Con dao bằng tay sắc bén của Chị Trần người bình thường không thể chịu nổi một nhát chém, người mặc thường phục đó liền ngã gục, khẩu súng trên tay gã đã rơi vào tay chị Trần. Chỉ trong chớp mắt, khẩu súng đã gí vào đầu Lý Khang, mỗi chuỗi những động tác quá nhanh không ai có thể nhìn rõ.
Tình thế quả thưc đã khiến Lý Khang tim đập chân run .Súng! Là súng! Là một khẩu súng đang chỉa thẳng vào đầu hắn! Hắn chưa bao giờ trải qua sự hãi hùng đến như vậy.Bình thường cũng chỉ là đem cái võ mồm của hắn đi hù họa kẻ khác. Nhưng hôm nay thì khác, hắn đã trở thành miếng thịt mỡ được đặt trên thớt. Chân hắn đang run.
- Đừng, đừng làm liều, tôi là công tử nhà phó chủ tịch thành phố. Chị đừng có làm liều nhé.
Lý Khang suýt tí nữa là són ra quần.
Những tên cớm đi cùng hắn cũng trợn tròn mắt. Hai tên trong số đó cũng đã đưa tay vào thắt lưng quần, xem chừng đã định rút súng .
Chị Trần một lần nữa lấy giấy chứng nhận đưa ra trước mặt chúng, lạnh lùng nói :
- Các ngươi cũng cùng một ruột cả thôi! Qua bên kia, ngồi xuống! Tôi cảnh cáo các người, ai móc súng ra, tôi sẽ bắn. Không tin các người có thể thử! Còn đứng trơ ra đó làm gì? Đi mau!
Ào một cái, mấy tên cớm đã qua bên đó, ngồi cùng với mấy tên sĩ quan Vương dắt tới lúc nãy. Ôi! Chuyện quái gì đang xảy ra thế nhỉ?
Đuờng Sinh bước lên phía trước, lạnh lùng nói với Lý Khang: “ Tên họ Lý, mày định để nó xử lý tao hả? Để che giấu những chuyện cha con mày đã gây ra ở Phượng Thành này hả? Nhưng mà, mày hơi bất cẩn rồi đấy! Phó chủ tịch thành phố sắp đem người tới rồi, mày không gọi điện cho cha mày sao? Để tao giúp mày gọi điện cho ông ta nhé! Mày chỉ cần nói với ông ta rằng chuyện Tiêu Dạ Các hòan toàn bại lộ rồi, không che giấu đuợc nữa đâu.
Mặt Lý Khang trắng bệch nói:
- Tôi, tôi được gọi điện thoại à?
Hắn tưởng mình có thể gọi điện báo cho cha để ông ấy còn chuẩn bị.
Đường Sinh nhún vai ý muốn nói tùy mày thôi. Đến nuớc này Lý Khang thật sự đã biết sợ. Hắn không ngờ rằng chị Trần lại mạnh mẽ đến như thế. Không những lợi dụng chuyện chấp pháp để đả kích cô không thành mà ngược lại còn bị cô tóm gọn. Hắn vừa uất ức lại vừa kinh sợ.
Nếu mọi chuyện đúng như lời hắn nói Phó chủ tịch sẽ đến đây thì xong đời rồi. Lúc này, chị Trần buông súng xuống, vì tên họ Lý bảo người chuẩn bị mưu sát Đường Sinh khiêu khích cô, nếu Tiểu thủ trưởng không nói thì có lẽ cô đã cho hắn một phát chí mạng rồi.
Lý Khang giọng run rẩy gọi điện cho cha hắn thông báo tình hình Tiêu Dạ Các. Sau một hồi lắp bắp khó hiểu, những điều cơ bản cũng đã được hắn thông báo
Trần Liêm lúc này chạy tới, dẫn theo một đội quân, mười mấy chiếc xe quân sự và cả trăm quân lính. Vấn đề Đường Sinh nói khá nghiêm trọng, cho nên quân Trần Liêm đem đến đều là lực lượng vũ trang đích thực. Sự hiện diện của đội quân đã khiến cho mọi cánh cửa của Tiêu Dạ Các trở nên kẹt cứng.
Theo sau là Phó chủ tịch Viên và người của đồn cảnh sát. Ở Thành phố không chỉ có mỗi Phó chủ tịch Lý. Ở cái thành phố này mỗi một phương diện khác đều có người đại diện và lực luợng khác nhau, bình thường thì nước sông không phạm nước giếng, về mặt lợi ích không xảy ra mâu thuẫn với nhau.
