Tối hôm đó, đầu tiên Đường Sinh đưa Đường Cẩn về nhà, sau đó quay vào trong nhà Quan Cẩn Tú, bởi vì đã hẹn cùng ăn cơm với Đậu Vân Huy. Ngay từ đầu lão Đậu đã cảm thấy hơi kinh ngạc, cùng ăn cơm với cậu bạn nhỏ tướng mạo giống con gái kia sao ? Có chút gì đó không được ổn cho lắm.
Quan Cẩn Tú cũng không có cách nào, liền ẩn ý chỉ ra rằng, Đường Sinh là cháu ruột của nhà lão Đường, Đậu Vân Huy mới bừng tỉnh ngộ, lại nói một số chuyện xảy ra trong thời gian đón tết, bởi vì chuyện của nhà họ Quan, tiểu Đường Sinh đã chặt đứt xương mũi của Đinh Hải Quân nhà họ Đinh, sau đó lại sử dụng quyền uy của Đường Thiên Tứ, trên đường núi Thanh Trúc vì giải cứu Quan Cẩn Tú của vụ trọng án 1.21 mà đã hạ thủ giết người, chỉ hai cái cột mốc này thôi cũng đủ gây chấn động rồi.
Đêm dạ tiệc, Đường Sinh đĩnh đạc nói chuyện với đôi nam nữ trung niên sắp tái hợp, không hề tỏ vẻ căng thẳng khi phải đối mặt với ông to bà lớn, ngược lại Quan Cẩn Tú và Đậu Vân Huy lại cảm thấy không thoải mái cho lắm , bản lĩnh của chàng thiếu niên này quả thực lớn, khiến cảm giác của người ta thấy rất bất đồng.
Tại sao Đường Sinh sau khi trở về tỉnh thành không trở về nhà mà ở đây ăn cơm với Quan Đậu, hắn có cách của hắn, lúc này không phải là cha trao quyền cho cấp dưới đến thành phố nhỏ ở Giang Lăng rồi sao? Thiếu niên về tỉnh thành không có ai hộ giá là không được, chỉ dựa vào lực lượng của Liễu Vân Huệ đương nhiên là quá ít ỏi rồi, ở tỉnh bà ấy không có nửa quyền nói chuyện, cho nên,chỉ khiến buồn phiền hơn mà thôi.
Cũng không phải là Liễu Vân Huệ không giải quyết được chuyện, bà tùy ý gọi điện thoại đến Kinh thành vân vân, sức nặng phải hơn Đường Sinh nhiều, ví dụ như gọi điện thoại cho Đường Thiên Tứ làm chút chuyện? Làm không tốt thì Đường Thiên Tứ phải đích thân chạy đến Nam Phong giải quyết phiền toái cho chị dâu.
Chủ yếu là chồng Đường Thiên Tắc trước mắt vẫn trong thời kì ‘củng cố” chính trị , không muốn lộ ra mình là con trai trưởng của nhà họ Đường ở tỉnh Giang Trung.
Đó là lý do tại sao gặp rắc rối gì cũng đều phải nhẫn nhịn, đây là ý của ông cụ, chịu một chút keo kiệt có thể rèn luyện ý chí của ngươi, không cần tính toán chi li, người hoàn thành việc lớn, không câu nệ tiểu tiết, mãi mãi phải lĩnh hội sự rộng rãi phóng khoáng của chính trị gia mới được.
Sự truyền giáo của cụ ấy làm cho Đường Thiên Tắc và Liễu Vân Huệ có lợi vô cùng, vợ chồng họ kính phục cụ từ trong xương tủy
Cứ lấy chuyện ông cụ cưng chiều Đường Sinh mà nói, chiều thì chiều, nhưng ông cụ cũng có giới hạn, bảy tám năm chưa gặp cháu trai, ông cụ biết tiểu tử không tiến bộ hơn, cha mẹ hắn không dám dẫn hắn đến Kinh thành, chuyện khiến lòng cụ cũng rất lo buồn, năm nay đột nhiên để Đường Sinh trở về, ông cụ tự nhiên thấy rất vui mừng, sau khi gần đứa cháu trai mười mấy ngày, càng yên lòng, quả nhiên đã có sự thay đổi rồi.
