn, nửa năm sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, Ninh Hân sẽ trực tiếp được Quân ủy Trung ương giao cho việc nắm giữ chỉ huy bộ đội đặc chủng đầu tiên, đương nhiên hiện tại cô còn chưa biết chuyện sau này thế nào.