Nhưng với chuyện xảy ra hôm nay, mọi thứ đã thay đổi.Rất nhiều cảnh sát và quân nhân xông lên, mọi nguời trong phòng hát đều sợ đến độ không dám ra ngoài. Đánh tập kích như thế này, đến cả ông chủ tịch của Tiêu dạ Các cũng sợ đến xanh mặt, vội vàng gọi điện cho đám bảo kê của hắn; nhưng Lý Khang giờ này làm quái gì còn thời gian tiếp chuyện hắn. Đến cả cái mông của hắn còn không có ai lau! Khi Viên Bỉnh Tường vào nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn tự nhủ cái nắp vung đen này đã đến lúc cần phải đựơc gỡ ra!
Từ trước đến nay, Tiêu Dạ Các là điều cấm kị , là thùng thuốc nổ mà ở dưới đáy không ít người đựợc thơm lây. Đôi lúc miếng ngon đã tặng đến cửa mồm, không ăn thì thành ra đắc tội. Thôi đành ăn vậy! Trên đời cũng chẳng có ai rãnh rỗi rước thêm phiền phức.
Bởi vì những chuyện như thế dính líu tới thế lực đen và những phần tử cặn bã của xã hội, ngay cả những kẻ có chút quyền thế cũng không muốn nhúng tay vào. Cho nên, tốt hơn hết là nhắm mắt cho qua chuyện, cả Viên Bỉnh Tưởng cũng thế trước đây ông ấy cũng trải qua một vài sự đe dọa. Những quan chức khác trong thành phố cũng nằm chung số phận với ông ta, có thể nói trên mặt các quan chức là sự uất hận bị kìm hãm lâu ngày, sớm muộn cũng có ngày sự uất hận đó nổ tung làm cho kẻ đứng sau bức màn đó sống không bằng chết. Nhưng kẻ đó là ai? Chính là Phó chủ tịch Lí, người mà tính tình kiêm tốn nhưng thực chất lại là kẻ giàu có nhất.
Lần này mượn được quân đội địa phương, Viên Bỉnh Tưởng nhận ra cơ hội của mình đã đến, ngay lập tức gọi điện cho bí thư Lục Như Hành. Bí thư Lục liền chỉ thị Ủy ban Kỷ luật, Hội liên hiệp kiểm sát thành phố hành động, gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, giao phó đi trấn thủ Cục công an.
1 giờ sáng có người gõ cửa nhà Phó Chủ tịch Lý. Lý phu nhân vẻ mặt hỏang hốt, mấy tên nhân viên lại tỏ ra rất khách sáo, nói rằng Thành ủy nó hội nghị khẩn cấp, chúng tôi đến đây là để mời ngài đi họp. Thực chất là muốn dẫn người đi.
Phó thị trưởng Lý cũng không ngờ Thành ủy lại “mời” mình trước tiên. Nhưng trong lòng ông ta biết rõ cái thùng thép mà hắn rửa tiền bao năm qua chỉ trong một đêm đã sụp đổ. Ra đến trước cửa, hắn khẽ nói với vợ:
- Tiền tất cả đều giấu ở em gái em, đưa cô ấy ra nước ngoaì trốn một thời gian!
Rốt cuộc thì hắn có bao nhiêu tiền, chuyện đó cũng chẳng có ai biết rõ. Nhưng đêm nay Tiêu Dạ Các đã bị phía cảnh sát thâu gọn sạch sẽ. Chỉ tính bọn lưu manh ở Phượng Thành này cũng đã bắt được 364 tên, trong đó có cả mười mấy tên vượt ngục, chưa tính cả một lượng lớn thuốc phiện, ngoài ra còn có rất nhiều tang vật như các loại dao, mã tấu, súng… Mà chúng thường sử dụng để đánh nhau. Có thể xem đây là lần đánh bại hang ổ bọn xã hội đen lớn nhất trong 8 năm gần nay ở Phượng Thành.
Với đôi mắt thâm quầng sau một đêm đầy vất vả, buổi sáng, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Thành phố trực tiếp trả lời phóng viên. Ông nói một cách đầy hứng khởi rằng cuối cùng thì cũng đã giải quyết gọn gàng vấn đề trị an ở Phượng thành . Trong tương lai, vấn đề trị an ở đây sẽ bước vào thời kì ổn định.
Nhóm của Đường Sinh, Lục Sâm những ngừơi châm ngòi cho rắc rối này đều đã bình an vô sự. Đến cả Trang Khiết cũng thấy vinh quang bội lần. Xem xong báo ngày hôm sau, cô mới biết hang ổ xã hội đen đã bị đánh sập ở Tiêu Dạ Các đáng sợ đến chừng nào. Hôm qua xem như đã vào lầm hang, nhưng kết cục lại khó mà tưởng tượng đựơc.
