Sáng sớm, chuyến bay đầu tiên của sân bay Tuyền Thàn hạ cánh, xuống máy bay có Quan Cẩn Du, Uông Sở Tình và Cam Tịnh, nhân viên của trụ sở chính của Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh đã sớm chờ ở đó để đón tiếp. Chủ tịch Liễu Tông Quyền cũng tự mình tới đón, Du tổng, Tình tổng của Sở Đại đều đến đây, ông ta có thể không đến được không?
Lúc đoàn người của bọn họ về đến trụ sở chính của Sắc Hinh là khoảng 9 giờ sáng, Đường Sinh nhận được tin báo thì vô cùng mừng rỡ, ai da, nhóm đứng đầu của Sở Đại đều đến Tuyền Thàn, xem ra chuyện lớn ở Giang Trung lại bước vào thời kỳ cơ sở tiếp theo, các cô rảnh rỗi rồi?
Ngay lúc Đường Sinh chuẩn bị khởi hành đến trụ sở chính của Sắc Hinh thì Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Tỉnh Trần Tú Lăng đi vào văn phòng của Chủ tịch Tỉnh Lâm Chi Mậu.
-….Tôi đã tìm người hỏi qua về việc xử lý chuyện ở chỗ trị an Tuyền Thành ngày hôm qua, đánh Hiểu Kháng chính là Đường Sinh con trai của Phó chủ tịch Tỉnh.
- A?
Lâm Chi Mậu chấn động ngẩng đầu lên, buông bút trong tay đứng dậy,
- Con trai của Đường Thiên Tắc? Sao lại có chuyện đó?
- Cụ thể thì không rõ ràng lắm, dựa theo ghi chép xem được thì bọn họ là bạn học, đụng nhau ở một chỗ ăn đêm, ba người đồng loạt đánh Đường Sinh, kết quả bị Đường Sinh đánh trả, trong đó có một người bị đánh đến gãy mũi, cục trị an không ai xử lý gì, chỉ tiến hành hòa giải.
Nghĩ lại cũng đúng, cục trị an thì dám xử lý ai? Hòa giải chính là thủ đoạn thông minh nhất của bọn họ, ai cũng không bị tội, bọn họ cũng khó xử mà thôi.
Lâm Chi Mậu mải suy nghĩ, chỉ vì chút xung đột của bọn nhỏ có nên ảnh hưởng đến người lớn không? Này cũng khá rắc rối nha,
- Ừ, Thiên Tắc chắc cũng chưa biết rõ về chuyện này đâu? Cậu đi hỏi xem sao, phải uyển chuyển một chút, chuyện của bọn trẻ không thể đưa lên bàn được …
Trần Tú Lăng gật đầu bước đi, Lâm Chi Mậu lập tức gọi điện thoại cho vợ,
- ….Chuyện của thằng bé em đừng làm lớn chuyện…
- Anh nói thế mà được à? Anh không thấy thằng bé bị đánh đến thâm cả mắt sao? Tôi thế nào cũng phải đưa tên đánh người kia ra tòa.
- Bảo bà đừng gây lớn chuyện thì đừng gây lớn chuyện? Con bà là đứa khiến người khác không lo sao? Bà không nghĩ là do nó ức hiếp người trước sao?
- Này, này, nó ức hiếp người lại bị thâm đôi mắt sao? Việc ày nói có ai tin không? Không được, tôi gọi người đến Cục trị an thành phố Tuyền Thành hỏi bọn họ.
Lâm Chi Mậu thở dài,
- Bạn già a, bình tĩnh chút đi, bà chê tôi chưa có đủ chuyện phiền sao? Ngày hôm qua người xung đột với con trai bà chính là con trai của Đường Thiên Tắc đấy, bọn nó ba người đánh một người nhà người ta còn tự chuốc thiệt vào thân, bà còn muốn gây sức ép cái gì? Muốn tôi và Đường Thiên Tắc ở Tỉnh ủy ầm ĩ với nhau sao?
- A? Con trai của Đường Thiên Tắc? Ai, sao lại khéo như vậy chứ? Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Là con của mình bị thương cơ mà….
- Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thì hãy coi như không có gì, tình hình ở Tỉnh Ủy tế nhị như thế nào mà không rõ ràng sao? Có thể đem chuyện thằng nhỏ nâng lên đến độ cao chính trị sao? Để cho người khác chế giễu à? Tình cảnh hiện tại của tôi bà so với mọi người phải rõ ràng hơn nhiều chứ? Không thể gây lớn chuyện được, phải khiêm tốn!
