Bóng đêm lờ mờ, người ra người vào ở câu lạc bộ Hào Môn Tân Quý đã không còn lấy một người, chị Trần lái chiếc xe hiệu Maserati của Cao Ngọc Mỹ, Ninh Hân ngồi ở ghế phụ, ba cô gái đẹp đợi để đến tụ họp với Đường Sinh, vì đêm nay họ đã nhìn thấy La Kiên tới đây.
- Năm đó Hào Môn Tân Quý mở cửa là La Kiên đến cắt băng khai trương, công trình xây dựng này cũng là anh ta giám sát. Tôi vẫn luôn nghi ngờ là câu lạc bộ Hào Môn Tân Quý có cổ phần của La Kiên. Trên thực tế thì không hề có, nhưng có phần của La Kha, hai người này có thể không để ý tới tôi rồi. Hôm nay La Kiên đi lại thân thiết hơn với con trai của chủ tịch thành phố Lý Đại là Lý Thịnh. Nhưng anh ta cũng rất ít khi tới đây, từ lúc Hào Môn Tân Quý mở cửa tới giờ thì đây là lần thứ hai anh ta tới đây.
Ngọc Mỹ nắm rất rõ về tình hình của quán Hào Môn Tân Quý, nhưng tuyệt nhiên không biết về La Kiên.
Trên cái ghế phía sau xe có một chiếc túi nhỏ màu đen, không biết là đựng cái gì trong đó. Chiều hôm nay có thêm phát hiện mới về vụ án, Đoan Mộc không biết đã dùng mánh khóe nào mà khiến cho cái miệng khó mở của bà chủ lại nói ra những thông tin có giá trị, bà ta có mối quan hệ không rõ ràng với La Kiên.
Đỗ Tiểu Ngũ nói vài ngôi mộ đều được bán hết cho quán đó. Chủ quán là người họ Chu, người trung niên, cũng không có kỳ kèo chút nào cả, một lát là mua hết toàn bộ.
Cảnh sát tới nhà làm cho bà chủ phải hú vía, lại còn nói có liên quan tới vụ án mạng đào trộm mộ gần đây nữa. Bà ta có vẻ hoảng hốt, liền lấy La Kiên - phó chủ tịch thành phố ra để hù dọa anh cảnh sát. Bà ta nói phó chủ tịch thành phố La thường đến đây uống trà và đại loại như thế như thế, Đoan Mộc nhìn bọn họ rồi bỏ đi.
Bà ta lại không biết là đã để lộ ra điều bí mật quan trọng, phụ nữ làm việc lúc nào cũng không chú ý như thế. Chẳng trách ông Chu không sắp xếp cho cô ấy nhiều việc.
Tang vật là cũng thu về được vài món, thiếu một chiếc hộp duy nhất, bà chủ nói rằng ngày hôm đó có một người nước ngoài đến mua rồi.
Đội đặc cảnh mặc dù có theo dõi thông tin về La Kiên nhưng ở thành phố thì sẽ không theo dõi anh ta trừ khi La Kiên ra khỏi thành phố.
Buổi trưa ngày hôm đó La Kiên ở đâu thì cảnh sát cũng không rõ, nhưng trong lời nhật ký các cuộc gọi thì tanh ta có quen với Lão Chu một thời gian.
Nhiều dấu hiệu cho thấy, chủ tịch thành phố La Kiên có liên quan tới vụ chộm mộ ở nhà giam Thái Bình, chỉ là nghĩ không ra đó là mối quan hệ gì.
Chiếc xe Mercedes Benz của Vương Tĩnh chở Đường Sinh và Đoan Mộc Yên đến gặp Cao Ngọc Mỹ, Ninh Hân ở bên ngoài quán Hào Môn Tân Quý. Trên một chiếc xe khác là Lý Vân Phong và Đoan Mộc sau khi nhìn thấy Đừơng Sinh cùng em gái mình ở bên nhau thì trong lòng không rõ là cảm giác gì nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.