Buổi sáng, khi vừa mở mắt, Đường Sinh đã nhận được cuộc điện thọai của Lục Như Hành:
- Đường Sinh à, tôi cũng nhận ra rằng nhưng nơi có cậu xuất hiện thì chẳng bao giờ an toàn cả. Nhưng mà, tiêu diệt được Tiêu Dạ Các quả thật là kì công. Tôi cứ nghĩ mãi làm sao để hành động. Nhưng mạng lưới quá lớn, không thể manh động, vả lại, đội chấp pháp lại toàn lũ ruồi nhặng. Cho nên không nhận sự hỗ trợ từ lực lượng khác. Nếu mà không làm mạnh tay, chắc có lẽ chẳng làm nên cơm cháo gì. Cậu thật thẳng tay, đánh bậy đánh bạ, san bằng hang ổ tụi nó, thật là hậu sinh khả úy!
- Bác Lục chuyện này không liên quan tới cháu, công lao thuộc về quân đội của Phượng Thành. Đội ngũ chấp pháp đa số là tốt, chỉ một vài con sâu thì cũng không thể che giấu được tội ác trước pháp luật. Bọn nó không phải muốn đùa giỡn với pháp luật sao, thì cứ cho bọn nó thử!
Phượng Thành họp hai ngày, cộng thêm việc thu hút giới đầu tư, lại còn sự kiện Bích Tống Nguyên vừa xảy ra, chuyện tạt rượu, chuyện phá tan hang ổ Tiêu Dạ Các, nhân dân Thành phố trong phút chốc hoa cả mắt, ù cả tai. Thật chẳng thể phân định được chuyện nào ra chuyện nào!
Nhưng mà sau tất cả những sự kiện đã xảy ra, cũng khiến cho chính trị, kinh tế, trật tự xã hội ở Phượng thành về cơ bản là có chuyển biến. Chiều hôm nay Thành ủy lâm thời tổ chức họp, trong thời gian ngắn nhất thu thập được rất nhiều chứng cứ phạm tội liên quan đến vụ án Tiêu Dạ Các. Chỉ tính riêng cha con Lý Khang, nhân chứng vật chứng cũng chất cao như núi, không thể chối cãi. Kết luận sau hội nghị ngay lập tức được gửi fax đến Văn phòng tỉnh ủy.
Trời sắp tối, văn phòng tỉnh ủy có thông báo đồng ý giải pháp của Thành ủy Phượng thành là đồng ý cho Ủy ban kỷ kuật Phượng thành tạm giam Phó chủ tịch Lý, giao nhiệm vụ cho đồng chí Hồng Triện Cương ban kỷ luật Tỉnh ngay hôm đó đến Phựong thành điều tra vụ án, Viện kiểm sát nhân dân tối cao cũng phái người hợp tác điều tra, nhiệm vụ quét sạch tận cùng hang ổ tội phạm, đồng thời Tỉnh ủy cũng biểu dương chiến công lần này của Thành ủy Phượng thành.
Hồng Triệu Cương tuy mới nhậm chức nhưng đã liên tiếp xử lý nhiều đại trọng án, đựơc nêu gương như cây kiếm sắc nhọn giữa dòng sông mục nát thối rữa nơi đó.
Cán bộ thành phố hễ nghe thấy tên Hồng Triệu Cương là thấy chút rùng mình. Chưa kể tới lũ có tiền án tiền sự, tất nhiên là sẽ nghe tim đập chân run. Đừng hòng dính líu tới!
Chuyện lớn như vậy không những làm chấn động Phượng thành, chỉ tới ngày hôm sau cũng đã làm xôn xao cả Tỉnh ủy. Trong một đêm đã bắt được gần 400 tên cặn bã mà trước đó đã có tiền án, hơn 700 gái mại dâm. Cả cán bộ cũng dở khóc dở cười vì chẳng biết nhét lũ người này vào đâu. Thành lập một trại cải tạo mới có lẽ cũng đã đủ khiến Phượng thành náo nhiệt rồi. Hành động lần này là gì đây? Chỉ trong một đêm yên ắng đã bưng về một cái ổ đen tối thế này?
Còn vị Nhị Thế Tổ của chúng ta ở đâu? Hắn còn đang bò cạnh bồn tắm trong nhà vệ sinh, đang được chị trần kỳ cọ, có thể nói là rất đang hưởng thụ.