Bên này Trần Tú Lăng gõ cửa vào văn phòng của Đường Thiên Tắc, Đường Thiên Tắc đang còn thẩm duyệt văn kiện:
- A…Là Tú Lăng à, đến ngồi đi!
-Phó chủ tịch Tỉnh Đường, không cần đâu ạ, tôi vừa nhận được một báo cáo cấp dưới, tối ngày hôm qua nha….
Trần Tú Lăng liền khéo léo đem chuyện Lâm Hiểu Kháng và Đường Sinh đánh nhau nói một chút, cuối cùng còn nói:
- Vừa mới báo cáo cho Chủ tịch tỉnh Lâm xong, liền lại chỗ Phó chủ Tịch Đường luôn.
- Không ngờ lại có chuyện này? Thằng nhóc này càng lớn lại gây phiền toái này cho tôi, công tử nhà Chủ tịch Tỉnh Lâm bị thương có nặng lắm không?
Đường Thiên Tắc biết con trai của mình ‘lợi hại’ như thế nào nên đã hỏi thăm trước đối phương bị thương có nặng hay không, ông chẳng tin Đường Sinh sẽ bị thương đâu.
- Không nặng, chỉ là vết thương nhỏ, hốc mắt bầm đen, Chủ tịch Tỉnh Lâm cũng nói là chuyện của bọn trẻ, không cần phải để ý bọn nó, giáo dục là tốt rồi.
Đường Thiên Tắc cũng phải bày tỏ thái độ, nhíu lại mày rậm bèn rút di động ra gọi cho đứa con:
- Tiểu tử ngươi ngày hôm qua đánh người à? A…Mặc kệ là như thế nào đi nữa, con đánh người ta bị thương thì phải đi xin lỗi người ta, cái gì? Không đi? Có tin ba đánh con hay không?
Nói đến đây Đường Thiên Tắc ngắt điện thoại di động, hướng Trần Tú Lăng cười khổ:
- Cúp máy rồi, thằng nhóc con này, chờ tôi về tôi cho nó một trận, lát nữa tôi sẽ qua nói chuyện với Chủ tịch Tỉnh Lâm….
Đây là thái độ, chuyện của bọn trẻ thì người lớn nói chuyên với nhau là được, có chút không được tự nhiên.
Ở Sở An ninh Quốc gia, Dung nữ trực tiếp đến gặp mặt Giám đốc Sở An ninh Quốc gia, cô còn có một thân phận khác nữa, đó chính là than phận ở Cục 19 Bộ tổng tham mưu II, điều này khiến Giám đốc Sở An ninh Quốc gia rất khiếp sợ, vội đứng dậy bắt tay với Đinh Hải Dung, Dung nữ nghiêm mặt nói:
- Người của Sở An ninh Quốc gia muốn bắt một người tên là Đường Sinh, bởi vì hắn có tiếp xúc với người bị theo dõi trên nhiều phương diện là Hujino Nana, tôi không thể không lại đây tìm Giám đốc Sở. Đường Sinh và Hujino Nana có tiếp xúc với nhau chính là do Cục 19 chúng tôi bày mưu tính kế, xin Giám đốc Sở nhanh chóng hủy bỏ lệnh điều tra đối với Đường Sinh, để tránh những chuyện phiền toái.
- Tôi hiểu rồi, để tôi gọi điện thoại cho bọn họ.
Kỳ thật Giám đốc Sở cũng không biết rõ là cấp dưới nào muốn bắt Đường Sinh, trời ạ.
Dung nữ nhìn vẻ mặt xấu hổ của Giám đốc Sở là biết được ông ta cũng không biết rõ chuyện này, trong lòng liền suy nghĩ, tám phần là có người nào đó có mục đích đang âm thầm xúi giục? Chẳng lẽ là bọn người Vương Ngạn Tương? Hừ, các người thì có thể gây nên sóng lớn gì chứ? Đừng nói là người của Sở An ninh Quốc gia, kể cả là người của Bộ đến cũng không làm gì được Đường Sinh, Vương Ngạn Tương cũng không ngu ngốc đến như vậy chứ? Chẳng lẽ là do chịu đả kích quá lớn? Nghĩ lại cũng đúng, là do người nào đó vừa qua đời mà.
