Mang theo bản kế hoạch của nhà máy Giang Xỉ, Quan Cẩn Du nhìn đồng hồ một chút, vừa đúng bốn giờ ba mươi phút.
Nói đến báo cáo công tác, trước tiên phải báo cáo với đồng chí Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hoa Tuấn Minh, sau đó là Chủ tịch thành phố Lý Mậu Tài, cuối cùng mới là Bí thư Thành ủy Đường Thiên Tắc, nhưng Quan Cẩn Du hiện tại lại lên xe rời khỏi Ủy ban nhân dân thành phố, trực tiếp đến thành ủy, cô phải tìm Bí thư Đường trước.
Vì sao đây? Cô biết bản kế hoạch này sau khi đưa cho Hoa Tuấn Minh, khẳng định đồng chí Hoa sẽ im lặng, tiếp theo đưa cho Chủ tịch thành phố Lý, phỏng chừng ông ta sẽ nói “Giang Xỉ ở vào thời kỳ sửa đổi, có ai dư thừa sinh lực để làm điều này? Ở thành phố chúng ta có tiền sao?” Hay là “Bỏ đi, bỏ đi”. Tất cả những điều này, Quan Cẩn Du đã dự liệu đến. Bộ máy chính quyền thành phố Giang Lăng thật mạnh, với Chủ tịch thành phố Lý Mậu Tài cầm đầu, không ai muốn gây sóng gió. Chủ tịch thành phố Lý muốn trọn vẹn khi về già, ông ta không muốn cuối đời lại đưa ra cái gì nổi bật, lấy ổn để cầu tiến, đó chính là phương châm chiến lược trong suốt cuộc đời làm quan của ông ta. Ông ta không thể có khát vọng của những người trẻ tuổi như Bí thư Đường - Đường Thiên Tắc đang trào dâng những hoài bão lớn.
Đường Thiên Tắc mới chỉ bốn mươi hai tuổi, ông ta còn có nhiều thời gian để làm lại, không như Lý Mậu Tài đâu. Năm mươi tám tuổi, đến nhiệm kỳ mới năm 2007 đã sáu mươi mốt, còn trông chờ gì nữa đâu? Chỉ còn một phần trăm là phải về hưu, phải về hưu một cách vững vàng.
Đó chính là mâu thuẫn trước mắt của Đường Thiên Tắc và Lý Mậu Tài. Bí thư Đường thì luôn cầu tiến còn Lý Chủ tịch thành phố lại cầu ổn, suy nghĩ khẳng định không giống nhau nhiều. Quan Cẩn Du tuổi cũng còn trẻ, cũng có khát vọng, nhưng cô ở giữa có cái khó xử. Nếu báo cáo công tác trực tiếp với Bí thư Đường, cũng không tính vượt cấp vì Đường Thiên Tắc đã từng nói qua ở hội nghị thường vụ “Mọi người có ý tưởng xây dựng gì mới có thể trực tiếp báo cáo tôi”. Lời này nhằm vào thành viên nhóm ủy viên thường vụ. Nếu Phó Chủ tịch thành phố không phải ủy viên thường vụ, người ta cũng không phải lại đây báo cáo.
Làm như là nhân vật số một của hội nghị thường vụ, Đường Thiên Tắc chấp nhận trực tiếp bất kỳ báo cáo nào của một thành viên nhóm ủy viên thường vụ. Chỉ có điều đa số các ủy viên thường vụ đều bị trói buộc bởi quy tắc ngầm, sẽ không ai đi báo cáo vượt cấp, nhất là có tảng băng cứng ẩn hình, không ai dám phá vỡ trước điều cấm kỵ này.
Quan Cẩn Du biết mình đang làm gì. Lúc này đây nếu trình báo cáo cho hội nghị thường vụ nghiên cứu, chẳng khác gì chính mình cũng như họ. Nếu lén trao đổi thì mình cũng chẳng là cái gì. Bản thân cô là tuổi trẻ có khát vọng lớn, lựa chọn Bí thư Đường là đúng. Mình phải khơi thông giếng sâu. Đường Sinh nói rất đúng, hơn mười năm tuân theo quy tắc quan trường khiến cho cô không còn nhận thức được gì, chí khí mạnh mẽ dần dần bị tiêu mòn, sa sút.
Đưa ra quyết định này đúng là một bước đi quan trọng với Quan Cẩn Du. Cô biết lựa chọn của chính mình sẽ phá vỡ sự cân bằng quyền lực ở thành phố Giang Lăng.