Kể từ đó, Liễu Vân Huệ đã khiến ông cụ phải thay đổi cái nhìn, thậm chí ông cụ để Liễu Vân Huệ cởi bỏ một chút mâu thuẫn nhỏ trong nội bộ gia tộc, không cần để ý, vì thế Liễu Vân Huệ cực kì khâm phục tấm lòng rộng rãi của công công, bởi vì người Liễu gia luôn không để mắt đến Đường Thiên Tắc bây giờ, đối với bọn họ, ông cụ họ Đường lên đầu thế kỉ 90 liền về ở ẩn, cũng không thể điều khiển đại cục nữa, nếu không Đường Thiên Tắc đâu chỉ ở tỉnh Giang Trung không thăng tiến lên được, không thăng tiến lên được không nói, còn bị giáng chức đến Giang Lăng.
Nói như vậy, người nhà họ Liễu càng tưởng rằng cụ Đường không có sức ảnh hưởng nào cả, có thể là quy luật vua nào thì quan thần nấy chăng.
Nhưng mà người của Liễu Gia không biết những nhân vật quan trọng trên núi Thanh Trúc đó hầu như ngày nào cũng đều báo cáo những quyết sách quan trọng cho cụ, không có quyết sách quan trọng nào là ông cụ không tham gia ý kiến, ông cụ mà không gật đầu cho quyết sách nào thì quyết sách đó rất khó công khai hoạt động, là người có thể rung trời chuyển đất hay chỉ là một ông lão sống trên núi Thanh Trúc, chỉ là ông cụ quá khiêm tốn mà thôi, người khác cũng sẽ không nói, tự nhiên rất nhiều người sẽ không hiểu rõ tình hình.
Đường Sinh không muốn tìm mẹ ra mặt giải quyết những chuyện vụn vặt này, hắn đang nỗ lực lấy lại hình tượng của một đứa con tốt trong mắt mẹ, trước đây hắn đã khiến mẹ phải lo lắng nhiều, hắn thề về sau sẽ không để mẹ lo lắng cho mình về những việc vặt này nữa, thưc ra Liễu Vân Huệ có thể không lo lắng sao? Trong mắt của mẹ, con sống đến 60 tuổi trở thành ông lão thì người mẹ vẫn coi đó là một đứa con mà thôi.
Lấy vấn đề tiêu tốn nhiều tâm sức cho đứa con mà nói, Liễu Vân Huệ có thể bao dung mà bỏ qua, bà tự hỏi, để cho mình ở vào vị trí của Đường Cẩn, cũng không dễ dàng tha thứ cho Đường Sinh làm bừa như vậy, chỉ biết là La Sắc Sắc và Ninh Hân mang tai họa cho con rồi, không chừng còn có vài người.
Cho nên Liễu Vân Huệ cực kì tốt với Đường Cẩn, cư xử với cô như đối với con đẻ của mình, và Đường Cẩn cũng hiểu điều đó, cho nên cô cũng rất độ lượng với Đường Sinh.
Có một vài người như thế nào cũng phải quen cưng chiều như vậy, người không bao dung hắn, có thể sẽ mất hắn mãi mãi, trừ phi ngươi có thể thay đổi hắn.
Thay đổi Đường Sinh ư? Đừng nói là Đường Cẩn không làm được, đến cả Liễu Vân Huệ cũng không thể, chỉ có bản thân Đường Sinh mới có thể thay đổi chính mình.
