- Chiếu tướng ...
Trong thư phong mùi hương lan khắp căn phòng, một mùi thơm lạ lùng chan chứa khắp phòng, một già một trẻ chụm đầu đánh cờ, khói trà bốc lên, đối mặt với đại mã của Đường Sinh, Đinh Hán Tĩnh không khỏi nhướn đôi mày rậm lên, bước này giống như tuyệt sát?
- Dù sao cũng không ngăn được người tấn công, ta sợ là ta đã già rồi.
Đinh Hán Tĩnh vỗ vỗ trán, ván cờ bỗng xoay chuyển trời đất.
Đường Sinh đổ mồ hôi:
- Bác không phải cố ý nhường cho cháu lên ngựa sao? Bác đừng nói bác không nhìn ra động cơ của cháu?
- Ha… ba bước trước ta đã lạc rồi, nhường cho quân mã của cậu tiến lên đơn giản là muốn nhanh chóng kết thúc sự dang dở vô vọng này.
Dung nữ và Cẩn Du, Sở Tình cũng ngồi bên cạnh nói chuyện, một bên cũng nhất thời không chú ý tới ván cờ của Đinh đại bí thư và Đường Sinh. Phải biết lão Đinh là ủy viên chính trị, ông ta có thể có thời gian rảnh để chơi cờ là rất hiếm hoi, cũng chính là Đường Sinh tới, đổi là người khác chắc không được.
Do đó có thể thấy được tiểu Đường Sinh có vị trí thế nào trong mắt của lão Đinh? Ai khiến cho ông ta có thể vào thời khắc then chốt kéo sóng to ngay tới chứ?
Dung nữ đứng dậy pha trà cho họ, còn nhìn Đường Sinh một cái, nói:
- Cờ của bí thư Đinh mà cậu cũng dám thắng sao?
- Tôi làm sao, vừa không để ý một cái đã đi nhầm bước mà …
Đường Sinh ngửa khuôn mặt tuấn tú lên giải thích với Dung nữ, mọi người đều cười.
- Ha ha ha, hay cho câu vừa không để ý một cái đã đi nhầm, một bước đi nhầm tốt.
Đinh Hán Tĩnh cười mấy tiếng rất thoải mái, có thể thấy tâm trạng của ông ta thực sự rất tốt, hai vị lão tổng của Sở Đại Quan Cẩn Du và Uông Sở Tình đều là bạn tốt của con gái mình. Các cô ấy tới Liễu Đông cũng là thâm nhập vào sản nghiệp than đá và công nghiệp tàu thuyền, đến nay thực lực của Sở Đại thực sự lớn kinh ngạc, nhà máy điện Hố Khấu càng tăng uy thế.
Lúc ăn cơm nói về một số kế hoạch đầu tư Sở Đại nhập Liễu Đông, đầu xuân sẽ khai triển, việc hợp tác giữa Tổng công ty công nghiệp tàu thủy trung quốc và tập đoàn Năng lượng than Trung quốc đã đẩy vận mệnh của nền kinh tế tỉnh Liêu Đông tăng lên một bước mới, dự tính đầu tư hai phương diện này không thấp hơn 3 tỷ.
Lão Đinh cầm lấy điếu thuốc, mình hút một điều và rút một điếu đưa cho Đường Sinh,
- Đàn ông phải hút thuốc, cậu muốn thử không?
Đường Sinh vừa đưa tay ra tới chỗ bao thuốc thì bị Hải Dung ở bên cạnh giật luôn,
- Nhóc con hút cái gì chứ, uống trà là được rồi.
- Trời … tôi ngửi thôi cũng không được sao?
Đường Sinh vẻ mặt đen tuyền, trên thực tế hắn không hút thuốc trước mắt người lớn, chỉ hút thuốc trên đường.
- Ngửi cái gì mà ngửi?
Hải Dung không giữ thể diện cho hắn, quay đầu nói với ba:
- Ba… cái thứ này ba cũng hút ít thôi.
Đinh Hán Tĩnh cũng đen mặt, thuốc còn chưa châm, đưa ngang qua mũi ngửi một cái:
- Ba thực ra cũng ngửi thôi.
Cẩn Du và Sở Tình đứng bên cạnh cũng cười, đại nhân vật cấp phó quốc cũng rất hài hước, Hải Dung liền mỉm cười, nói với hai cô:
- Đi thôi, lên phòng tôi ngồi đi…
Cô biết Đường Sinh phải bàn với ba cô một vài chuyện lớn, hai cô gái Quan Uông cũng liền đứng dậy.