Khiến một chút giông tố lại nổi lên mạnh mẽ. Tôi còn trẻ, tôi có ý chí chiến đấu, phương pháp tốt nhất là tự mình thực hiện những lý tưởng trong lòng.
Cẩn Du chờ ở cửa đúng đến bốn giờ ba mươi liền rảo bước tiến lên văn phòng Đường Thiên Tắc. Lúc này Bí thư Đường và bí thư Bạch Thiện Dân của của Ủy ban kỷ luật đang nói chuyện với nhau.
- Là Cẩn Du đến à, đến đây chắc chắn là có việc gì hả?
Ánh mắt Đường Thiên Tắc dừng lại ở vật trên tay Quan Cẩn Du
- Chào Bí thư Đường, chào Bí thư Bạch.
Quan Cẩn Du thân mật chào hỏi hai vị lãnh đạo, trong tay cầm cái gì đó đi tới.
Bạch Thiện Dân mỉm cười gật đầu, sau đó đứng lên:
- Bí thư Thiên Tắc, Phó Chủ tịch thành phố Cẩn Du, hai người nói chuyện đi, tôi về trước đây.
- Ngồi ngồi đi.
Đường Thiên Tắc khoát tay áo, bảo ông ấy đừng đi, cười cười nói:
- Đồng chí Cẩn Du đến báo cáo công việc, anh cũng cùng nghe đi.
Quan Cẩn Du và Bạch Thiện Dân liền liếc mắt nhìn nhau, ông ta lắc đầu cười đau khổ:
- Lão già tôi đối với việc phát triển kinh tế không có ý kiến gì hay. Nói đến những hành vi bất chính hay tham nhũng thì còn được chứ nói chuyện kinh tế chỉ khiến tôi đau đầu. Lão già này đã tụt hậu rồi.
- Bí thư Bạch, ngài quả là khiêm tốn. Là tôi còn trẻ, còn cần những người lãnh đạo có kinh nghiệm như ngài luôn luôn chỉ bảo mới được.
Quan Cẩn Du và Bạch Thiện Dân trước kia cũng không giao lưu nhiều với nhau. Các ủy viên thường vụ lúc đó ít có giao lưu thật tâm với nhau, đều là lời nói trước mặt quan trên, ứng phó lẫn nhau, có thể nói ra những lời thật tâm sao? Quan trường như chiến trường, chỉ cần không cẩn thận một chút, thì vạn kiếp cũng không ngóc đầu lên được.
Đường Thiên Tắc từ trước tới nay đều làm việc cẩn thận, không qua loa. Mở báo cáo của Quan Cẩn Du ra, ông nhìn lướt qua rất nhanh, thần sắc không thay đổi, sau đó đưa cho Bạch Thiện Dân.
- Bí thư Thiện Dân, ngài cũng xem qua một chút. Cô gái trẻ tuổi này thật là có quyết đoán, dám nghĩ, dám đưa ra đề xuất lớn.
Quan Cẩn Du chột dạ, thấp thỏm lo lắng, nhìn ánh mắt Đường Thiên Tắc xem có vấn đề gì không, càng nhìn càng thấy giống Đường Sinh, có việc như vậy sao? Không chỉ giống nhau, thần sắc cũng giống nhau. Trong lòng cô cảm thấy nghi hoặc, Đường Sinh là ở trọ đi học, hắn sẽ không thể có mối liên hệ nào với Bí thư Đường ở trước mặt? Sẽ không, chắc chắn là không. Làm gì có chuyện khéo sắp đặt đến như vậy?
Bạch Thiện Dân thật khiêm tốn, ông ta theo nguyên tắc xem toàn bộ quy hoạch của Quan Cẩn Du, sau đó vỗ đùi:
- Sớm nên làm như vậy từ lâu rồi. Xử lý vấn đề ô nhiễm ở Giang Xỉ và xây dựng thành phố mới là đúng và rõ ràng. Có điều thành phố chúng ta còn nghèo quá, làm một cuộc di chuyển lớn như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền.
Không nghĩ Bí thư Bạch của Ủy ban Kỷ luật sẽ phát ra những câu như vậy, Quan Cẩn Du trong lòng thấy hồi hộp, khẩn trương nhìn Đường Thiên Tắc. Ý kiến của ông ấy mới là quan trọng, nếu ông ấy lắc đầu, bản quy hoạch kia khẳng định lập tức bị gác lại xếp vào kho.
Trong lòng Quan Cẩn Du hồi hộp, hai lòng bàn tay vã mồ hôi, Đường Thiên Tắc đáp lời Bạch Thiện Dân:
- Bí thư Thiện Dân sớm cũng có ý nghĩ như vậy chứ?
