Đi cùng với Đường Sinh lên tỉnh lần này không chỉ có Tiểu Yên, còn có Uông Sở Tinh. Cô ta muốn về nhà thương lượng một việc với cha mình, đúng lúc Trần Tỉ cũng tạm thời đi theo Sở Tinh, tình cảm thâm sâu với tiểu thư nhà họ Uông có một mức độ nhất định, hai người họ lòng đã hiểu lòng, chỉ có Bích Tú Hinh mới hiểu rõ.
Do rằng có việc xảy ra vào buổi chiều tại cao ốc Cẩn Sinh, Đường Sinh đã viện cớ lừa ba cô gái , khiến ba người họ ngẩn ngơ.
Ba người họ chọn phòng cho mình ở Tân Cẩn Sinh Cung, cuối cùng lại quyết định ở chung cho náo nhiệt, họ cũng biết Đường Sinh có việc nghiêm chỉnh, nên cũng không làm phiền hắn.
Kể chuyện sau khi tiểu tử họ Vi và Hãn Tam Trần bị quân đội bắt đi, hai nhà cũng phản ứng rất nhanh, cùng “phá cửa tìm đường”, đến làm ầm ỉ ở khu vực Quân khu tỉnh, Cao Tiểu Sơn nhận hai cú điện thoại, cuối cùng nói với Đường Sinh:
-Lẽ ra hôm nay tôi muốn mời cậu ăn cơm, nhưng xem ra không được rồi!
-À, không sao! Anh em ta khi nào ăn chẳng được. Anh về đối phó với bọn họ đi, một mục đích thôi, làm dữ một chút!
-Ừm, tôi biết mức độ mà, anh yên tâm, thực sự tôi còn một chuyện kiếm anh, nhưng thôi, hôm nay không nói, ngày mai vậy…
-Được, ba bốn ngày nữa tôi cũng chưa đi, đủ thời gian để anh chiêu đãi tôi.
Đường Sinh nháy mắt, Cao Tiểu Sơn cười to.
-Tôi dám chiêu đãi vớ vẩn với anh sao?
-Đúng ra Nam Phong là địa bàn của anh mà, anh chiêu đãi tôi mới đúng chứ, vậy đi, tôi đi trước!
-Đi, nhân tiện tiễn anh luôn, tôi cũng đi ăn cơm với Mai tổng.
Bọn họ cùng đi xuống, nhân viên an ninh nhìn thấy đều đứng thẳng tắp, lại thấy Mai tổng và Lam Khấu đích thân cùng theo hai người họ, bụng nghĩ, hai vị công tử này chắc chắn có lai lịch rất ghê gớm.
Bọn họ đi ra khi đại sảnh có vài người đi vào, dẫn đầu là phó tổng tài Duyệt Dật Trung, quản lý tài chính của Cẩn Sinh, ông ta là người của Tập đoàn Ngọc Kinh ở thủ đô, được nhà họ Duyệt phái đến đây làm đại diện, ông cũng là tâm phúc của lão Tam Duyệt Dật Phàm, nhìn thấy Đường Sinh liền đến chào.
-Cậu Đường, sao đến mà không thông báo cho tôi một tiếng, thật có lỗi quá, Mai tổng, cô như vậy không phải khiến tôi bị mắng sao?
Ông ta biết ngọn nguồn về Đường Sinh, cho nên mới đối xử bằng thái độ khiêm nhường này.
Đường Sinh bắt tay với ông ta.
-Duyệt tổng vì công ty mà lao lực, đây là may mắn của Cẩn Sinh, bữa khác tôi với Mai Chước mời ông ăn cơm mới được. Vị này tôi không giới thiệu nữa, Duyệt tổng ở đây nhiều năm, chắc là biết?
Duyệt Dật Trung tuy nhìn Cao Tiểu Trung lạ mắt, nhưng khi Cao Tiểu Trung vừa xưng tên, ông ta liền giật mình, cười khổ nói:
-Thật mất một phần cơ duyên, chào cậu Cao!
-Duyệt tổng đừng khách sáo, hôm nay có chút việc vặt phải xử lý, thật không phải, mọi người từ từ nói chuyện, điện thoại của tôi lại thúc giục rồi.
Cao Tiểu Sơn cáo từ trước. Duyệt Dật Trung biết điều cũng dẫn những quản lý cấp cao của các công ty đi vào.
Lam Khấu tận mắt nhìn thấy cảnh này, co rúm lại, việc đáng xấu hổ ở trong thang máy là thế nào chứ? Bị người có bề ngoài giống như “trai bao” kia đùa giỡn rồi.
