Năm mới, ở Giang Trung, chủ tịch tỉnh Lương Cẩm Quang đột nhiên bị điều vào học ở trường Đảng trung ương, tình thế ở Giang Trung lại có sự thay đổi.
Đây là điềm báo trước có sự thay đổi trong chốn quan trường, các quan to trong các thành phố đều nhận ra. Ở Giang Lăng Ninh Thiên Hữu cũng đang trầm tư, hiện nay thế lực y chưa đủ mạnh, chỉ là ủy viên thường vụ ở thành phố Giang Lăng, Phó Chủ tịch Thành Phố, là cán bộ cấp Phó sở, muốn tiến thêm một bậc cũng khó.
Hiện tại Vinh Lệ Hoa cũng đang lo lắng cho chồng mình, em trai Vinh Quốc Hoa cũng đã trèo lên đầu anh rể rồi, đây chính là trước kia được Đường Sinh vực lên, khi tập đoàn Sở Đại chỉnh hợp đại cục Giang Trung, bắt đầu từ Vinh Quốc Hoa ở Khánh Châu, kết quả là Vinh Quốc Hoa đã trở thành bí thư.
Ninh Thiên Hữu chỉ có thể cười khổ sở nói với vợ:
- Em trai em may mắn hơn anh, người ta theo kịp đại cục anh chỉ có thể chờ đơi hi vọng thôi.
Ngày hôm qua Ninh Hân và Ninh Manh cùng về Giang Lăng, Đường Sinh cũng quay về nhưng hắn ta ở tỉnh phủ Nam Phong, trước tiên là đi thăm mấy người Lê Thiên Sâm, Đậu Vân Huy, Hách Đông Minh, Vệ Danh Phủ, ngòai ra còn tụ họp với Tạ Trường Quân, Lê Hỷ Mỹ, Cố Tiểu Trung, Bào Lệ Nhu, Chu Tiểu Thường, Lý Dật Phong, Đường Vĩ, Tiểu Ngụy. Đến tối thì đến cung Cẩn Sinh với Mai Chước, Sở Tình đùa giỡn.
Ngày hôm sau, hắn đưa Mai Chước lên máy bay đi Giang Lăng, lần này Đường Cẩn không theo tới, cô muốn lập thêm thành tích, dưới sự quản thúc của cô, Đậu Đậu, Tiểu Yên, Tiểu Man các cô đều nỗ lực phấn đấu. Thực ra tâm trí của mấy cô nàng này chỉ tập trung vào game online với lối sống sa đọa.
Hai chị em họ Ninh thì chủ yếu về thăm cha mẹ, lâu ngày không gặp cha mẹ thì cảm thấy nhớ nhung da diết, tết cũng không về kịp, hai đứa con gái bất hiếu, cả hai đều bị chiếm đóng ở hậu cung của Nhị Thế Tổ, chàng rể trên danh nghĩa hai người họ cũng không mang được về nhà. Ảm đạm.
Khi Ninh Hân lái xe đến sân bay đón Đường Sinh và Mai Chước, Vinh Lệ Hoa ở nhà hỏi Ninh Manh:
- Nha đầu, con và Đường Sinh có tiến triển rồi phải không?
Đối với vấn đề này Ninh Manh cũng vô cùng rối rắm:
- Mẹ, con chỉ chơi bời thôi, Đường Sinh tệ lắm, bên cạnh anh ta còn một đống con gái Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu, Đoan Mộc Yên, ở Tuyền Thành lại nảy ra cô đại tiểu thư họ Liễu. Tóm lại là một đống, chỉ sợ ai chiếm được anh ấy cũng chẳng có kết quả gì, chỉ có Đường Cẩn có hi vọng nhưng mà nói sao nhỉ? Con cũng rất thích họ, thôi thì để sau tính vậy.
Vinh Lệ Hoa thở dài, muốn Đường Sinh làm con rể mình cũng không có hi vọng gì, cơ hội tốt như vậy chỉ đáng tiếc là tên này đào hoa quá;
- Nha đầu, nếu đã vậy thì con phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao con cũng lớn rồi không thể cứ chơi bời mãi được, cuộc đời sau này còn dài lắm kiểu gì cũng phải kết hôn nữa. Chị con cũng làm mẹ tức chết đi được, hai sáu hai bảy tuổi đầu còn chưa có người yêu, làm thế nào đây?