Hôm nay không phải là đã dạy dỗ một trong hai anh công tử là Tỉnh Minh Khoan và Tần Hải Dương rồi sao? Trước tiên không nói bọn đó có đi nói với người nhà hắn hay không, bên này bản thân phải chuẩn bị trước, đặc biệt là cái tên họ Tần, nhất đinh phải hoàn toàn chỉnh đốn hắn trung thực, nếu không thì hậu quả khôn lường, ở bên này Đường Cẩn lại không biết tự che chở cho mình, chỉ dựa vào mẹ là không được, giống như chuyện này ngày hôm nay, làm sao mẹ có thể giúp được?
Đường Sinh đến là để thắt chặt quan hệ với hai vị Quan- Đậu, chỉ dựa vào Quan Cẩn Tú cũng không được, chủ yếu là hiện nay Đậu Vân Huy thế đang rất mạnh, nhân vật số ba tỉnh ủy, Phó bí thư chuyên trách, lại là quan lớn mới được điều đến từ tỉnh ngoài, rõ ràng mà nói, nhà lão Đậu có gia thế gì, những nhân viên phía dưới đều không hiểu lắm, ai biết được người ta và một hệ thống đó có quan hệ rất sâu đậm? Trước khi chưa biết hoàn toàn, ai lại dám trêu chọc hắn chứ ?
Nói Đậu Vân Huy vừa tới tỉnh Giang Trung cũng có chút không yên, mối quan hệ của người nhà họ Đậu với nền tảng chính trị vẫn tương đối yếu, mãi đến giờ cũng không dựa được vào đó, nhưng mà hôm nay một bữa cơm trong lòng Đậu Vân Huy đã sáng tỏ rồi, đã vịn vào người nhà họ Đường rồi.
Người vợ trước của mình có liên quan đến người nhà họ Đường rồi sao? Đậu Vân Huy cũngkhông khỏi suy tư, chuyện mà ông Quan kết luận, trong lòng quan cao thế gia vọng tộc ở kinh toàn bộ đã có tính toán, chủ yếu là xem thái độ của ông Đường, ông ta có thái độ trong sáng, tất cả đều dễ giải quyết.
Cũng như tất cả tư liệu của bản thân vậy, chuẩn mực đánh giá của ông Quan là rất cao, chỉ là không ngờ được, hai nhà Quan Đường có mối quan hệ, càng biết cô em vợ là Quan Cẩn Du đồng minh cùng với Đường Thiên Tắc vào năm ngoái rồi, do đó có thể thấy mối quan hệ này là rất tốt.
Cũng không ngờ được hiện nay, con trai trưởng của nhà lão Đường thần không biết quỷ không hay lại ẩn nấp ở thành phố Giang Lăng bé nhỏ này làm Bí thư thành ủy.
Từ trên bàn ăn di chuyển vào phòng khách nói chuyện với Đậu Vân Huy, chị Trần đã giúp Quan Cẩn Tú thu dọn thức ăn trên bàn, cô đã cởi áo khoác, để lộ ra cái vỏ đựng súng và khẩu súng màu bạc dưới nách, áo phông bó sát cơ thể để lộ ra vô số đường cong đẹp mắt, ăn no núi non rất cứng nhẹ nhàng run rẩy theo động tác, bởi vì bị vỏ súng bó chặt ở vị trí hai vai, khiến vị trí ấy của cô càng bị lộ ra ngay trước mắt.
Đậu Vân Huy lại không bị hấp dẫn bởi đường cong của chị Trần, nhưng ông ta lại rất hứng thú với khẩu súng dưới nách, nhẹ nhàng hỏi Đường Sinh.
Đường Sinh cũng không giấu diếm, chỉ nói chị ta là quan y vệ bên cạnh ông cụ ở núi Thanh Trúc, bởi vì chính cơ thể mình xuất hiện một chút tình hình, ông cụ không yên tâm, khoảng thời gian này liền để y vệ đi cùng cháu, Đậu Vân Huy đã bừng tỉnh ngộ, hóa ra là vệ binh của Cục cảnh sát.