Khi cửa vừa đóng lại, lão Đinh mới mở miệng:
- Đại hội Đảng năm nay sẽ khai mạc vào trung tuần tháng 11, không còn mấy ngày nữa đâu.
Hiện giờ đã là thượng tuần tháng 11 rồi, ở Bắc Kinh sớm đã bắt đầu bố trí, Đại hội Đảng hàng năm đều có việc lớn cần quyết sách.
- Bác Đinh, chú tư cháu có thể phải rời khỏi Tổng cục II, bác chắc sẽ là người được đề cử đấy?
Đường Sinh đi thẳng luôn vào vấn đề.
Con ngươi lão Đinh sáng loáng, lập tức cười nói:
- Thiếu tướng Thiên Tứ phải thăng chức sao? Ha…Chúc mừng chúc mừng, Tổng cục II là một cục đặc thù, nói với chú tư cháu ta sẽ thận trọng suy nghĩ vấn đề này.
Ông ta là nhân vật lãnh quan đời thứ hai của Đinh gia, lúc này nói sẽ thận trọng suy nghĩ, cũng chính là đồng ý với ám minh của Đường gia, thật ra trước đây đã bắt đầu hợp tác rồi, trước giờ chưa từng chính thức.
Lần này nói tới giao tiếp của vị trí mẫn cảm trong quân đội, thái độ của Đường gia rất rõ ràng, Đinh Hán Tĩnh cũng biểu lộ rõ thái độ của Đinh gia.
Xem ra không phải là một câu gặp mặt rất quan trọng, số từ ít ỏi, thực ra cũng là một câu nói chính thức xác lập quan hệ giữa hai nhà.
Tên tiểu tử Đường Sinh này đại diện cho thái độ của lão gia Đường, mà thông qua hắn để tỏ rõ ý đồ thái độ của lão gia Đường cũng là thích hợp nhất.
Ở Tuyền thành Lỗ Đông, Vương Ngạn Tương gặp Mạch Gia Lâm từ bệnh viện bước ra, đối với đồ đệ của ông trùm cờ bạc của châu Úc này cực kỳ thất vọng, còn trông cậy vào một ván thắng của y với Đường Sinh thì có gì chứ, cái đồ vô dụng này không ngờ bị người ta đánh một quyền làm gãy xương mũi rồi.
Ngay cả Ngu Phong Đinh cũng rất mất mặt, Lương Nam càng không cần phải nói nữa, hôm qua khi ôm người yêu Trần Kỳ ngủ còn tức giận vì chuyện của Mạch Gia Lâm, mẹ kiếp tự xưng là cao thủ gì đó, kết quả chính là bị đánh vỡ mũi? Ngươi bảo tình hình của chúng tôi thế nào?
- … Tên họ Đường biết võ công nhưng tôi không cho rằng hắn biết đánh bạc giỏi hơn tôi, tài nghệ này là có tính chuyên nghiệp rất mạnh
Mạch Gia Lâm vẫn còn đang biện hộ cho mình, mũi của hắn vẫn còn bôi thuốc, nhìn qua trông như một thằng hề, khiến Vương Ngạn Tương dở khóc dở cười.
- Cậu cũng là người lớn rồi, cậu nói cậu với mấy sinh viên nữa cùng làm mà không làm được việc gì sao? Tập trung vào chuyên môn của cậu được không?
Mạch Gia Lâm toát mồ hôi hột, đầu cúi xuống không dám nói thêm gì, trước mặt người phụ nữ mạnh mẽ như vương Ngạn Tương y cảm thấy mình rất nhỏ bé.
- Chị Tương, lần này cũng không thể trách anh Mạch được, việc là do tiểu tử của Miêu gia và Lâm Hiểu Khang khơi mào, còn làm náo loạn tới sở Trị an, sau không giải quyết được, Chủ tịch Lâm và Phó chủ tịch Đường cũng không nói gì, rõ ràng là chuyện của bọn nhóc con, không hề được đặt lên mặt bàn.
Vương Ngạn Tương hừ một tiếng,
- Cho lên mặt bàn mới là lạ, Lương Nam các cậu chuẩn bị cũng tạm ổn rồi chứ? Tự tôi sẽ tới hẹn hắn ta.
Cô ta cũng rất quyết tâm, về phương diện đánh cuộc muốn làm giảm uy thế của Đường Sinh, đả kích vào uy phong của tên tiểu tử thối đó, nếu không hắn rất kiêu ngạo.
- Cơ bản cũng tạm ổn rồi, chỉ cần hắn đồng ý đánh cuộc, nhất định hắn sẽ thua mất quần, mọi mặt chúng tôi đều chuẩn bị…
- Ừ, các cậu đi chuẩn bị nốt khâu cuối cùng đi, tôi không hi vọng lần này sẽ thua đâu, vì chúng ta thua sẽ không dậy nổi được….