- Làm cái gì chứ? Chị con mạnh mẽ như thế, ngòai ra chị ấy còn luyện thái cực còn có ngăn chuyện sinh đẻ rồi, chị ấy nói với con không thể tiến một bước đột phá, cả đời này đến con cũng không có, kết hôn để làm gì? Vì vậy chị con không định kết hôn mà phải phá được cái nút chai này chị ấy mới có dự định, mẹ cũng đừng ép chị ấy, tuổi này rồi kết hôn khó chứ sinh con không dễ sao?
Cốc, Ninh Manh nhận ngay một cốc vào đầu, Vinh Lệ Hoa trừng mắt
- Xem ra con học được thói xấu từ Đường Sinh rồi.
Ninh Manh thè lưỡi dúi đầu vào lòng mẹ:
- Mẹ, ví dụ như con chỉ nói ví dụ nhé, nếu như con với Đường Sinh cứ duy trì quan hệ không có danh phận gì liệu mẹ có tức chết không?
Khen thay con nha đầu này to gan, chuyện này mà cũng dám hỏi ai bảo bà mẹ đã cưng chiều cô quá?
Đôi mắt đẹp của Vinh Lệ Hoa khẽ hiện nét bi ai, không phải bà chưa nghĩ đến kết cục này từ khi Ninh Manh đuổi theo Đường Sinh đến Lỗ Đông, lại từ Thanh Thị chuyển đến Tuyền Thành, bà đã đoán ra quan hệ thân thiết giữa hai cô con gái với Đường Sinh rồi
- Nói cho mẹ nghe, Đường Sinh làm gì con rồi?
- Cái gì cơ?
Ninh Manh đỏ mặt e thẹn
- Làm sao mà thế được? Tụi con còn nhỏ mà dù có mấy ngày bọn con suốt ngày ở cùng nhau nhưng Đường Sinh chưa hề làm gì ai cả, ví dụ như Đường Cẩn, Đậu Đậu và con đều còn nguyên, thật đấy.
Vinh Lệ Hoa cũng thấy sao khó hiểu, làm sao có thể như vậy chứ? Học sinh cấp ba năm cuối bây giờ làm cho nữ sinh to bụng cũng không có gì lạ cả. Mấy hôm trước giới truyền thông ở Giang Lăng lại đưa tin tương tự như vậy, gia đình hai bên nam nữ đều đi kiện tụng đòi bồi thường.
- Đường Sinh cậu ta vô dụng à?
Ninh Manh trợn mắt.
- Cái gì chứ? Chính là cậu ấy không muốn làm như thế mà, mấy đứa con bảo nhau rồi sẽ phế cậu ta luôn, nên cậu ta có muốn cũng không dám. Nóichung là mẹ cứ yên tâm đi, Đường Sinh là người tốt.
Vinh Lệ Hoa đã nghĩ sai rồi, có thể thằng bé có cách giải quyết khác mà không nhất thiết phải làm chuyện đó, không lẽ mình lại quan tâm đến những chuyện này?
Lại nghĩ đến con gái lớn Ninh Hân, không phải là trước đến giờ vẫn luôn cùng Đường Sinh đấy sao? Giữa bọn chúng...vớ vẩn thật, hai đứa con mình phải làm sao giờ? Gái lớn gả chồng, con gái lớn rồi, muốn quản cũng không quản được, chỉ mong con cái sẽ sống tốt thôi.
Lúc đi từ sân bay Giang Lăng ra, Ninh Hân lái xe suốt đường về thành phố, sau đó đưa Mai Chước về nhà trước rồi mới đưa Đường Sinh về nhà cô.
Đường Sinh cũng không xuất hiện ở nhà Mai Chước để tránh cho mẹ Mai Chước khó chịu, lại nghĩ cô đi yêu học sinh của mình. Nhưng chuyện này là có thực chỉ có điều không thể công khai cho bà biết được, vì vậy tốt nhất là nên tránh, việc sau này để sau này nói, nước chảy bèo trôi vậy.
Ninh Thiên Hữu nghe điện thoại của vợ, nghe nói Đường Sinh đến đây cũng thấy mừng rỡ, từ sau khi tiếp xúc với thiếu niên này thì con đường quan lộ của ông cũng khá thuận lợi, hai nhà Ninh và họ Vinh cũng được nhờ không ít, cứ nhìn cậu em vợ Vinh Quốc Hoa là biết, hậu sinh khả úy a.
