Cuộc va chạm ở khu cán bộ về hưu bắt đầu từ khi Phó cục trưởng Hà đem người tới, ông ta mang theo ba xe cảnh sát có võ trang, bởi vì ông ta đã nhận được hồi báo của tên cảnh sát trung niên, người phụ nữ gây trở ngại đó lại chính là Cảnh vệ Trung ương gì gì đó, mẹ kiếp, ai công nhận cô ta?
Dù sao thì Nhị công tử cũng đã dặn dò, ngay cả cô ta cũng phải xử lý sạch sẽ, thế nhưng khi bọn họ đến, thì mấy chiếc xe của Phân khu quân đội cũng đã đến.
Ông ta đem đến ba xe cảnh sát có vũ trang, còn họ đem đến sáu xe quân cảnh, bị họ bao vây, tình thế này có vẻ tựa như giương cung bạt kiếm chỉ cần bọn họ có chút manh động là ngay lập tức có sự đáp trả lại, thế nhưng hai bên đều chắc chắn rằng sẽ không có xung đột, tất nhiên sẽ có một bên nhượng bộ, xem đội ngũ của ai mạnh hơn.
Lưu nữ nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi cúi thấp đầu, gục trên thành ghế trong chiếc xe X5 giả bộ ngủ, tim đập thình thịch.
Trần tỷ giống như thần giữ cửa, chắn ở cửa tứ hợp viện, không ai vào được bên trong, vốn dĩ Phó cục trưởng Hà muốn ép cô nhượng bộ, nhưng quân cảnh vừa đến, trong lòng hắn ta có chút chột dạ, làm sao đây? Quân đội cũng nhúng tay vào việc này? Cái vị Vệ tư lệnh kia đột nhiên tới Trường Sơn thị sát công việc đắp đê, chẳng nhẽ là muốn bịt tai che mắt người khác? Chẳng lẽ là y vì chuyện của Vinh Quốc Hoa mà tới? Nếu Phó cục trưởng Hà không nghĩ như vậy mới là lạ.
Hắn tham gia chuyện này từ đầu chí cuối, biết rất rõ tình hình, cũng như đặc biệt mẫn cảm, vì thế việc đột nhiên xuất hiện của quân nhân chắc chắn là muốn bảo vệ cho Nghê gia, việc này phiền toái rồi đây, dù sao thì Vệ Danh Phủ là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, ngay cả Hoàng lão gia cũng không động đến được, huống hồ người ta còn có thể điều động người của quân khu Trường Sơn, quyền lực của địa phương không với tới bên quân đội được.
Lúc này, cái sân nhỏ của Nghê gia mới thực sự náo nhiệt, hàng xóm cũng chẳng rõ xảy ra chuyện gì, ra ngoài cũng chẳng dám đến gần xem.
Trong sân, Đường Sinh cùng với tư lệnh Phân khu quân đội Lục Kiến Huân to nhỏ điều gì đó, sau đó, một vị sĩ quan quân đội liền xuất hiện, hỏi bên cảnh sát là ai mang quân tới, Phó cục trưởng Hà liền đi tới:
- Tôi là Hà Mỗ Mỗ của thị cục, chúng tôi đến đây phá án, quân khu…
Vị Thượng tá khoát tay ngắt lời hắn, lãnh đạm nói:
- Chúng tôi cũng chẳng có ý định cản trở Phó cục trưởng Hà phá án gì đó, chờ chúng tôi đi rồi ngài tiếp tục phá án nhé, như vậy sẽ không có xung đột gì đúng không?
Mặc dù ông nói chuyện một cách lạnh lùng, nhưng cũng đủ khách sáo.
Phó cục trưởng Hà còn có thể nói gì nữa, miễn cưỡng mỉm cười một cái:
- Đương nhiên, các vị giải quyết chuyện của các vị.
Rõ ràng đối phương đến để phá rối, thế nhưng không có biện pháp gì, có thể gây xung đột với người của Phân khu quân đội sao? Rõ ràng, hắn làm gì có quyền lực đó? Muốn tiến thêm một bước hành động thì phải có được chỉ thị.
Không lâu sau, Đường Sinh, Vinh Lệ Hoa, Vinh lão tứ, Ninh Hân, Ninh Manh, Nghê Yến, từng người nối đuôi nhau ra, lần lượt lên chiếc xe X5 và chiếc Mercedes Benz của Vinh lão tứ, Trần tỷ cũng rời khỏi cổng lên ghế lái của chiếc X5, Thượng tá cùng đám quân cảnh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc bảo vệ theo sau hai chiếc xe, chậm rãi sắp xếp hành lý, xem bộ dạng có vẻ như là sắp đi.
