Tuy Đường Sinh sẽ không đi Libya, nhưng lại có gọi Chủ tịch Hoa Viễn Bích Tú Hinh đi, cô có quốc tịch Pháp, không sợ cái gì.
Buổi tối về nhà ăn cơm, Đường Thiên Tắc không ngờ nói đến chuyện Hàn Tĩnh lưu manh không gây được sức ép, Đường Sinh rất buồn bực, thế nào? Không đủ lớn à? Đường Phó chủ tịch tỉnh cười nói:
- Ở thủ đô có vài tin mới chúng ta cần bàn một chút. Ông cụ Miêu gia không ngờ lại đi thăm lão nhân Đàm gia. Bên ngoài là thăm bệnh, nhưng thực tế không phải như vậy. Cha nghe Tứ thúc của ông nói ông cụ Đàm gia bệnh tình nguy kịch đã nhiều lần rồi, ông cụ Miêu cũng không có đi thăm lấy một lần. Thậm chí con cháu Miêu gia bọn họ cùng người của Đàm gia rất ít khi đến đây, lần này cũng là ngoại lệ.
- Ba, bên này cũng có một chuyện. Cháu đích tôn của Miêu gia Miêu Tuấn Bách và cháu gái của Đàm gia Đàm Linh nói chuyện yêu đương rồi. Tuy nói là nói là trò chơi của trẻ con tập làm người lớn, tạm thời không được bề trên coi trọng. Nhưng không bảo đảm người nhà lão Miêu gia không có ý đồ gì, dù sao thì ai cũng muốn mượn hơi lão Đàm.
Bàn về chuyện lão Đàm gia ở trong quân đội, ảnh hưởng của lão cho đến giờ vẫn là rất sâu rộng. Hơn nữa người của Đàm gia đều là tướng tài, đầu óc không nóng nảy, cũng sẽ không xảy ra phái chủ chiến điển hình như Trịnh Nguyên Thông. Tướng quân Nho Phong lại thay người của Đàm gia thể hiện vô cùng tốt, trí tuệ uyên thâm.
Ở trong giới chính trị rất ít người nào đi chiếm địa bàn. Nhưng nếu ý kiến bất đồng bọn họ đối với người nào muốn phản bác thì sẽ không e dè bất cứ cái gì.
Cũng bởi vì tác phong của lão Đàm gia. Đại Thế Gia cũng rất bội phục lập trường của người ta. Hơn nữa Đàm gia không bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành chính trị.
Lúc này lão Miêu đi thăm bệnh, hiểu được gì đó rồi. Thực ra cũng là lặng lẽ hướng ra thế giới bên ngoài cho thấy lập trường. Nhưng ngươi lại không thể nói gì, nói ngươi chính là đánh giá quá thấp lập trường của lão Đàm gia rồi. Chúng ta đường đường chính chính đi thăm bệnh, chỉ là tình đồng đội thôi.
Nghe được Đường Sinh nói chuyện yêu thương của hai đứa trẻ, Đường Thiên Tắc xua tay cười cười:
- Ta thấy không hay rồi. Lễ mừng năm mới lúc ông nội và cha nói một chút về giai thoại của các ông cụ. Lão Đàm gia là một người rất bướng bỉnh. Đám hỏi của nhà làm quan lão tuyệt đối không cho phép. Đã từng cùng con gái ta nói chuyện lấy chồng, ông ta vẫn cứng rắn chia rẽ đôi uyên ương, giống như một cách giáo huấn của Đàm gia.
Trở lại Lam Nha Bảo, Đường Sinh cũng ở đây suy nghĩ, xem ra cái đầu của lão Miêu gia đang rất nóng nảy. Hơn nữa cái mặt nóng như thế còn có khả năng làm cái mông nguội lạnh nhấp nhổm theo.
Lúc tắm rửa, Đường Sinh rút di động trong túi ra gọi điện,
- Chị Chân, gần đây có phải chị rất bận rộn? Em cũng không dám quấy rầt chị.
- Vậy bây giờ không phải đang quấy rầy sao? Nghĩ như thế nào lại gọi điện cho chị rồi? Chị cũng thấy báo chí rồi, chuyện công tỉ phú trở trò lưu manh bị xã hội lên án rất mạnh. Đàm Linh cũng cùng chị nói đến hậu quả rồi, còn nói chuyện của cậu không phải vậy, rốt cuộc có chuyện gì?