Lại quay đầu nhìn Quan Cẩn Du nói
- Giang Xỉ chính xác phải đối mặt với đại biến, chúng ta nâng lên, khiến nó trở lên hoàn hảo một chút, khiến nhóm dân chúng Giang Lăng bị gây sức ép nhiều năm được giải phóng. Cẩn Du, cô ngày mai có muốn đi Giang Lăng thị sát không? Có thể nói chuyện với bọn họ về vấn đề này. Việc giải phóng mặt bằng ở thành phố là khó khăn, nhưng có một số việc cần phải làm. Việc này, tôi ủng hộ cô.
Liền một câu nói, truyền vào tai Quan Cẩn Du, như điều mong mỏi lâu ngày nay thành hiện thực. Cô lúc ấy hơi xúc động đỏ mặt đè nén tâm trạng bồi hồi kích động mạnh, mặc dù vậy lồng ngực của cô cũng để lộ ra nội tâm bị kích động.
- Vâng, thưa Bí thư Đường, tôi hiểu rồi.
- Tốt, Phó chủ tịch thành phố Cẩn Du rất quyết đoán. Lão già tôi tự cảm thấy hỗ thẹn. Tuy nhiên tôi và Bí thư Thiên Tắc giống nhau, sẽ ủng hộ cô.
Quan Cẩn Du không biết mình xuống lầu rời khỏi Thành ủy như thế nào. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa có tiếng tăm gì ở thành phố Giang Lăng này. Ở chức vụ ủy viên thường vụ chưa làm qua một việc thật sự lớn. Sẽ không ít người nói xấu chuyện sau lưng mình. Đến đây giọng điệu nghẹn xuống, rốt cuộc phải làm sao?
Thời điểm ngồi trên xe, trời đã tối sầm, nhưng tâm trạng lo lắng của Quan Cẩn Du đã không còn, cô đang nhớ tới Đường Sinh.
Mà Nhị Thế Tổ của chúng ta và Vương Tĩnh đã tới trung tâm thương mại Giang Lăng rồi. Tòa nhà cao mười hai tầng này là nơi ở của họ Đường
Ở tầng mười một, Đường Sinh đeo mắt kính như đang dạo chơi, chỉ trỏ giới thiệu. Nơi này là cái này, nơi này là phòng tắm nước nóng, nơi này là phòng thể thao, đây là phòng trà, nơi này là quán rượu, nơi này là phòng chụp ảnh…
Khu giải trí bên này cần bỏ vốn ra sửa chữa lại một chút. Một triệu rưỡi là đủ rồi. Đầu tiên là khu vực bán mắt kính Đại Lý, không cần phô trương gì cho lắm. Đồ trang trí tường, đồ trang trí cửa, đồ trang trí cửa sổ không cần nhiều, chỉ tổ phí tiền. Về phần các đồ dùng khác thay mới hoàn toàn. Đường Sinh chỉ thị, có khả năng sẽ dùng giấy dán tường, dùng loại giấy có màu sắc ấm áp, có cách điệu, dứt khoát phải trong sáng.
Đi một vòng xuống dưới, ước chừng cũng hơn nửa giờ. Vương Tĩnh đi theo phía sau người yêu nhỏ bé. Cô thích cảm giác được gặp hắn, trong lòng cô vang lên âm thanh như nói với chính mình, tôi chính là người phụ nữ của hắn. It nhất một đời này, Vương Tĩnh tôi hoàn toàn thuộc về hắn.
Theo mỗi cử động lời nói của hắn, cảm thấy nhất cử nhất động cho thấy người thanh niên này cực kỳ có mắt thưởng thức. Lựa chọn hắn, ngay từ đầu đã không sai.
Khi Ninh Hân gọi điện thoại tới, Vương Tĩnh đứng lên, giọng nhỏ nhẹ nói đang cùng tên xấu xa đi dạo, bạn có thời gian thì cùng đến chơi.
Tham gia vào tổ phá vụ án Tinh hỏa thế kỷ, đề cập tới một ít cán bộ thành phố. Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố ra chỉ thị “Tinh hỏa thế kỷ là đại án tham ô ở Giang Xỉ, cần phải thận trọng điều tra, giao cho đội đặc nhiệm tiếp nhận”.
Vì thế, đội đặc nhiệm trọng trách ngày càng nặng. Lúc này Ninh Hân suy nghĩ đến việc cái tên tiểu bại hoại kia có thể tạo ra đội đột kích thần phượng, đơn giản là thu nhận một đám cảnh sát nữ tinh anh, tạo thành một đội nữ hình sự, quy mô không cần nhiều, bảy người là được.