Phó cục trưởng Hà sốt ruột, hắn biết Nghê Yến, nếu như lần này để người của Phân khu quân đội mang Nghê Yến đi, thì hắn biết báo cáo như thế nào.
- Ai, Thượng tá, ngài chờ một chút, mục tiêu phá án của chúng tôi lần này là người phụ nữ cùng đi với các ngài, ngài…
Thượng tá vẻ mặt nghiêm túc, không muốn giằng co gì với bọn họ, liền mở miệng nói:
- Đưa tờ lệnh tạm giam của ngươi cho ta xem.
Phó cục trưởng Hà sau một lúc ngẩn người, liền quay đầu lại nhìn Lý đội trưởng tên cảnh sát sát trung niên nói:
- Mang tờ lệnh bắt ra đây, đưa cho đồng chí Thượng tá xem.
Lý đội trưởng không khỏi nhăn mặt:
- Cục phó Hà, tờ chỉ thị này vừa rồi bị cô gái lái chiếc X5 xé nát mất rồi, ngài xem…
- Là chuyện gì vậy?
Ai dám xé lệnh bắt của thành phố chứ? Đây chẳng phải là miệt thị pháp luật sao, ngươi bắt cô ta lại cho ta!
- Thế nhưng, thế nhưng cô ta là…
Lý đội trưởng trong lòng nói thầm, không phải mình đã nói với ông ta rồi sao? Cô ta là người của Cục cảnh vệ Tung ương, còn mang theo súng.
- Tôi không quan tâm cô ta là ai, cô ta dám xé nát lệnh bắt tức là dám khiêu chiến với pháp luật của quốc gia, bất luận là ai cũng không được, bắt cô ta lại.
Phó cục trưởng Hà cứng rắn, thái độ này cố tình để thượng tá thấy, ông hiểu rồi chứ? Có người xé tờ chỉ thị, người này chúng tôi cần phải đưa đi, bởi vì cô ta khiêu chiến với pháp luật, người của quân đội các ông muốn tuân thủ luật pháp đúng không? Vậy thì tốt nhất đừng có ngăn cản.
Lý đội trưởng liền hét lên:
- Bắt người phụ nữ lái chiếc X5 lại, Phó cục trưởng Hà ra lệnh rồi, mấy người các ngươi đi đi.
Hắn ta không dám đi.
Bình thường người thông minh sẽ chỉ huy người khác làm việc, còn mình sẽ núp lại đằng sau, đám cảnh sát này cũng chưa rõ thân phận của Trần tỷ, còn Phó cục trưởng Hà thì không đề cập tới, đội trưởng Lý cũng chẳng nói, chính là muốn lừa dối, trước mắt hãy bắt người rồi tính sau.
Thượng tá hơi nhíu mày, y phụng mệnh đưa mấy người tới Phân khu quân đội, nói trắng ra cũng là một loại cưỡng chế đi quá giới hạn của pháp luật, cho rằng bên trong sự việc này còn có nội tình, thế nhưng tư lệnh không dặn dò gì, y cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh của cấp trên, bây giờ bên cảnh sát muốn dùng cái lí do này để bắt người, y cũng hơi do dự, bỏ mặc thì không làm sao ắn nói với tư lệnh, mà tiế tục thì rõ ràng là can thiệp vào việc chấp pháp của địa phương rồi.
Mấy tên cảnh sát tiến tới, liền bị mấy người quân nhân cản lại, bọn họ chưa nhận được mệnh lệnh của Thượng tá, thì sẽ không để cho đám người cảnh sát tới gần những người mà bọn họ chuẩn bị mang đi, tình hình cụ thể như thế nào, bọn họ cũng mông lung chẳng rõ điều gì, chỉ cần là chấp hành mệnh lệnh là được rồi.
Thượng tá khẽ ho một tiếng, Phó cục trưởng Hà nhìn về phía ông, ông chỉ nói:
- Tôi tới xem sao.
Sau đó liền bước nhanh tới chiếc X5.
Trần tỷ cũng chẳng xuống xe, kéo ô cửa kính lên đưa cho Thượng tá tờ chứng nhận
- Bắt tôi? Ngài hỏi xem họ có quyền đó không?
Thượng tá mở ra xem liền kinh ngạc, a, Cục cảnh vệ trung ương? Không phải chứ? Những người này đa số đều ở bên cạnh lãnh đạo, cơ quan chấp pháp địa phương làm sao có thể có quyền bắt bọn? Quả là nói giỡn, đưa tờ chứng nhận lại cho Trần tỷ, ông ta lập tức nghiêm nghị lại.