Vương Ngạn Tương vì các chết của em trai mà trong lòng vẫn luôn canh cánh hi vọng. Chỉ cần hễ nghĩ tới Đường Sinh là liền hận đến hai hàm răng nghiến kèn kẹt nhưng lúc này lại không có cách lương thiện nào để đối phó với hắn.
Sau khi Lương Nam và Mạch Gia Lâm rời khỏi, cô ta nói với Ngu Phong Đình:
- Cục diện ở Lỗ Đông cần phải duy trì sự cân bằng, bí thư Chương sẽ không hề có đóng góp gì, chúng ta chỉ còn lại thời gian một năm, lão Chương không làm ở nhiệm kỳ năm 2007 chắc chắc sẽ bị chuyển đi, cậu hiểu chứ.
Ngu Phong Đình cũng biết tình thế này, cười khổ nói:
- Về chính trị muốn chế ước Đường Thiên Tắc rất khó, về toàn bộ công tác kinh tế của Tỉnh mà nói, có Sở Đại và Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Sắc Hinh đứng trong bóng tối giúp ông ta, cũng không thể kìm hãm được Phó chủ tịch Tỉnh Đường, dù sao cũng phải để ông ta nhập vào một sự kiện nào đó.
Vương Ngạn Tương bĩu môi:
- Không dễ vậy đâu, tài nguyên mà Đường Thiên Tắc nắm trong tay ở mọi mặt, Ủy ban kỷ luật, chính trị pháp luật, hai hệ thống lớn này đều hợp nhất với hệ thống ngầm, cậu nói tạo cho ông ta phiền phức gì? Chúng đều sẽ giúp Đường Thiên Tắc loại bỏ mọi sự quấy nhiễu, thật đau đầu.
- Có phải lại động tới chủ ý của La Sắc Sắc không? Cô ta từ Giang Lăng đã đi theo Đường Thiên Tắc rồi, bây giờ lại cùng tới Lỗ Đông, không chừng chính là tình nhân của lão Đường, cũng có thể là tình nhân của Đường Sinh, tóm lại có quan hệ với cha con họ là rất lớn, lấy đó để đả kích hắn?
- Hơi bỉ ổi rồi?
Vương Ngạn Tương nhíu mày:
- Việc này không có chứng cứ sát thực, lật ra sẽ chỉ làm người ta cười mình, ảnh hưởng tiêu cực sẽ có, nhưng cuối cùng sau khi làm sáng tỏ sẽ lôi kẻ bắn lén sau lưng ra ngoài ánh sáng, tôi chỉ sợ mất nhiều hơn được, cậu nói xem?
Ngu Phong Đình nói:
- Tôi thấy thế này, cuộc sống tư nhân của một số cán bộ tờ báo nhỏ, tạp chí chuyên môn hoặc chính phủ, ai điều tra ai?
- Vậy cậu xem làm đi, dù sao việc này tôi cũng không rõ….
Câu nói của Vương Ngạn Tương rất rõ ràng, đừng có mà làm liên lụy tới Vương lão gia.
Hai ngày sau, Đường Sinh, Cẩn Du và Sở Tình, Dung nữ khi họ trên máy bay trở lại Lỗ Đông có xem một tờ báo rõ ràng nhân vật bìa là La Sắc Sắc, đó gọi là một tuyệt sắc giai nhân, đều không biết là cái gì đã chụp lén tấm ảnh của Sắc Tổng, tờ tạp chí này thật dám làm việc lớn?
Hơn nữa trong tạp chí đã mổ xẻ chuyện cũ của Chủ tịch La Sắc Sắc của “Giang Lăng Cẩn Sinh”, từ tỉnh Giang Trung tới thành phố Giang Lăng rồi lại tới Lỗ Đông, gần như viết ra lan tràn lịch sử của cô, không phải là người tốt đã cung cấp tư liệu cho tạp chí, bọn họ có thể viết ra được một bài viết chi tiết đến thế này sao?
Quan điểm lớn nhất là một vị quan nào đó có quan hệ với La Sắc Sắc, còn nói bóng gió Giang Lăng Cẩn Sinh là tài sản dưới sự ảnh hưởng quyền lực của quan to.
Một tình nhân của một vị quan to và một tập đoàn ẩn hình nâng đỡ, con đường làm quan sẽ đi xa hơn, bài viết sắc bén mà rất to gan, đã phỉ báng và vu diệt cho đồng chí La Sắc Sắc của chúng ta một cách trần truồng, bên trong còn đính kèm một tấm ảnh thị sát của một vị lãnh đạo nào đó đi cùng La Sắc Sắc tới Giang Lăng.