Đối với cái chết của Vương Ngạn Đôn, trong lòng Dung nữ cũng chẳng có chút thương cảm nào, chỉ xem như đây chính là kết thúc chân chính, thật sạch sẽ.
Đường Sinh vừa cúp điện thoại của ba xong thì cũng là lúc đến trụ sở chính của Sắc Hinh, nghe giọng điệu của ba thì đã biết là đang muốn diễn trò ở trước mặt người khác.
Ở trụ sở chính gặp được Quan Cẩn Du, Uông Sở Tình và Cam Tịnh, chút không vui nho nhỏ trong lòng Đường Sinh đều biến mất như mây trôi xa. Mấy tên đáng ghét họ Lâm họ Miêu, càng nghĩ lại càng thấy không đúng, bọn chúng tụ cùng một chỗ, còn có cả con gái nhà họ Đàm? Muốn làm cái gì chứ?
Nếu không có khả năng liên quan đến tình hình dao động chính trị của Tỉnh Lỗ Đông thì Đường Sinh thật sự sẽ không thèm để ý đến, nhưng hiện tại lại không gạt bỏ được loại quấy nhiễu nho nhỏ này. Đừng xem cái này chỉ là phiền nhiễu nhỏ, nếu mà bị loan truyền rộng ra thì ảnh hưởng phiền toái sẽ khá lớn, phải đề phòng trước tiên.
Mấy người Quan Cẩn Du, Uông Sở Tình đều nhìn Đường Sinh một cách dịu dàng và gợi tình, đã lâu không thấy hắn, trong lòng không nhớ mới là lạ, ngay cả Cam Tịnh con mắt cũng lặng lẽ trông mong, cô không dám biểu lộ quá rõ ràng, bởi vì vị trí của cô so với Cẩn Du, Sở Tình không giống nhau thôi.
Mai Chước cũng đến đây, mấy cô gái vừa gặp nhau thì náo nhiệt không ít, thay phiên nhau ôm Đường Tiểu Sắc. Đứa nhỏ này chính là con đầu tiên của Đường Sinh, đối với các cô mà nói, có một loại cảm giác khó có thể nói nên lời, thậm chí còn nghĩ đến khi nào chính mình sẽ sinh ra một đứa con của hắn?
Nếu nói không hâm mộ La Sắc Sắc thì là giả, chỉ nhìn Sắc Sắc làm mẹ đã vui sướng như thế nào, quả thực khiến các cô nhìn mà thèm.
-….Nhà máy điện Hố Khẩu chính là cơ sở cho bước phát triển tiếp theo của chúng ta, ‘Tây điện đông thâu’ của chúng ta có quan hệ tới bước phát triển tiếp theo của việc xây dựng Ngân Loan và dự án Tân đại cảng. Kỳ thực thì điện lực của Lỗ Trung vẫn vô cùng dư thừa nhưng bởi vì nhân tố này nhân tố kia hình thành chế ước nhất thời cũng không thuận lợi. Sở Đại có nhà máy điện của chính mình khởi công thì không chỉ phục vụ cho riêng chúng ta mà còn gây dựng được sản nghiệp cơ sở.
- Thiếu gia cậu cứ yên tâm, Hố Khẩu được chúng ta tập trung đầu tư toàn bộ nhân lực vật lực và tài nguyên ưu thế nhất, theo đánh giá dự đoán của các chuyên gia thì chỉ cần trong vòng 3 năm tập trung đầu tư mạnh mẽ, dự tính đến đầu năm 2007 có thể phát điện, cuối tháng 3 năm 2007, điện lực của Sở Đại tại Giang Trung là nhất.
- Vậy là tốt rồi, bố trí sơ bộ về bước đầu của tập đoàn đã hoàn thành, than điện nắm trong tay, vận chuyển ở cảng cũng nắm trong tay, thuyền, ô tô chúng ta cũng đều liên quan đến. Hơn nữa đều là bố cục rất lớn, những cái này chúng ta đều làm chủ, phải làm thật tinh khôn, thật cường thế mạnh mẽ, bước tiếp theo, chúng ta sẽ tiến ra nước ngoài….
- Tiến ra nước ngoài? Tiến ra nước ngoài để làm cái gì?
Cẩn Du ngẩn người, cô cũng không nghĩ rằng hiện tại Sở Đại và Cẩn Sinh đã có đủ lai lịch kinh nghiệm để sải bước ra ngoài biên giới.