- Rất xin lỗi Phó cục trưởng Hà, ông không có quyền bắt cô ta, nếu như ông muốn tiếp tục chấp hành thì ông về xin chỉ thị của cấp trên của ông đi, đám người này tôi muốn đưa tới Phân khu quân đội của Lục tư lệnh, bọn họ cũng sẽ chẳng bỏ trốn, Lục tư lệnh của chúng tôi có thể đảm bảo, có vấn đề gì thì cứ gặp Lục tư lệnh.
Phó cục trưởng Hà cũng không tức giận, biết rằng một khi người phụ nữ này đưa ra chứng nhận, thì nhất định sẽ nhận được sự bảo hộ của phía quân nhân, có thể nói tờ chứng nhận kia hắn ta chưa tận mắt nhìn, nhưng Thượng tá thì không thể là chưa nhìn, hắn ta biết rõ hơn đám cảnh sát địa phương địa vị cũng như năng lực của Cục cảnh vệ, không thể dây vào.
Cứ như vậy, náo loạn nhốn nháo cả buổi sáng, chuyện ở cửa tứ hợp viện nhà Nghê gia kết thúc, chuyện liên quan đến Vinh Quốc Hoa từ đây có một sự chuyển biến, nhìn xe quân đội theo sát hai chiếc xe rời đi, Phó cục trưởng Hà không có cách gì, đành gọi điện thoại cho Nhị công tử hồi báo.
Bên Nhị công tử cũng tròn mắt, cái gì? Lục Kiến Huân của bên Phân khu quân đội cũng đã tham gia vào? Còn đưa Nghê Yến tới chỗ y?
Đột nhiên Hoàng Vĩ phát hiện tình thế có sự thay đổi nhanh đến mức không khống chế được, trước hết để Phó cục trưởng Hà thu quân lại, sau đó điện cho chị gái Hoàng Linh để tường thuật lại tình hình thôi.
Hoàng Linh ba mốt ba hai tuổi, dáng điệu lả lướt, xinh đẹp như một thứ trái cây đã chín muồi, lúc nhận được điện thoại của em trai, cô ta đang ngồi trong phòng làm việc của chồng nói chuyện. Vẻ ngoài của Cục trưởng thành phố không đến bốn mươi, thân hình cao lớn, khuôn mặt thể hiện sự già dặn khôn khéo, áo sơ mi trắng tinh, mặc một chiếc quần âu sẫm màu, bình thường y không mặc đồng phục cảnh sát, bởi lẽ y còn là Phó chủ tịch thành phố Trường Sơn, y thích thân phận này hơn, nên không thích mặc bộ cảnh phục của Cục trưởng.
Nhìn Hoàng Linh sau khi gác máy mặt biến sắc, vị Phó chủ tịch thành phố Hàn không khỏi quay sang hỏi:
- Sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Ừ, Lục Kiến Huân của Phân khu quân đội đã nhúng tay vào rồi, sao lại có thể như vậy chứ?
Trong lúc này Hoàng Linh cũng nghĩ tới Vệ Danh Phủ người vừa mới tới Trường Sơn.
Người họ Hàn cũng biến sắc, cảnh giác nói:
- Lẽ nào quân khu tỉnh ủy Vệ Danh Phủ cũng vì chuyện này mà tới? Nếu vậy thì rắc rối rồi đây.
- Cũng chưa chắc? Thế nhưng sự xuất hiện của người phụ nữ của Cục cảnh vệ kia quả thực có ý nghĩa sâu xa, cô ta chẳng nhẽ là thân thích của Nghê gia sao? Là cô ta ra tay dùng mối quan hệ để mời vị Vệ Danh Phủ tới Trường Sơn nhúng tay vào việc này sao?
Hoàng Linh không hi vọng là vậy, ngay cả quyền lực ở địa phương có cường thịnh hoành hành hơn nữa, cũng không khiến cho người của quân đội can thiệp vào, trừ phi họ cũng dùng đến lực lượng quân đội, thế nhưng có thể dùng ai chứ? Ở tỉnh thành này chẳng phải Vệ Danh Phủ là người có máu mặt nhất sao?
Kẻ họ Hàn chẳng ngồi yên được nữa, đứng dậy bước đi thong thả, nhíu mày:
- Linh, anh thấy chuyện này em cần phải nói với cha, bằng không…
- Em không thể nói những chuyện này, hay là nhờ anh hai giúp đi, bảo anh ấy nói với cha, nghe nói người của Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng sớm sẽ tới thôi.
- Đúng rồi, anh mơ hồ có cảm giác sợ hãi, Linh, có một số chuyện cần sớm chuẩn bị, em cần phải giải quyết sạch những cái đuôi.