- Năm nay công việc của toàn tỉnh phải làm một cuộc điều chỉnh quan trọng, tin tức nội bộ đã thông báo xuống, tháng 4 có ra chính sách, tôi nghe mẹ của Đậu Đậu nói, anh Sinh đang xây dựng một tập đoàn rất chói mắt ở Giang Lăng, một mặt ủng hộ thiết lập kinh tế toàn tỉnh vẫn muốn mượn dùng lực lượng doanh nhân tư bản, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước dáng vẻ già nua nặng nề, không sục sôinhiệt tình nữa, còn rất nhiều chuyện hỗn độn, công việc cũng không dễ dàng gì.
Đậu Vân Huy nghe Quan Cẩn Tú nói những điều này toàn là do Quan Cẩn Du lộ ra, cũng coi như là nói cho anh rể một chút tin tức, lẽ ra con quan lớn không được đề cập đến chuyện buôn bán, mà chủ tịch Cẩn Sinh và Tổng giám đốc điều hành đều không đánh được Đường Sinh tám cái cột trụ, ngoài mặt thì có vẻ như không có mối quan hệ gì, nhưng bọn họ đều là người con gái tri kỉ nhất của Nhị Thế Tổ, điểm này trong lòng Đậu Vân Huy đã có tính toán, đứa cháu này nhà lão Đường, sắp xếp cũng đâu ra đấy chứ.
Nếu Quan Cẩn Tú thấu hết ngọn nguồn, lão Đậu cũng không có gì để nói, không che đậy giấu diếm, nói tính mạng của vợ mình còn là do người ta cứu, trong lòng tự nhiên thấy cảm kích vô cùng, lại nghe Quan Cẩn Tú nói quan hệ giữa Đường Sinh và con gái rất phức tạp.
Điều này khiến Phó bí thư Đậu cảm thấy rối rắm, nếu như không phải là cháu ruột của lão Đường, chuyện này bản thân đã quyết định rồi, đã có thể dựa vào thân phận này của Đường Sinh, làm sao can thiệp đây? Cứ coi như là theo nguyên tắc đi chia rẽ bọn họ, làm như thế này có vẻ Đậu Vân Huy ngươi cao lớn rồi? Năm đó chẳng phải ngươi cũng trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Nếu không làm sao có thể khiến viện trưởng Quan sống quả phụ mười sáu năm? Vừa nghĩ đến những chuyện đó ông ta liền không tức giận nữa, để vợ giải quyết là được rồi.
- Bác Đậu, sự phát triển của Cẩn Sinh là khởi bước từ Giang Lăng, lúc này đã chiếm lược Phượng Thành rồi, dự tính phải mở rộng hơn khu vực và ngành sản xuất , căn cứ thương nghiệp Cẩn Sinh hình thành các đô thị xung quanh thành phố Giang Lăng, nhưng mà không đầu tư vào cơ sở sản nghiệp quốc dân là không được, cho nên không dễ phát triển công việc như vậy, chắc chắn phải mượn sự giúp đỡ của Chính phủ, dân doanh nghiệp tư bản coi như là quân chủ lực phụ thuộc và bổ sung của các xí nghiệp quốc doanh, cũng thật sự là không thể thiếu, có ăn thịt thì có uống canh.
- Ha, lấy lời nói để hình dung một cách chuẩn xác, nếu như chính sách có ưu thế, uống canh cũng có thể uống rất béo mà, tôi vừa đến Giang Trung, một số tình hình vẫn chưa hiểu, ngoài ra chuyên ngành này của tôi chuyên phụ trách công việc của Phó bí thư, ở lĩnh vực kinh tế e là nói chuyện không có sức nặng.
- Đó là ngài khiêm tốn đó thôi, các quyết sách quan trọng đều được thảo luận với Hội nghị thường vụ, vào hội nghị là các vị liền có quyền phát ngôn, huống hồ trước kia ngài là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đối với công việc kinh tế có nhận thức đầy đủ đó là kinh nghiệm phong phú, tôi nghĩ điểm này trong lòng các vị lãnh đạo ở Giang Trung đều có tính toán sẵn, một số biện pháp đề nghị trên hội nghị, nếu như họ không coi trọng ý kiến của ngài, thì chắc ngài cũng không để họ yên ổn đâu có phải không.