Giờ đây có thể xem chị Trần là bảo mẫu tòan diện của Đường Sinh, chỉ thiếu mỗi việc cho hắn bú sữa. Bản thân hắn được chiều chuộng tới độ hư hỏng mất rồi. Khi tắm thì đuợc kỳ, được cọ, chỉ cần nhắm mắt mà hưởng thụ. Đường Sinh nhận ra đây chính là di chứng để lại sau khi cưỡi được lên chị Trần.
Sắc Sắc, Mai Chước bọn họ đều ghen tị muốn chết. Có lúc, Sắc Sắc nói với chị Trần:
- Chị Trần ,giúp em kỳ cọ một chút được không?
Kết quả là bị Đường Sinh cho ăn một cái tát đau điếng:
- Coi chị Trần là nô lệ hả? Về sau còn nói câu này nữa, cho cô đi cọ người cho chị Trần luôn.
Sắc Sắc không dám mở miệng nhắc lại nữa. Nói lý ra, theo lời Mai Chước, Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ thì chị Trần là nô lệ riêng của tên xấu xa đó, chúng ta cũng đừng nghĩ ngợi gì nữa. Tôi chỉ nói đùa một câu mà bị tên xấu xa đó đánh sưng cả mông lên, suýt nữa là bị đi cọ người cho chị Trần nữa.
Chính vì điều này mà chị Trần càng tận tâm tận lực với Nhị Thế Tổ. Tâm trí luôn bên cạnh Đường Sinh và chỉ tồn tại vì hắn, trước mặt phụ nữ khác cô cũng rất tùy tiện. Nếu mà Nhị Thế Tổ hành hạ ai đó trong phòng, Sắc Sắc hay là Mai Chước thì cô cũng không dám ngăn cản.
Quan Đậu Đậu lượn qua lượn lại hai vòng cửa phòng tắm cũng chưa thấy họ ra, cô liền đi ra nói nhỏ với Mai Chước:
- Chị Trần cũng cẩn thận thật!
Chẳng hiểu cô ta có ghen ăn tức ở gì không nhưng mà tóm lại câu này nghe có vẻ ghen tức. Mai Chước bật cười:
- Cô hầu hạ hắn rồi à ?
- Tôi làm quái gì phải hầu hạ cậu ta chứ? Làm gì có chuyện đó chứ!
Quan Đậu Đậu đỏ mặt, ôm cánh tay Mai Chước cười nhẹ. Đối với mối quan hệ chị em mà trước đây là quan hệ thầy trò, trong lòng bọn họ vừa cảm thấy xúc động, vừa có cảm giác khó tin.
Đường Sinh không phải là người thích mè nheo. Bình thường nếu thấy hắn mèo nheo thì lúc đó hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Hôm nay chính là lúc đó. Chị Trần giúp hắn tắm rửa xong, hắn lại ngâm mình trong bồn tắm. Chị Trần xếp chồng khăm tắm, lót sau đầu hắn:
- Vẫn còn muốn nghỉ ngơi một chút nữa hả?
- Ừ, em đang suy nghi chút việc, có điện thoại chị nghe điện giúp em nhé!
Đường Sinh nhắm mắt lại. Chị Trần ừ một tiếng , lau khô người, mặc quần áo rồi đi ra. Sắc Sắc hỏi sao hắn còn không đi ra. Chị nói tiểu thủ trưởng đang nằm suy nghĩ chút chuyện
Đường Sinh đang suy tính phản ứng của Vương Ngạn Đôn. Cứ xem như họ Vương muốn lợi dụng sự hỗn lọan của Phượng Thành để củng cố lực lượng, nhưng Phó chủ tịch Lý chắc chắn cũng bị hắn đem ra làm đối tựơng để củng cố . Người như vậy đáng để cứu không? Lỗi lầm mà Phó chủ tịch Lý phạm phải xuất phát từ bản chất, căn bản là cứu không được.
Mặt khác Phượng Thành bên này còn có Lục Như Thành trấn thủ, Vương Ngạn Đôn cho dù có liên kết với Chủ tịch Thành phố và những người khác thì cũng khó mà qua mặt được Lục Như Hành.
Nhưng có điểm chắc chắn là muốn phân tán lực lượng họ Vương không phải chuyện dễ. Người ta không làm sai, mình không thể làm gì được.
Nói một cách nghiêm khắc, ở Giang Trung lực lượng Vương hệ không thể nào sánh được với Đường hệ. Trên tỉnh, vị quan to nào là cán bộ thuộc họ Vương chẳng phải là chuyện gì to tát nữa. Cho dù là Chủ tịch tỉnh Lương thì sao chứ? Ở trên không phải bị bí thư Lê ngăn lại rồi sao? Những người ở địa phương cũng không phải dễ đùa!