- Em biết, chuyện này anh không phải lo lắng, em làm việc thì anh cứ yên tâm, cho dù sự tình thật sự có bại lộ em bị bắt đi, thì cũng sẽ không khai anh ra đâu, ai bảo anh là bố của con em?
Hoàng Linh cũng cảm giác có gì đó bất an, đi tới vuốt vuốt cổ áo họ Hàn.
Động tác ra vẻ vợ hiền này khiến trong lòng kẻ họ Hàn thấy ấm áp, hai người bọn họ đều đã ly dị, vẫn luôn duy trì quan hệ theo kiểu tình nhân, tạm thời chưa nhận được giấy đăng kí kết hôn, bởi lẽ Hoàng lão gia là nhân vật số một ở Trường Sơn này, một khi bọn họ kết hôn, con rể liền trở thành Phó chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục công an, như vậy sẽ có lời ra tiếng vào, vì thế tạm thời không tính tới bước đó.
- Linh, anh biết em làm nhiều việc cũng chỉ vì anh, một bước sai, thì sai một ly đi một dặm, đã đâm lao phải theo lao, nếu có một ngày thực sự xảy ra chuyện, anh sẽ cùng em gánh vác, chỉ là khổ cho con của chúng ta, anh thực sự rất nhớ những ngày tháng mấy năm trước đây.
- Hiện tại nói những điều đó có tác dụng gì? Được rồi, để em giải quyết những việc này, trước khi người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy tới, nếu chúng ta chưa giải quyết được Nghê Yến, để cho cô ta đi minh oan giúp Vinh Quốc Hoa, vậy thì kế hoạch của chúng ta coi như hoàn toàn thất bại, lúc đó em sẽ xử lý hết những cái đuôi.
- Ừ, người quan trọng nhất chính là Trần Nhị Hắc và người phụ nữ ở Sở chiêu đãi, hai người họ biết quá nhiều, chỉ cần xử lí được họ, những vấn đề khác đều có thể tẩy rửa sạch sẽ, Phó cục trưởng Hà cùng đội trưởng Lý cũng biết không ít, thế nhưng hai người này không dễ giải quyết.
- Bọn họ với chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, nếu muốn được an toàn thì chẳng dám nói lung tung đâu, lúc cần thiết, em sẽ giải quyết bọn họ, trước hết hãy im lặng quan sát sự chuyển biến của tình hình, người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy nếu không có sự phối hợp của địa phương, cũng không dễ triển khai công tác đâu.
Ở một nơi nào đó, Trần Nhị Hắc đang lôi ra vài tấm hình để xem xét, là Nghê Yến và Vinh Tử Tử, dù thế nào thì trước khi đi cũng phải đùa giỡn với bọn họ cho thoả đã? Bày hai mẹ con họ cùng một chỗ, chậc, ý nghĩ xấu xa ập tới, hắn cảm giác bộ phận phía dưới đang cương lên.
Di động đột nhiên vang lên, là đại tiểu thư Hoàng Linh gọi đến, Trần Nhị Hắc bừng tỉnh:
- Nhị Hắc, tạm thời không cần hành động gì.
- Không hành động gì? Bao gồm cả việc xử lý ba tên trong bệnh viện sao?
Trần Nhị Hắc vừa nghe liền cảm nhận được tình hình có một sự chuyển biến lớn.
- Ừ, tôi chỉ muốn nhằm vào Nghê Yến và con gái cô ta, trước hết hãy quan sát tình hình, hai mẹ con họ tạm thời không đụng vào được.
Vào đêm hôm đó, có người lại hành động trước rồi. Là ai vậy? Đương nhiên là Đường Sinh, Trần tỷ và Ninh Hân rồi, mục tiêu chính là Trần Nhị Hắc.
Lúc hắn ta không cảnh giác nhất thì họ ra tay, ban đầu ba tên kia tường thuật lại tình hình của Trần Nhị Hắc rất rõ ràng, bọn họ dĩ nhiên không nói việc Trần Nhị Hắc giao việc, nếu không không bị diệt khẩu mới là lạ. Thế nhưng bọn họ vẫn chết ở bệnh viện, bị Trần Nhị Hắc tiêm một số loại dược phẩm, trước khi chết nửa lời cũng chẳng nói, tới đêm khuya, ba tử thi được đưa tới đập chứa nước.
Khi Trần Nhị Hắc đưa tình nhân về nhà để tận hưởng niềm hoan lạc, hắn ta không biết sào huyệt của mình đã bị những vị khách không mời mà đến xâm nhập.