Cái này cũng coi như sự nịnh bợ nho nhỏ, nịnh bợ Đậu Vân Huy rất thoải mái
- Anh Sinh à, ai làm việc nấy, không dám đi quá giới hạn.
Đây là một lời nói khách sáo, không đi quá giới hạn chưa chắc là bổn phận, phát biểu là quyền lợi, ý kiến của nhân vật số ba ai không coi trọng nào?
Trải qua lần hợp tác này, khoảng cách giữa hai bên đã xích gần lại một chút rồi, Đường Sinh cũng nói rất nhiều ý tưởng, đều là những dự đoán trước và quan niệm về phương diện kinh tế, đây là thế mạnh của Đậu Vân Huy, sau khi nghe xong ông ta cũng liên tiếp gật đầu, ngầm khen tên tiểu Đường Sinh này có kiến thức lợi hại.
Sau khi Quan Cẩn Tú và chị Trần thu dọn xong, lại dâng trà thơm cho hai người bọn họ, Giám đốc Sở Quan cũng ngồi xuống, ánh mắt xem xét Đường Sinh, cứ như là mẹ vợ nhìn con rể vậy, càng nhìn càng thấy vừa mắt, lúc bọn họ lại nói chuyện, điện thoại của Đường Sinh đã kêu.
Kìa, đó là do Tỉnh Minh Khoan gọi đến,Đường Sinh thầm nghĩ, cuộc điện thoại này gọi đến thật đúng lúc , đúng lúc để tôi lập hồ sơ trong này.
- Tỉnh Minh Khoang, làm như thế nào đây? Mày tùy ý vẽ một con đường xuống, tôi tận lực là được, đạp mày là đáng đời lắm rồi, có một số lời mày không nên nói, có hiểu không? Đừng nói là mày, cha mày là Tỉnh Tuấn An cũng không dám mở miệng đâu, mày nói mày biết cái gì? Dọa nạt thế nào, sao màyi cho rằng bạn học là Đường Sinh tôi cho ai dọa sao? Mày cũng không hỏi xem tao đã từng sợ ai chưa? Mày muốn giả bộ đuôi sói lớn à?
Đường Sinh cố ý nói ra tên Tỉnh Minh Khoan này với Giám đốc Sở Quan và Phó bí thư Đậu, sau khi dập máy nói với hai người có chút vô cùng ngạc nhiên:
- Mẹ Quan, bác Đậu, không cần nhìn cháu như vậy, chỉ là một chút chuyện vặt vãnh mà thôi, nói đã nửa năm chưa về thăm trường học cũ rồi, hôm nay vừa đến tỉnh thành liền đi một chuyến đến thăm trường học cũ, kết quả là gặp mấy bọn công tử ở ngoài cổng trường, toàn là kẻ thù cũ, thấy đấy, nổi vài cái sừng non lên, con của Tần Quang Viễn là Tần Hải Dương liền đi lên ra tay, đạp cháu nằm xấp xuống, con của Tỉnh Tuấn An là Tỉnh Minh Khoan cũng chửi bóng chửi gió giống như một người đàn bà chanh chua, còn nói phải đặt Đường Thiên Tắc trong huyện làm Bí thư huyện ủy? cháu thật sự muốn cười, nó tưởng rằng cha nó là ai chứ?
Giám đốc Sở Quan và Phó bí thư Đậu cười gượng, Quan Cẩn Tú quay đầu lại nhìn về hướng lão Đậu hỏi :
- Tỉnh Tuấn An hình như là người của Ban tôn giáo tỉnh ủy?