Đường Sinh cười khổ nói:
- Du tổng, không xuất ngoại là không được, dự án Ngân Loan làm ra thuyền tất cả chỉ để thị trường trong nước tiêu thụ hay sao? Cẩn Sinh ở Giang Lăng làm ra ô tô cũng không xuất khẩu sao? Chúng ta đã làm được đến thế này, thì phải bước đến cánh cổng lớn mở ra thị trường quốc tế. Lỗ Đông chính là nơi có ven biển bước ra biên giới đầu tiên, tân đại cảng chính là cơ sở, chúng ta có cơ sở để tiến hành mậu dịch quốc tế.
Nhị Thế Tổ ngồi ở chỗ này chậm rãi mà nói, nhưng lại khiến cho mấy mỹ nữ phụ tá mình như lạc vào trong giấc mộng, các cô nghĩ đến mấy đại tập đoàn ở trong nước vẫn còn chưa củng cố được vị trí địa vị vững chắc, vậy thì có nhất thiết phải tiến ra thị trường nước ngoài hay không? Có thể sẽ bị yếu đi hay không? Nhưng khi nghe Đường Sinh nói như vậy, quả thực là rất có lý, thuyền có bán ra nước ngoài được không? Xe có thu hút được thị trường quốc tế không? Xe ở trong nước có cạnh tranh được không?
Có hưng phấn, cũng có cả nghi ngờ, Đường Sinh nhìn thấy những phản ứng này trên mặt các cô, hắn cười cười:
- Phải tin tưởng vào bản thân, mặc kệ là thuyền hay xe, chúng ta đều có đủ chất lượng để xuất ra nước ngoài, chúng ta cần một năm để chuẩn bị. Sau lễ quốc khánh năm 2007, chính là thời điểm để chúng ta tiến bước hướng vào thị trường quốc tế, hiện tại tôi sẽ thử mở một cánh cửa, tham dự trước một năm vào thị trường Đông Nam Á.
Mới 18 tuổi đã có khí phách như vậy, khiến cho mấy người ngồi ở đây đều sinh ra một loại kính sợ đối với hắn, hắn mới bao nhiêu tuổi? Hắn còn có thể làm những gì nữa….
- Thế giới này quá lớn, mà chúng ta lại còn quá yếu ớt, không thể tích lũy đủ tài năng ở thị trường trong nước rồi mới gia nhập vào thị trường quốc tế được, chúng ta muốn phát triển thì phải nhờ vào thị trường quốc tế tác động đến thị trường trong nước, khiến chúng nó ảnh hưởng lẫn nhau thôi, Chước tổng hiện tại rất nhàn nhã, cũng có việc muốn nhờ cô làm.
- Tôi có thể làm gì?
Trong bụng Mai Chước thầm nghĩ không phải tôi đang theo dõi việc đầu tư ở thị trường chứng khoán hay sao? Lại dám nói người ta nhàn nhã? Không có lương tâm.
- Cô làm George Soros (Nhà đầu tư tài chính vĩ đại nhất lịch sử, ) thứ hai, hahaha …
Ngữ khí trêu chọc của đường sinh rất nặng, mặt Mai Chước liền đỏ lên, những người khác đều ngạc nhiên.
- Này là có ý gì?
Cẩn Du nhíu đôi mày thanh tú:
- Đường Sinh, không phải cậu muốn tiến vào thị trường tài chính tư bản sao? Cái đó nguy hiểm rất lớn…
Sở tình cũng nói,
- Đầu cơ dù sao cũng không phải là điểm mạnh của những người như chúng ta, sau đó Soros chẳng phải đã đi xuống dốc sao?
- Xem này, tôi còn chưa nói cái gì đã bị các cô phản đối rồi?
Đường Sinh cười khổ một chút:
- Đầu cơ làm tư bản tài chính tôi không thành thạo, mà Chước tổng cũng không thành thạo, tôi chỉ là mới nói tùy tiện thôi. Nếu ngày nào đó thật sự muốn thành lập công ty đầu tư chúng ta phải tìm được người, lôi kéo người đứng đầu của Morgan, Cao Thịnh, Quỹ Quantum, toàn những công ty đầu não sợ gì không looi kéo được người chứ? Nhưng tôi phải nói những công ty kiểu này đều rất loạn, nhân tài thì có nhiều nhưng lại cũng có nhiều chuyện không hay bàn tán xôn xao ra ngoài, không tốt!