Đường Sinh nói một số cơ bản,
- … Em cũng không dối gạt chị, bởi vì có chút sự kiện ảnh hưởng, em không thể không ở bên cạnh Đường Cẩn để thiết lập một số tiếp xúc với các chướng ngại. Lo trước khỏi họa thôi. Kết quả là liền gặp ngay phải cái loại lưu manh ngoài xã hội bắt cóc và tống tiền Đường Cẩn, sau khi bị bắt được hỏi lại nói là do Hàn Đại Công tử thuê người làm. Ngay ngày hôm sau liền sinh chuyện Hàn Tĩnh bị đánh. Tình hình thực tế là như vậy. Chị Chân, chị phải khuyên nhủ Đàm cô nương nhà chị rồi,. Cô ấy đã vậy rồi, chị chắc cũng nhìn ra được. Nhưng em nghe ông nội của em nói lão Đàm gia có rất nhiều quy củ.
Lời này nói rất tối nghĩa, tuy nhiên Đàm Bảo Chân nghe lại hiểu, trước một câu nói về Đàm Linh, cô đã hiểu được. Sau một câu nói Đàm gia nhiều quy củ, cô cũng hiểu, còn có một chút cảm giác châm biếm, trong lòng thiệt tình là có chấn động, mình đoán đúng vậy. Linh nhi khẳng định có quan hệ với Miêu Tuấn Bách, bọn họ mến nhau nhất định là bi kịch. Bác cả Thiết Huấn có thể gả cho một người bán rau cải trắng, nhưng tuyệt đối không cho phép gả cho chính trị, con cháu nhà quyền quý. Đàm gia dựa vào Thiết Huấn giữ gìn địa vị như một khuôn vàng thước ngọc.
Cho dù Đàm Bảo Chân không hiểu gì về chính trị cũng biết nếu động vào giữa hậu quả chiến tranh, nhất thời liên minh có thể tạo thành Đàm gia hùng mạnh không, cùng kết hợp với nhà ngươi, không có khả năng mãi mãi hùng mạnh. Bọn bọ sẽ bị ảnh hưởng nếu suy thoái, lão Đàm gia sẽ xong đời.
Ngược lại, Đàm gia không chiếm luận bất cứ cái gì, sẽ không ai dám lên án, ai cũng hiểu được sự tồn tại của Đàm gia có tác dụng tạo được cân bằng cho thế cục.
Những năm gần đây, Đàm gia chính là sống tách biệt như thế. Chính sách quan trọng của lão Đàm là hoàn toàn chính xác. Đường Thanh Trúc cũng đánh giá rất cao lão Đàm, con cái của họ cũng giống nhau. Tuy nhiên hành động lần này của lão Miêu, có lẽ thật sự là thăm bệnh?
Đương nhiên, Đường Sinh sẽ không tin. Miêu gia và Đường gia lúc này đang chống đối nhau. Mẫu thuẫn ở Lỗ Đông đã thể hiện ra ngoài, ông cụ đã nghĩ kéo người tới trợ giúp cho thế trận rồi. Lão ta tự nhận danh tiếng không theo kịp Đường Thanh Trúc, cho nên có ý nghĩ như vậy cũng không lấy làm lạ. Đinh, Vương, Khuông bọn họ sẽ thấy thế nào?
Đàm Bảo Chân đã đoán được Đường Sinh sẽ điện cho mình nói động cơ:
- Đường Sinh, cậu không phải có ý tưởng gì khác đó chứ?
- Em hả? Sao có thể… Em chỉ là một tên tiểu tử thối, em chỉ cảm thấy cô bé không nên cuốn mình vào một số chuyện đại sự. Nhưng Đàm Linh cô ấy biết cái gì? Miêu Tuấn Bách kia khó mà nói, anh ta có vỏ bọc là cú ở Lỗ Đông nha, chị không rõ sao?
Đảm Bảo Chân yên lặng, xem như chuyện của hai đứa trẻ, nhưng khó giữ được người của Miêu gia đứng đằng sau lưng Miêu Tuấn Bách giật giây. Lời nói trong lòng là vậy, Đàm Linh thật sự xinh đẹp sao? Không, làm sao bì kịp? Đường Cẩn dễ coi như vậy, Tiểu Miêu sẽ khăng khăng một mực với cô ấy?
- Chị hiểu. Đường Sinh, sắp tới chị đến Tuyền Thành, có phát hiện chị cũng không ngại nói cho em. Một số quy củ của Đàm gia thật sự rất thử thách. Lão gia cũng là người hòa thuận trong nhà, ôi…không nói những thứ này, gần đây nhất là chuyện ở sở nghiên cứu thuyền còn rất nhiều, chị cũng đau đầu.