Anh mắt kính đối với phó chính ủy Ninh là kinh sợ như rắn rết. Ánh mắt của cô tỏa ra một tia sát khí, mặc dù khi mặc thường phục Ninh Hân trông yểu điệu gợi cảm, như một cô gái trưởng thành, nhưng trong mắt hắn Ninh Hân là một pho tượng không thể không tôn trọng.
Cẩn Sinh vẫn đang tiến hành thông báo tuyển dụng. Sở Tú Vân và Tham Minh Quang khi Đường Sinh xuất hiện cũng chia nhau tiếp đãi hắn. Đường Sinh chỉ nhẹ nhàng xua tay, dẫn hai tiểu thư Ninh, Vương đi vào chỗ Mai Chước, văn phòng tổng giám đốc, nơi đó không có ai.
Hai ngày này Mai Chước và Ngụy Hưng Quốc thường xuyên tiếp xúc với nhau.
Ninh Hân ngồi ở chỗ Tổng Giám đốc Mai Chước cảm thụ sự ưu việt của chiếc ghế, hai bàn tay mềm vuốt ve bàn làm việc. Đường Sinh ngay tại chỗ cô bạn thân cúi xuống bàn gọi di động cho La Sắc Sắc, Vương Tĩnh ngồi ở một chỗ khác, cũng dựa ngực lên trên bàn, nhỏ giọng nói chuyện buôn bán nợ nần với Ninh Hân:
- Bây giờ nợ nần muốn chết, tôi hết đường xoay sở rồi.
- Nợ thâm vào tiền vốn, hoàn toàn bình thường, có cái gì phải sầu đâu? Tôi biết là mẹ bạn nợ nần nhiều, nhưng bạn không thể chỉ làm chủ nợ mà không trả nợ? Điều này là không đúng luật, lấy lời nói gán nợ, tài sản gần tám mươi triệu của bạn còn có thể còn ít nhiều?
- Thừa cái rắm á, cái tên bại hoại kia dụ dỗ hơn ba mươi triệu, bây giờ tôi thê thảm lắm. Ngày mai phải đi ngân hàng vay, cũng không ai dám giúp tôi, bộ tưởng có mấy chục ngàn nhân dân tệ à.
Vương Tĩnh hướng Ninh Hân kể khổ, cơ hội thổ lộ nỗi khổ chất chứa, kỳ thật là nói cho Đường Sinh nghe.
Đường Sinh vừa lúc gọi La Sắc Sắc xong, bỏ điện thoại di động nhìn Vương Tĩnh:
- Muốn hôn môi à, để em giúp cho.
Bốp! Ninh Hân đấm một cái vào ngực hắn, cười mắng:
- Tiểu tử này ngày càng lộ liễu, ngay trước mặt tôi mà dám quyến rũ cô gái lưu manh này à?
Trước mặt Vương Tĩnh cô không che giấu quan hệ thân mật của mình và Đường Sinh, đứng dậy đi qua ôm thắt lưng hắn.
Vương Tĩnh cũng không khách sáo, bỗng chốc níu lại Đường Sinh hôn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Chụt, chụt hai tiếng vang lên, Đường Sinh ngược lại trở nên bị động.
Đường Sinh cuống quít lùi lại phía sau, ngã ngồi trên đùi Ninh Hân, cười ngượng nói:
- Em chỉ định hù dọa chị, ai ngờ bị trả đũa như thế.
- Trời ơi, đồ tồi, đè chết tôi.
Ninh Hân tiếp tục cười mắng, mặc dù nhìn Vương Tĩnh hôn miệng Đường Sinh, cô cũng không có phản ứng đặc biệt, trong lòng cũng biết hai người này có quan hệ thân thiết. Hơn nữa, không biết vì sao, chính mình có thể dễ dàng tha thứ Đường Sinh, nên ngay từ đầu không khẳng định vị trí của mình, đều tự mình lén lút, làm sao quản được người khác? Cứ để sa đọa như vậy sao?
Nghĩ đến điều này, Ninh Hân trở lên dịu dàng, hai tay ôm sát thắt lưng hắn, cằm dựa vào lưng hắn.
Ngồi trên đùi Ninh Hân, và trêu chọc Vương Tĩnh, đây đã phải là hưởng thụ nhất đẳng chưa? Nếu đây là người khác, có thể chết không toàn thây cũng nên?