Ngoài đường, tài xế Trần Hướng Long của Mai Chước đã kính cẩn đợi ở đó từ lâu, thấy bọn họ đi ra liền chào hỏi Đường Sinh:
-Chào anh Sinh!
-Ồ, anh Trần, chào anh! Đường Sinh cười khanh khách, hắn lên sau xe với Mai Chước, Lam Khấu thì ngồi trên ghế phụ phía trước.
Xe bắt đầu chạy, Trần Hướng Long lái đi đâu, Lam Khấu cũng không biết, quay đầu thấp giọng hỏi Mai Chước:
-Mai tổng…
Mai Chước quay đầu nhìn người yêu, Đường Sinh thoáng cân nhắc. Nơi chơi bời ở Nam Phong không ít, ẩm thực giải trí hợp thành một khu cũng có chọn lọc, giống như Thế kỉ Caesar rất nổi danh, chính là nơi hưởng thụ vô cùng cao cấp, cống hiến những dịch vụ tuyệt đối tinh tế.
Kiếp trước Đường Sinh không ít lần “giết thời gian” ở đây, hắn thường ở chỗ này bao phòng tận hưởng hoan lạc với La Sắc Sắc, cô ta hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng hắn. Khi dục vọng của hắn mạnh lên, Sắc Sắc thậm chí đích thân chọn người đến phục vụ hắn, cuộc sống riêng là bại hoại trụy lạc đến cực điểm.
Thế kỉ Caesar là mặt bằng của tập đoàn Trần Thị, một trong “Tam đại hào môn”. Khu này làm ăn rất phát đạt, nội thất phòng ốc bên trong xa hoa tráng lệ, rạp hát đêm mê tình, sòng bài hoan lạc, quầy Bar yên tĩnh, hồ bơi khỏa thân( không phải hội viên VIP không tiếp đãi), hộp đêm, phòng Karaoke, DJ Club, Bowling, Bida, quán cà phê…
Những cô gái ở đây không phải thường trú, phần lớn đều là khách mời, có người mẫu quảng cáo xe, có tiếp viên hàng không, ngôi sao ca nhạc nhỏ, diễn viên nhỏ, thậm chí là thành phần trí thức công ty xí nghiệp, thành viên tập đoàn xã hội vân vân…, chỉ cần anh đồng ý chi tiền là có thể “đùa giỡn” với phụ nữ.
Những người đó đều là công khai, còn có những người không công khai, theo Đường Sinh biết còn có cảnh sát, thẩm phán, bác sĩ, giáo sư cũng đến đây làm khách mời, đã dám đến đây đăng kí, chính là muốn phất nhanh trong một đêm. Bởi vì những cô gái cắn răng “bán” lúc này đây, chính là muốn “bán” một thứ siêu giá trị.
Trên thực tế những danh mục đó đều là Caesar bày ra rồi phái người ra ngoài liên hệ. Thực sự cho liên lạc mà đến nơi đăng kí rất ít, nhưng bộ phận “săn” người đẹp của khách sạn mà gặp được cô gái “cực phẩm” sẽ ra giá trên trời, một đêm ba triệu cũng đồng ý, bọn họ có thể “bán” người này năm triệu.
Đường Sinh đã trải qua hai ba năm phóng đãng ở đây. Hơn nửa gia sản đều đổ vào “động tiêu tiền” này. Bây giờ hồi tưởng lại cũng không khỏi bùi ngùi xúc động, cho nên mới mở miệng nói:
-Đến Thế kỉ Caesar đi, khu hoành tráng bậc nhất Giang Trung, “động tiêu tiền” đích thực.
Sắc mặt Lam Khấu có chút dị thường, trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia kinh ngạc, cô ta quá rõ khu đó. Bởi vì người của bộ phận săn tìm gái đẹp ở đó đã đến tìm qua cô, ra giá một triệu năm trăm ngàn, như thế cô cũng biết được, chính mình có thể “bán” được ba triệu.
Có thể nói nhóm người ở Caesar rất hiểm độc, khiến cô đem“bán” mình, còn giúp bọn chúng kiếm tiền. Nhưng con người ta có vốn, người đồng ý chi tiền toàn là người nắm giữ nguồn tài nguyên, tôi chỉ bán được vậy sao?
Thật đau lòng, mình dựa vào bản thân phấn đấu, cũng không buồn kiếm mấy triệu đó?
Rõ ràng bọn họ sẽ không đến tìm loại người giống Mai Chước, chỉ xuất thân của cô ta thôi không phải cũng đã trên 10 tỉ rồi sao?