Cha mẹ của Ninh Hân đối xử với Đường Sinh rất tốt, trên danh nghĩ Đường Sinh là con nuôi của Vinh Lệ Hoa, Ninh Thiên Hữu cũng biết vợ muốn biến con nuôi thành con rể nhưng xen ra cũng khó, hi vọng là xa vời, thế nhưng quan hệ giữa hai bên vẫn rất thân thiết.
Ninh Thiên Hữu quan tâm đến đại sự, Vinh Lệ Hoa lại quan tâm đến gia sự, lo lắng cho tương lai của hai cô con gái. Chẳng phải đều ở tụ tập với Đường Sinh rồi sao, bà Lệ Hoa trong lòng không rối rắm chỉ là giả, sau giờ ăn bà liền cùng con gái lớn đi nói chuyện, có ý tìm hiểu sâu xa.
Còn Ninh Thiên Hữu lại cùng Đường Sinh vào thư phòng, Ninh manh ngoan ngoãn bưng dâng trà, sau đó cũng vào phòng ngủ tìm mẹ và chị gái.
- Chủ tịch Tỉnh đột nhiên vào Trường Đảng Trung ương, đây là dấu hiệu bộ máy Tỉnh ủy có sự thay đổi, Đường Sinh cậu thấy thế nào?
- Bác Ninh trước kia cháu cũng không ngờ là thay đổi thanh đến vậy, cháu tưởng sẽ phải đến năm 2007 thay đổi nhiệm kỳ mới nảy sinh, ai ngờ lại sớm thế chứ, thế nhưng nhìn từ góc độ tổng thể thì không có chút ảnh hưởng gì đến tình hình tổng thể Giang Trung.
Ninh Thiên Hữu khẽ gật đầu, ông cũng biết vị trí của mình có nhiều khiếm khuyết, muốn tiến một bước đến Tỉnh là chuyện không thể nào.
- Theo suy luận của cậu liệu có phải bí thư Lục ở Phượng Thành là có khẻ năng thăng tiến không?
Ninh Thiên Hữu cũng khá xem trọng Lục Như Hành ở Phượng Thành. Thêm nữa ông cũng nghe con gái Ninh Hân nói quan hệ giữa Đường Sinh với Lục Gia rất tốt, trước kia Lục Như Hoành và cha Đường Sinh còn là bạn học ở trường Đảng.
Cũng phải nói đúng là Lục Như Hoành có khả năng rất lớn nhưng không phải là hiện tại, ông ta làm bí thư ở Phượng Thành cũng mới chỉ có một năm dù gì cũng phải đợi đến cuối năm 2006 hoặc đầu 2007, Bộ máy Tỉnh Ủy sẽ không có thay đổi gì vào thời kỳ này, chỉ có điều bắt đầu có những dấu hiệu cho sự thay đổi tình thế đại nhiệm kỳ 2007.
- Cháu thấy trong thời gian ngắn chỉ có thể có những dấu hiệu của tình thế mới, chưa chắc đã ra kết quả gì.
Câu trả lời của Đường Sinh cũng rất ẩn ý, ngay sau đó liền chuyển đề tài:
- Bác có bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa Giang Trung chưa? Giang Lăng nơi này quá nhỏ, không gian để phát triển cũng hạn chế.
Ninh Thiên Hữu trong lòng thấp thỏm. Là sao? Trong đầu Đường Sinh lại có kế sách gì mới chăng? Mình đi khỏi Giang Lăng? Vậy thì đi đâu? Trong đầu ông ta mơ hồ, nghĩ một chút rồi cười khổ:
- Cậu nói ta có thể đi đâu được chứ? Bên ngòai kia thì xa lạ, tôi chẳng qua cũng chỉ là Phó chủ tịch. Nói cho cùng thì chức quan của tôi nhỏ có đặt đâu cũng thế cả thôi, có những tình thế mình không tự sắp xếp được, mà cần phải có quan hệ.
Đường Sinh liền cười cười rồi không nói gì thêm, Ninh Thiên Hữu cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, nếu không lại thấy tự mình có hơi quá.
Lại nói đến Lệ Hoa tâm sự với Ninh Hân còn có cả Ninh Manh ở đó nhưng Ninh Hân lại đi tìm cha để nói chuyện, Ninh Thiên Hữu bèn đem vấn đề đang nghi hoặc ra nói với con gái:
- Đường Sinh hỏi ta có nghĩ đến việc đi khỏi Giang Lăng hay không, con nói xem, như vậy là có ý gì?