-Đường Sinh, dã tâm của cậu cũng quá lớn đi? Kỳ thực tập trung vào việc sản xuất cơ bản vẫn là hay nhất, đầu tiên là rất ổn định.
Quan Cẩn Du là loại cá tính lão luyện thành thục, cho nên cô nói điều này cũng là bình thường, tuy nhiên đây cũng chỉ là đề nghị của cô mà thôi.
Đường Sinh cười liếc nhìn cô một cái:
- Cẩn Du, nếu cô biết bước tiếp theo tôi sẽ mua bán cái gì, cô nhất định sẽ bi dọa sợ đến choáng váng….
Một câu nói như vậy đều thu hút sự chú ý của mấy tiễu mỹ nhân, Sắc Sắc mới tới buông luôn một câu:
- Chẳng lẽ bán súng ống đạn dược sao?
Vốn cô chỉ định nói đùa thôi, Đường Sinh lại cảm thán nói:
- Người hiểu được tôi vẫn là La Sắc Sắc!
Toàn bộ mỹ nữ đều trợn trắng mắt.
- Có thể các cô không tin nhưng tôi đích thực phải buôn bán một ít cái gì đó nhìn thấy mà phải giật mình, có một nhân vật rất đáng giá đã bày nó trước mặt tôi, tôi nếu bỏ qua điều đó, tôi sẽ không gọi là Đường Sinh. Lỗ Đông Liêu Đông đang sắp nổi lên một cơn bão ẩn hình, nếu bộc phát dữ dội có khả năng sẽ khiến thế giới phải theo dõi chăm chú. Có thể nguyên nhân chính là vì sự tồn tại của Đường Sinh, sự kiện này nếu chết ở trong bụng, thật đáng buồn đáng tiếc a!
Cẩn Du, Mai Chước, Sở Tình, Sắc Sắc đều kinh hãi nhìn chằm chằm Đường Sinh, người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Ai có thể hiểu rõ hắn?
(1) George Soros là nhà đầu tư tài chính vĩ đại nhất lịch sử. George Soros sinh ra ở Hungary. Tuổi thơ của nhà tỷ phú này gắn liền với những ngày kinh hoàng khi phát xít Đức tàn sát người Do Thái trong Thế chiến thứ hai. Năm 1947, cậu bé Soros sang London một mình, bắt đầu cuộc đời khốn khó của dân nhập cư.
Ông bắt đầu làm bồi bàn ở một hiệu ăn sang trọng ở London, khi cả gia đình đang phải sống bằng trợ cấp xã hội. Năm 18 tuổi, với số tiền kiếm được bằng nghề thu hoạch táo và sơn nhà thuê, George Soros vào học tại Học viện Kinh tế - Chính trị London (London School of Economics) và tốt nghiệp năm 1952. Sau giờ học, ông còn làm người gác đêm ở một ga tàu hỏa.
Năm 1956, Soros sang Mỹ đoàn tụ với gia đình và nhập quốc tịch Mỹ. Ông bắt đầu khởi nghiệp với 5000 USD. Phương châm của Soros khá đặc biệt: trong kinh doanh, việc đúng hay sai không quan trọng, cái quan trọng là nếu đúng sẽ có được bao nhiêu tiền, và nếu sai sẽ mất bao nhiêu tiền.
Năm 1973, sau một thời gian hoạt động trong lĩnh vực buôn bán chứng khoán, ông thành lập công ty quản lý tài chính Soros với số vốn 17 triệu USD. Năm 1979 sau đó, ông đã tăng ngân sách của mình lên 100 triệu USD. Năm 1992, ông thu được một món lợi lớn từ sự sụt giá của đồng bảng Anh, và đã thu lợi tới 1 tỷ USD chỉ trong vòng một tuần. Trong khủng hoảng tài chính Châu Á năm 1997, Soros thu lợi hàng tỉ đô la.
Soros là chủ của Soros Quantum Fund. Năm 1998, giá trị của quỹ này tăng lên tới 6 tỷ USD. Tháng 7 năm 2000, Quantum Fund sát nhập với Quantum Emerging Growth Fundthành Quantum Endowment Fund dưới sự điều hành của Soros.
Năm 2004, George Soros đứng thứ 24 trong danh sách những người giàu nhất thế giới, với giá trị tài sản 7,2 tỷ USD