Caesar dù sao cũng phải cân nhắc trước, tìm đến cửa người ta không phải là khiến người ta nhạo báng hay sao? Đương nhiên, loại này không phải chưa kiếm. Đánh đồng với nơi môi giới hôn nhân chính quy sao, gom hết gia sản của anh lại, đối phương đồng ý ra cái giá kia, cũng coi như tác hợp một cuộc hôn nhân , nhưng trường hợp này hiếm thấy, bọn họ không lấy phần trăm.
Trên đường đi, Đường Sinh thì thào với Mai Chước đủ chuyện về Caesar, Mai Chước nghe có chút xuýt xoa:
-Cảm giác thật xa xỉ há!
Lam Khấu cũng nghe thấy cuộc đối thoại của họ, trong lòng càng ngạc nhiên. Xem ra vị Đường công tử này cũng đã chơi ở đây? Thật đã xem thường hắn. Coi hắn là “trai bao”? Bây giờ xem lại, Mai tổng đều là dựa dẫm vào hắn sao? Đi thế nào đây!
Bọn họ vừa đến Caesar, Mai Chước và Lam Khấu đều đeo kính nâu “con ếch lớn” vào, che hơn nửa khuôn mặt, không thì quá dễ bị chú ý.
Điện thoại của Trần Tỉ gọi đến, hỏi có Đường Sinh ở đó không? Có cần đi đón hắn hay không.
Đường Sinh nói ở Thế kỉ Caesar, sau đó liền bảo Trần Hướng Long trở về.
Trước tiên là ăn cơm ở nhà hàng , Trần Tỉ cũng đã chạy đến, cũng không giới thiệu gì với Lam Khấu, chỉ nói là Trần Tỉ.
Trong lòng Lam Khấu lại đắn đo:
-Trần Tỉ này nhìn khoảng hai sáu hai bảy tuổi, đoan trang xinh đẹp, lại là tài xế của Đường Sinh sao?
Người này biết hưởng thụ thật. ngay cả tài xế cũng là “cực phẩm” trong đám phụ nữ.
Cô ta có chút tự ti, Chàng “trai bao” một đêm trăm ngàn nhìn không đúng là giảm giá cho mình, mình mà đi cùng hắn không chừng sẽ phát tài liền, sao lúc đó mình không suy xét một chút nhỉ? Toát cả mồ hôi!
Thừa lúc Lam Khấu đi toilet, Đường Sinh đem chuyện đùa trong thang máy với cô ta kể với hai người kia. Hai người họ cười đến đau cả bụng, Mai Chước đấm vào cánh tay hắn:
-Không ai hư như cậu, gặp ai cũng đùa giỡn được? thực sự năng lực Lam Khấu rất tốt, chủ yếu là do cậu quá đẹp trai chăng? Biến cậu thành anh chàng tôi đang“bao nuôi”, nhưng nhận xét này của cô ấy có vấn đề, sao lại nghĩ tôi như vậy?
Mai Chước hơi dỗi
-Tôi giống loại phụ nữ bao nuôi loại “mặt trắng” không? Hiu quạnh thì có một chút. Nên đủ đoan chính, phải không?
-Ấy, cô cũng đừng trách cô ấy, chẳng lẽ tôi lộ ra dáng điệu giống “trai bao” sao? Ôi, tôi thật rối rắm. Xã hội thượng lưu có vài hiện tượng rất phổ biến, chỉ sợ Lam Khấu đã chịu qua một kích động gì đó thôi. Bằng không cũng sẽ không nghĩ người khác như thế.
Đường Sinh phỏng đoán như vậy.
Mai Chước thì gật gật đầu, nói:
-Cô ấy có nói qua với tôi chuyện tình cảm của cô ta. Người bạn trai đã sống chung gần hai năm đã bị sếp nữ nơi cô ta làm việc “cướp” mất, là một người bốn mươi mấy tuổi, cũng không xinh đẹp, nhưng nhà có tiền.
Bạn trai cô ấy còn không biết liêm sỉ mà nói rằng:
-Người ta cho tôi một triệu, cho tôi xe xịn và chức vị, cô cho tôi cái gì?
Lam Khấu tát y mấy bạt tai rồi bỏ việc ra đi.
Đường sinh gật gù
-Chẳng trách ở trong thang máy cô ta xem thường đàn ông làm trai bao như vậy. Hóa ra bạn trai trước của cô ta cũng giống như trai bao rồi!
Nói như vậy, Mai Chước cũng sẽ không trách Lam Khấu nghĩ sai về mình. Cô vốn có lòng dạ khoan dung, có rộng lượng, sẽ không so đo.