- Vậy đến Tuyền Thành giải sầu đi. Em sẽ đưa chị Bảo Chân đi bơi lội, gần tháng sáu thời tiết rẩt nóng.
- Theo giúp chị bơi lội? Ý gì hả?
Đàm Bảo Chân bên này mặt đỏ lên, ngươi sẽ không thể theo giúp làm chuyện khác? Thật là tiểu tử nhà người lúc nào cũng không thể thiếu chút suy nghĩ xấu xa. Mặc dù Đường Sinh “Thành thục” như vậy cũng không là ngoại lệ, thực ra thì hắn rất sắc.
Cũng không biết vì sao, biết rõ Đường Sinh rất háo sắc, Đàm Bảo Chân không thể có cảm giác chán ghét hắn. Cảm giác giữa người với người đúng là rất kỳ lạ.
- A…không, không có ý gì.
Đường Sinh bên này đổ mồ hôi, hắn đang ngâm mình trong bồn tắm, Trần Tỷ đang chăm sóc, như bị kích thích, trong lòng khó tránh khỏi một chút cảm nghĩ trong đầu. Kết quả đã thuận miệng. Không ngờ phải dạy người ta bơi lội, trời ơi.
- Chị Bảo Chân, chị đừng hiểu lầm, em, em, em thật sự là buột miệng thôi. Đi bơi lội cũng không có gì, phụ nữ bơi lội cũng rất tốt, có thể giảm béo.
- Chả nhẽ chị mập lắm sao? Là eo thô hay mông lớn hả?
Đàm Bảo Chân thật sự không quanh co với Đường Sinh nữa, hai người hơn kém tuổi nhau, cô lại là quân nhân chính trực. Căn bản là nghĩ không đứng đắn, nhưng trong lòng nghĩ đến tình hình của Đường Sinh và Đồng Thiến Thiến cũng có cảm giác gì đó. Lúc này quả nhiên cùng Đường Sinh nói những lời này không tránh khỏi những lời nói tăm tối. Cũng chính là đánh mất cảm nghĩ trong tư tưởng của cả hai bên.
Thật ra mà nói Đàm Bảo Chân đối với Đường Sinh và Đồng Thiến Thiến cùng xuất hiện không có cái nhìn nào là giả. Nhưng con người này có thể đứng ở nhiều góc độ khác để suy nghĩ lại vấn đề hơn là bởi vì anh Đường từng muốn kết hôn với con gái của bác cả. Bác lại cứng rắn hủy đi đôi uyên ương có một số xúc động mà ảnh hưởng tới cái nhìn của cô.
Người sống một đời, cả đời có thể gặp mấy người chân tình? Thật vất vả mới gặp được một người, còn bị người nhà chia rẽ, ôi !
Thêm nữa, Bảo Chân lòng dạ cao ngạo, người bình thường khó khăn lắm mới hy vọng nhìn thấy sau lưng cô, lớn tuổi thì cô không thích, bằng tuổi lại không xuất sắc được như mình. Nhỏ tuổi thì không cần phải nói, cũng không nghiêng mắt nhìn đến bọn họ. Đối với Đường Sinh, nói như thế nào đây. Rất hiếu kỳ và ngạc nhiên, tuổi còn nhỏ, người ta đã làm được không ít chuyện lớn, cô đã nghe Đồng Thiến Thiến nói qua không ít chuyện này.
Cho nên Đường Sinh nói muốn mời mình đi bơi lội, bản năng của cô liền nghĩ tới một số chuyện không nên nghĩ tới, muốn xem ta như thế nào đây?
Đường Sinh bên này cũng đổ mồ hôi, một câu trơn miệng đã trêu chọc được Đàm Bảo Chân. Lúc này nghe cô nói thoải mái, tất nhiên không thể xấu hổ, lập tức cười noi:
- Gì kia? Chị Bảo Chân, eo thô, mông lớn, cái đó gọi là bác gái Nga La Tư, hình thể chị đẹp lắm…
Thờ phù, lại trơn miệng sao? Hình thể người ta tốt cũng cần ngươi khen à? Ngươi là tên tiểu tử thối. Tại sao có thể cùng chị cả Đàm nói hình thể đẹp chứ?
Bên này Đàm Bảo Chân nghe đỏ mặt, nghe Đường Sinh nói hình thể của mình rất đẹp, trong lòng cũng rất đắc ý. Đồng Thiến Thiến nói qua, con mắt của Đường Sinh rất cao, phụ nữ bên người hắn, người nào không có đẳng cấp? Tôi cho dù kém cỏi… Đồng nữ cũng đủ khiêm tốn.