Ninh Hân cũng lắc đầu thể hiện không biết gì
- Để con hỏi cậu ấy xem, cậu ta cũng không đến mức bừa bãi đâu.
Gần mười giờ tối, hai chị em cùng Đường Sinh đi ra ngoài nói là đi gặp gỡ một vài người bạn chưa chắc đã về nhà, sau đó họ đón Mai Chước luôn bị bà mẹ nhắc nhở cùng đi đến Giang Lăng Nhân. Nơi này rất quen thuộc đối với Đường Sinh, hai kiếp được làm người đều có qua lại nơi này bây giờ lại tới, Đường Sinh cố ý gọi điện cho Bích Tông Nguyên:
- Tôi đang ở Giang Lăng.
Chỉ một câu này đã làm Bích Tông Nguyên sợ run rẩy lắp ba lắp bắp:
- Đường Sinh à, tôi, tôi không ở Giang Lăng, tôi ở chỗ khác rồi.
Đường Sinh cũng biết gã đang tự trấn an mình nên cũng không bóc mẽ mà chỉ nói:
- Thiệu Tiểu Giác sau này có còn liên hệ với anh không?
- Không, không có, chỉ gọi điện thoại mắng tôi một trận, cái gì nhỉ, tôi cũng chỉ là nói linh tinh với chị Hải Dung thôi, cậu đừng coi là thật.
- Phải nói là anh cũng to gan thật đấy? Có phải còn một viên bi cũng không cần nữa hả?
Đường Sinh dọa nạt.
Bách Tông Nguyên lạnh sống lưng:
- Thôi đừng, đừng mà anh rể, tôi gọi cậu anh rể đã được chưa? Sau này tôi sẽ biến mất được không?
- Biến mất hay không cũng không quan trọng, quan trọng là làm sao quản được cái thân mình, tôi không thèm đả động gì đến anh là thật đấy, anh tưởng mình trốn được chắc? Đừng nói đến trong nước kể cả anh có trốn ra nước ngòai tôi muốn tìm anh cũng dễ như trở bàn tay, anh không tin hả?
- Tin, tin tin, tôi tin quá đi ấy chứ, anh rể à, thôi cậu tha cho tôi một lần đi. Hôm đó chẳng qua tôi chỉ ăn nói vớ vẩn thôi không có ý gì đâu. Chị Hải Dung cũng như chị ruột của tôi, kể cả chị ấy có đồng ý tôi cũng không bằng lòng nữa là. Chỉ là tôi muốn giúp cậu thăm dò xem họ Thiệu kia rốt cuộc muốn làm gì thôi.
Nói chuyện với tên Bích Tông Nguyên trơ trẽn, Đường Sinh cũng chỉ bới móc một chút thôi, cậu ta đến giống cũng không cần thì còn cần mặt mũi để làm gì chứ?
- Ngươi ấy, ngoan ngoãn làm người đi, tìm người con gái tử tế lập gia đình rồi sinh con đi, chị ngươi nuôi ngươi cũng được, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi ấy là để lại người nỗi dõi cho nhà họ Bích, thế thôi, chào!
- Tạm biệt, tạm biệt.
Bích Tông Nguyên tắt máy rồi vẫn còn đang lau mồ hôi, mẹ kiếp. Cứ tưởng nó đến giết mình.
Lúc vào Giang Lăng Nhân bỗng nhiên gặp mấy người uống cũng tương đối rồi
- Tránh ra tránh ra, đừng có chắn đường Binh Thiếu.
Binh Thiếu? Không lẽ là Binh thiếu Đường Binh ở Giang Lăng sao? Tên này cai nghiện ra rồi sao? Sau đó Đường Sinh nhìn thấy Đường Binh và Mắt kính ca, ô hô, hai tên này lại cặp với nhau đi hành dân rồi? Đường Binh khỏi nói rồi, hai bên ôm hai người đẹp.
Thực tế Binh Thiếu trước khi được ra vài ngày, không biết cha y phải nhờ đến bao nhiêu mối quan hệ mới có thể đưa y ra trại được. Đây cũng là kết quả của việc Ninh Hân, Lý Vân Phong và một nhóm người phải rời khỏi Giang Lăng, bây giờ tên này lại vênh váo rồi.
Mắt kính ca liếc mắt thấy Đường Sinh:
- Binh Thiếu, Binh Thiếu, là Sinh ca này.
Đường Binh run lên, Đường Sinh ư?