Về lại chốn cũ, Đường Sinh tràn trề hứng thú, bên trái là Mai Chước, phía sau là Trần Tỉ và Lam Khấu, cùng đi tham quan Thế kỉ Khải Triệt tường vàng lầu ngọc huy hoàng, khi đến trước cửa đại sảnh của sòng bạc, lại gặp phải đám tiểu oan gia Nam Phong, ặc, đường này sao lại hẹp như vậy?
Là người nào?
Bốn người Tạ Trường Quân, Lê Hỉ Mỹ, Cố Tiểu Trung và Bào Lệ Nhu, còn có hai gương mặt hơi lạ , nhưng kiếp trước vẫn có kí ức. Đường Sinh lục tìm hồi ức, liền có được ấn tượng, người con trai anh tuấn hai bốn hai lăm tuổi, hình như là Lương Nam, là cháu trai của Tỉnh trưởng Lương Cẩm Quang, người con gái xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh y cũng khoảng hai ba hai bốn tuổi, hình như là Trần Kỳ, người yêu của Lương Nam, người của hào môn nhà họ Trần.
“Tam đại hào môn” Giang Trung Nam Phong là Liễu Gia, Uông Gia, Trần Gia, những chương trước đây đã có đề cập qua, bọn họ đều là đại tài phiệt, Liễu gia đứng đầu, hai nhà Uông Trần thực lực tương đương, Lão Lương và họ Trần có chút quan hệ nhỏ cũng rất mờ ám, rất ít người biết.
Ngoài ra Lương Nam này rất nhã nhặn, mặt thì cười tít mắt, nhưng lòng dạ lại rất quỷ quái. Đường Sinh nhớ lại kiếp trước xen lẫn những việc đã qua ở Khải Triệt xuất hiện cùng lúc với y.
Y là quản lý cao cấp của Khải Triệt, dựa vào chỗ dựa vững chắc này mà trêu đùa Sắc Sắc, chính mình cũng đụng qua.
Nhưng sau sự việc đó, Tỉnh trưởng Lương đã cho cha hắn, Đường Thiên Tắc một cú giật cùi chỏ.
Lại do kiếp trước Đường Thiên Thì lăn lộn không như ý, ông cụ trong nhà cũng tức giận mà bệnh trong bệnh viện.
Đường Sinh thất thế, Lương Cẩm Quang cũng ức hiếp nhà họ Đường ở Giang Trung, làm cho những bi kịch càng trầm trọng hơn.
Nhớ tới việc này, ngực Đường Sinh khó tránh khỏi có chút uất ức khó chịu.
Ông trời có mắt, để tôi trở về cứu vãn chuyện xưa, sao có thể để ông trời thất vọng được.
Dựa vào thái độ đúng mực hiện tại của hắn, có lẽ một số chuyện không nên để ở trong lòng, nhưng thù hận mấy đời, thật nhớ rất sâu đậm.
Ngay sau đó, ánh mắt Đường Sinh liếc đến người Trần Kỳ, người con gái này là một tai họa, mọi việc đều do cô ta mà ra, đụng độ một chút với Sắc Sắc, liền giở thái độ chanh chua điêu ngoa công kích Sắc Sắc, đả kích lòng tự tôn của cô ấy, sau đó giật dây người đàn ông của ả đến trêu chọc Sắc Sắc.
Trên đời này có nhiều việc bị hủy trong tay đàn bà, gia tộc họ Uông với đàn bà cũng không thể tách rời, bại gia diệt tộc cũng có phần của bọn họ.
Trần Kỳ là mỹ nữ, việc này không sai, cô ta với Uông Sở Tinh cùng được gọi là “Song Tú” của Nam Phong hào môn, chỉ là cô ta hơi chanh chua.
-Kiếp trước u buồn kia sẽ không để nó vẫn lưu lại trong kiếp này, chẳng thế thì trở lại cũng như không sao?
Đường Sinh cân nhắc trong lòng, cũng dự cảm được một trận đụng độ rất nhạy cảm sẽ mở màn tại Giang Trung Nam Phong.
Cùng với việc cha mẹ Đường Sinh phải rời Giang Trung, việc lớn ở đây hắn phải dựa vào bản thân mà nắm chắc, Lương Cẩm Quang muốn ngồi lên vị trí nhân vật “số một” Tỉnh ủy Giang Trung hình như cũng không ngăn được, đây là quỹ đạo của quá khứ.
Thế đó, họ Lương nếu như trở thành người đứng đầu, tình thế ở Giang Trung khẳng định sẽ có một phen biến đổi, điểm này trong lòng người nào cũng có cân nhắc.
-Được lắm, hãy để trận quyết đấu này mở màn trước ở Thế kỉ Caesar từ hôm nay, người họ Đường sẽ chơi với các người đến cùng, ai sợ ai hả? Hừm!!