Tuy mấy tấm ảnh của vị lãnh đạo đó đều được xử lý rất đặc biệt, không nhìn rõ mặt nhưng ai cũng biết đang nói bóng gió tới ai.
Khi Đường Sinh ngồi trên máy bay sắc mặt trầm xuống, La Sắc Sắc ở biệt thự Sắc Sắc Tuyền thành cũng rất bực mình, Liễu Vân Huệ cũng nhìn thấy tờ tạp chí này, bà không tức giận như vậy trái lại còn an ủi Sắc Sắc:
- Đừng giận chuyện không đâu, trở thành nhân vật của công chúng, khó tránh bị lên án.
Sắc Sắc xoa sữa đang trướng lên nói:
- Đều sắp tức tới hết sữa rồi, đây là tạp trí của kẻ nào chứ? Dám viết như vậy?
Phụ nữ đang thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ sợ nhất là tức giận, hễ tức giận là không có sữa, cái này rất linh nghiệm, Sắc Sắc rõ ràng cảm thấy sữa rất ít, cô tắc là vì người kia nói cô và Đường Thiên Tắc chứ không phải nói Đường Sinh, bà mày đây rõ ràng là tình nhân của Đường Sinh, chứ không phải là Đường Thiên Tắc đúng không?
Ở trường học, Vương Hàm không ngờ cũng xem tờ tạp chí đó, vừa khen La Sắc Sắc xinh đẹp vừa quở trách người phụ nữ xinh đẹp này không có đạo đức....
- Nếu xã hội của chúng ta có nhiều người phụ nữ như La Sắc Sắc, thật sự là bi ai của thời đại và phụ nữ.
Đường Cẩn lần đầu tiên nảy sinh phản cảm với Vương Hàm, ngươi nói một học sinh như ngươi, không phải châm chích người khác thì mới thấy lòng thanh thản đấy chứ? Cố ý để lại dấu vết rõ ràng à? Cho nên khi Vương Hàm đưa cho cô tờ tạp chí đó để xem, Đường Cẩn ném đi:
- Ngực của cậu có đau không?
Một câu nói làm Vương Hàm há hốc mồm, ngực đau không? Cô liền phản ứng lại, Đường Cẩn mắng mình thừa hơi lắm sao?
- Tôi làm sao? Tôi chỉ là bình luận công bằng đối với một sự kiện, ờ, Đường Cẩn, cô cũng vậy sao?
- Vương Hàm, cậu nói là lời thật lòng sao? Những việc này đến lượt cậu quan tâm sao? Đừng để tôi xem thường cậu.
Đường Cẩn nghiêm mặt nói.
Vương Hàm lại biện hộ:
- Đường Cẩn, lẽ nào cô rất tán thành với việc phụ nữ làm bồ nhí cho quan lớn sao? Bọn họ làm bại hoại đạo đức của xã hội được không?
- Cậu biết đây là phỉ báng không? Cậu xác định là La Sắc Sắc là bồ nhí của quan lớn sao? Cậu xác định vậy sao? Nếu cậu không xác định cậu đả kích như vậy người ta có phải là bại hoại đạo đức xã hội không? Nghe gió là mưa, không có chủ ý, cũng không có con mắt khách quan nhìn sự vậy, cậu thấy cách làm của cậu là đúng sao? Còn muốn người khác tán đồng với cậu? Cậu đứng ở điểm cao của đạo nghĩa sao?
Đường Cẩn nói một hồi làm Vương Hàm đỏ mặt tía tai, không biện hộ được gì, lại có mấy bạn học vừa còn nghị luận cũng phải im tịt.
Đường Cẩn nghênh ngang mà đi, vương Hàm cảm thấy “ tình hữu nghị” mình vừa lập lên với cô đã hoàn toàn sụp đổ,
Đường Sinh hạ cánh liền nhận được tin nhắn của Đường Cẩn:
- Đường Sinh, tôi ghét Vương Hàm, tôi không để ý tới cô ta nữa, cũng không đóng kịch nữa.
Đối với tin nhắn này của Đường Cẩn, Đường Sinh cũng không biết nguyên nhân là gì, hắn đầu tiên phải đi gặp người đẹp Cẩn, Đường Cẩn nói việc trong tạp chí,
- Tôi biết chị Sắc phải chịu áp lực rất lớn, anh phải an ủi chị ấy, đúng rồi, lâu rồi tôi không gặp chị Sắc…