- Ừ, ông ta giữ chức Phó thường vụ Ban tôn giáo, ngay lập tức sẽ mời dự họp Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, mấy ngày nay tỉnh ủy đang nổi lên việc chọn người lên làm Phó chủ tịch tỉnh, hình như tôi thấy có tên của Tỉnh Tuấn An, cũng có tên Tần Quang Viễn chủ tịch thành phố Nam Phong, tuy nhiên tư cách và sự từng trải của tên Tần Quang Viễn này hơi kém.
Đường Sinh bĩu môi
- Ôi, bác Đậu, bây giờ đồng chí lão Tỉnh vẫn chưa lên chức Phó tỉnh kìa, con hắn cứ như vậy, nếu hắn làm Phó chủ tịch tỉnh, cháu đoán Tỉnh Minh Khoan dám đuổi đến Giang Lăng đánh cháu một trận, cháu sợ lắm, không được, mẹ Quan cứu cháu với.
Thở phù, Quan Cẩn Tú và chị Trần đều cười rộ lên, lão Đậu cũng lắc đầu cười ha ha, Quan Cẩn Tú chỉ chị Trần, cười nói:
- Nó dám đánh cậu à? Có chị Trần ở bên cạnh cậu, tôi không tin ai có thể đánh được cậu, hơn nữa, các anh em quan lớn này đã qua rồi.
- Càng không cần nói đến tên Tần Hải Dương kia, trăm phần trăm một cái vườn trường mạnh. Gian phạm, những thiếu nữ bị tổn hại trong tay hắn không có năm mươi người cũng có ba mươi người, chỉ là tên Cường mà cháu đếm được tên, hung bạo có mười mấy tên, lúc cháu chuyển tới Giang Lăng, trong một vài tên tiểu tử đó lại gọi là hai tiểu háo sắc. Sói, tuy nhiên mẹ Quan, sắc của cháu là sắc trên miệng và trên tay, nhưng từ trước đến giờ không dám thật sự động chân động tay, tên tiểu tử đó trâu bò hơn cháu nhiều, trong vườn trường còn dám cởi quần trên, người ta gọi là giống gia súc, nhưng mà không có ai chọc giận người ta, có khóc cũng không làm gì?
- Ơ, anh Sinh, hôm nay anh không chỉ đến ăn cơm chứ? Còn mang theo trọng trách mách sao?
Quan Cẩn Tú nói như vậy Đậu Vân Huy cũng chỉ biết cười , Đường Sinh hầu như không đỏ mặt nói:
- Đó là, mẹ Quan, mẹ xem xét con là thiếu niên đàng hoàng, nếu như không có điểm xấu đố kị như tâm huyết của kẻ địch ai tin? Lúc trên đường gặp chuyện bất bình, con liên tiếp rút dao ra trận, xin cứu giúp vì nhân dân, vì dân trừ hại, cho dù trong tay không có súng, nếu không phải bắn chết hết bọn họ, cho nên chỉ có thể tố cáo thôi.
Ừ, công việc lập hồ sơ kết thúc rồi, cười cười nói nói rất giống như đùa, thực ra đã bán người họ Tỉnh và người họ Tần nào đó đi rồi.
Đậu Vân Huy làm cái gì vậy? Hả? Người ta là Phó bí thư chuyên trách cán bộ chuyên quản của tỉnh ủy, nói quyền lực bên trên của người ta to như trời, nổi lên vị nào thăng quan… vân vân, đầu tiên là do tỉnh ủy tổ chức, sau đó liền lên báo cáo Phó bí thư chuyên trách, nơi này lão Đậu vướng vào ngươi, đến cơ hội nghiên cứu Hội nghị thường vụ cũng không có, trừ phi đi cổng ủy viên thường vụ tỉnh ủy nào đó, do hắn đến lén cấu kết với lão Đậu.
Hiện tại hai người này đều bị Đường Sinh mách lẻo rồi, còn cấu kết cái rắm? Nếu như lão Đậu chịu gật đầu đó mới là chuyện lạ