Chỉ sợ là lão Lê nhiệm kì tới sẽ về hưu và Lương chủ tịch thăng chức làm người số một thì có lẽ tình hình có chút thay đổi. Nhưng Đậu Vân Huy cũng không phải ở đó sao, Tỉnh trưởng Lương có thể trên tư cách người họ Vương mà thay thế vị trí Bí thư Lê thì Đậu Vân Huy cũng có có thể lên chủ tịch Tỉnh với tư cách là Đường hệ.
Chỉ cần chỉnh lại những cán bộ cũ của bí thư Lê thì Đậu Vân Huy sẽ lại có bộ mặt mới. Tình hình trước mắt, lão Lê không muốn Chủ tịch Lương lấy những cán bộ cũ của ông ấy. Ông ấy có ý kiến với việc này, cho nên trong lòng khó chịu.
Đường Sinh tuy cái đầu nhỏ nhưng bên trong chứa những chuyện của 2 thế hệ. Cho nên những chuyện hắn nghĩ là những chuyện mà cha hắn chưa chắc đa nghĩ tới.
Quan Đậu Đậu lại vào phòng tắm từ lúc nào hắn cũng không biết. Mãi cho tới khi tiểu ma nữ xắn tay áo lên, thò cánh tay nhỏ nhắn vào trong nước bóp “thứ đó” của hắn, thì hắn mới giật bắn mình mở mắt:
- Oái, vào đây giở trò lưu manh à?
- Đâu có!
Quan Đậu Đậu đáp lại một cách ẻo lả, ngón tay lại nhanh nhẹn ‘bóc vỏ chuối’.
- Đường Sinh, cậu có biết là cái da bọc của cậu rất dài không? Cái ‘đầu nhỏ’ của người khác đều lộ ra bên ngoài mà của cậu thì…..
Nói đến đây cô tự nhiên im bặt.
Hả, mình đang nói cái gì vậy? Mình đang kể với tên xấu xa này rằng mình đã nhìn thấy cái đó của rất nhiều người rồi sao, cô nhe răn cười. Đừơng Sinh đưa tay kéo gáy cô ấy nói:
- Cậu đã nhìn thấy ở đâu rồi hả? Tên đó là ai? Tôi không chạm tới cậu nữa, cậu đi mà lấy anh ta.
- Không phải, làm gì có chư! là tôi xem mấy tấm hình trên mạng, cậu bị thần kinh à, thật không hiểu nổi.
Quả thật là bị lời của Nhị Thế Tổ dọa cho một trận! Nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt đầy quyến rũ của Đường Sinh thì nhận ra mình đã bị lừa. Dùng tay nhéo một cái, Đường Sinh la lên:
- Á, mau dừng tay ngay, không muốn làm quả phụ sớm chứ hả?
- Cậu có chịu lấy tôi đâu mà tôi là quả phụ chứ? Chỉ là chơi bời thôi! Tới một ngày cha mẹ gả tôi cho người khác, rồi sinh con đẻ cái. Tới lúc đó, chúng ta sẽ quên nhau. Đường Sinh, có đúng không?
Đường Sinh kéo cô lại gần. Đôi mắt Quan Đậu Đậu ngấn lệ, bởi vì tình yêu của Đường Sinh khiến cô bất an, lo lắng.
- Cậu còn muốn lấy chồng hả? Đừng có mà mơ? Không muốn nằm ngoài mép giường làm nô lệ tình ái thì hãy ngoan ngoan mà yêu tôi đi.
- Cậu đừng có mà hống hách như vậy. Bên cạnh cậu có nhiều phụ nữ như vậy them một mình tôi có đáng là gì chứ?
Quan Đậu Đậu dường như có ý gì đó! Tất nhiên là cố ý kích động Đường Sinh để hắn nói sẽ lấy cô mà, mình cũng không muốn hắn lấy Đường Cẩn mà đúng không? Như vậy cũng không phải là có lỗi với cô ấy.
Đường Sinh đi ra đỡ Quan Đậu Đậu dậy:
- Đáng lẽ ra lúc đầu cậu không nên để tôi cõng cậu đi gặp dì út, hiểu không?
- Cậu là đồ khốn kiếp, cặn bã. Cậu có gan thì làm chuyện đó với tôi ở đây luôn đi, là đàn ông thì làm chuyện đó nhanh lên, làm chuyện đó với tôi đi Đường Sinh.
Bốp, Đường Sinh vỗ một cái vào mông cô ấy rồi cười nói:
- Cái đó của cậu còn nhỏ lắm chưa được đẫy đà, không làm cho tôi đủ hứng thú!
Quan Đậu Đậu tức muốn chết, hét lên!