Đúng là phụ nữ, mèo khen mèo dài đuôi. Người khác khen mình đẹp, trong lòng đều đã lay động, bao gồm cả Đàm Bảo Chân. Mỗi ngày cô cũng nhìn vào gương không biết bao nhiêu lần, mắt thấy tuổi thanh xuân từ từ trôi qua, trong lòng cũng khó tả. Ta cùng người yêu ta ở đâu? Kể từ khi gặp mặt Đường Sinh ở thủ đô, trong lòng lặng lẽ cất giấu bóng hình của hắn, chính cô cũng không biết.
Trên thực tế, cô không có nhiều bạn là nam giới, ngoại trừ đồng nghiệp. Bình thường ngay cả người đàn ông mời cô ăn cơm cũng không có. Chịu ảnh hưởng của Đồng Thiến Thiến, các cô thường xuyên trao đổi với nhau qua điện thoại, nhưng nói chuyện phiếm toàn liên quan đến Đường Sinh. Đồng Thiến Thiến không tự chủ được, nhưng trong tiềm thức của Đàm Bảo Chân, không loại bỏ được thiện cảm của cô đối với Đường Sinh, mà đối với hắn ngày càng sâu. Dần dần cũng có cảm giác khâm phục Đường Sinh.
Phụ nữ mà, rất dễ dàng yêu mến một người đàn ông, khâm phục,… cảm giác thay đổi vì sùng bái, sau đó là không thu phục được chàng.
- Cậu không phải cố ý khen tặng chị đấy chứ? Thực ra thân hình của chị thế nào tự chị biết, Đồng Thiến Thiến cũng rất hâm mộ.
- Thật sao? Chị Bảo Chân, em còn chưa nói hết. Đẹp, thật sự là rất đẹp, là một bậc thật là tốt, chỉ có điều…
- Chỉ có điều làm sao?
Đàm Bảo Chân lo lắng, phụ nữ đều quan tâm khuyết điểm của chính mình:
- Nhanh nói đi, chị sẽ không trách em …
- Vậy chị đừng nóng giận nha, chính là, mông hơi lớn…Hmm
Đường Sinh cố ý trêu chọc cô đây. Người phụ nữ này nha, phải đùa, hơn nữa phải đùa thật chuẩn, đùa cho các cô ấy có chút hận hắn, có hận mới chú ý, có chú ý rồi còn có buồn cùng xuất hiện.
Theo trong lòng mà nói, Đường Sinh không chuẩn bị tai họa khi nói chuyện với Đàm Bảo Chân. Nhưng hắn biết nói chuyện kiểu này rất dễ dàng đem quan hệ của hai người gần lại với nhau hơn. Và cùng Đàm gia có chút quan hệ cũng tốt. Đàm gia không cho cưới không có nghĩa là bọn họ không thể ở chung. Đám cưới và ở chung là hai khái niệm tương phản nhau. Tình cảm chung đụng có sâu có cạn, ở trong mắt người khác cũng không có gì. Nhưng đám cưới thì sao? Đó là sự thân thích rồi.
Bên này Đàm Bảo Chân bắt đầu nghiến răng.
- Đáng khen cho ngươi, Đường Sinh, dám đùa giỡn chị? Chờ chị đi Tuyền Thành tìm em tính sổ, tức chết rồi!
Cúp máy, Đàm Bảo Chân nhảy xuống giường, chân đất chạy tới phòng vệ sinh soi gương, kéo váy ngủ đưa lưng về phía gương chiếu mông, lớn sao? Dường như không lớn mà, cảm giác cũng không lớn như của Đồng Thiến Thiến đâu. Cô lại kêu hừ một tiếng chạy về gường rút điện thoại gọi cho Đồng Thiến Thiến.
- Thiến Thiến, tức chết rồi. Có người nói mông chị lớn. Em cho lời nói công bằng đi, cái mông của em lớn hơn mông của chị đi?
- Hả? Khuya khoắt thế này chị bị thần kinh à? Của em so với của chị có đẫy đà hơn một chút, có ai kêu chị là trinh nữ sao?
- Làm sao? Không phải trinh nữ mông sẽ mập mạp sao?
Đàm đại tiểu thư của chúng ta cũng không quan tâm đến đạo lý này lắm.
- Đúng vậy, chị Chân, đây là do phát triển của sinh lý, hơn nữa theo số tuổi gia tăng, bụng, mông của phụ nữ phần lớn là to ra.
- Trời ơi, chị xong rồi. Bây giờ chị và em không khác nhau là mấy.Sau này phải làm sao? Là tên Đường Sinh kia nói…