- Vân Phong, Đoan Mộc, các cậu ra ngoài đón tiếp ứng đi, tôi và Đường Sinh đang vào.
Ninh Hân chỉ bảo như vậy, còn chiếc Maserati và Mercedes Benz thì đi ngay vào bãi đỗ xe chuyên dụng của quán, Vương Tĩnh thường chơi với các chàng trai cô gái ở đây nên ra vào cũng thoải mái.
Bọn họ cả thảy có sáu người cùng đi thang máy tới thẳng phòng của Ngọc Mỹ. Bên cạnh là phòng của Lâm Phỉ bây giờ đang không có ai ở đó. Mỗi tiểu thư công tử đều có một phòng riêng ở đây, nơi đây giống như là khách sạn tư nhân của họ vậy, có rất nhiều người đến đây ở hằng năm.
Nói như vậy thì cứ đi thẳng thang máy tới luôn phòng khách như vậy sẽ không bị ai phát hiện ra cả. Chỉ có những người phục vụ trong các phòng ấy mới biết mà thôi.
Bọn họ vào phòng của Ngọc Mỹ liền hỏi han về tình hình của Lâm Phỉ, còn Ninh Hân và chị Trần thì vào phòng ngủ thay đồ.
Bởi vì hôm nay có hành động đặc biệt, Ngọc Mỹ cùng tính kế với Ninh Hân là sớm đưa Lâm Phỉ tới đây để làm mật thám ở quán xa hoa trụy lạc này, đèn neon bảy màu bật sáng, Lâm Phỉ liền trà trộn vào bên trong thận trọng quan sát từng sự thay đổi, từng hành vi.
Lâm Phỉ đứng tựa vào ghế ở quán rượu, cách cô trang điểm trông thật quyến rũ, hiện giờ cô không quá ưu tú nhưng ngược lại lại khiến bọn con trai rèm pha.
Cô nhìn thấy người đàn ông ngồi cùng Lý Thịnh. Người trông đầy nam tính, Tuấn Vĩ thấy ngạc nhiên:
- Người này là ai? Chưa từng gặp qua bao giờ cả.
Bên cạnh người đàn ông kia là một mỹ nhân đẹp tuyệt trần, đầy vẻ thanh tú thanh lịch của cô gái chừng hai sáu hai bảy tuổi, khắp nơi đều biết tiếng.
Ngồi bên phải Lý Thịnh là Hứa Tranh cũng chính là con trai của Hứa Kính Khôn. Cha của anh ta vì vụ việc của Ninh Hân mà bỏ qua vị trí Đảng ủy của tỉnh. Vẻ mặt của anh ta trông buồn bực, chắc chắn là trong lòng không yên, sự thất thế của cha anh ta cũng đồng nghĩa với việc anh ta mất đi nguồn vốn mà anh ta đang tiếp tục muốn hưởng thụ.
Lúc Ngọc Mỹ gọi điện thoại đến, Lâm Phỉ nói một tràng đại loại như thế này:
- Không nhìn thấy người nào đó, nhưng thật ra thì vẫn có mặt, Lý Thịnh và Hứa Tranh đi cùng anh ta, anh ta còn dẫn theo một cô gái trông thanh tú, có khí thái và ánh mắt cũng thật sắc bén…
- Gương mặt mới? Tôi sẽ tới xem xét ngay lập tức.
Ngọc Mỹ tắt điện thoại quay sang nói với Đường Sinh:
- Chúng ta ở ngoài, chị Trần và Ninh Hân vào trong, chia ra hành động, La Kiên đã đến câu lạc bộ rồi, dự tính đêm nay sẽ không ra ngoài. Trong tay của Ninh Hân có bản đồ đường thông gió, không khó để tìm thấy anh ta.
Lúc này Ninh Hân và chị Trần cũng bước ra, có vẻ như trong cái túi đen mà họ đem vào là trang bị để hành động ban đêm. Lúc này trông hai người họ như hai u hồn vậy, toàn thân giống như quả tạ vậy, trên bộ đồ ban đêm có thể co dãn này có thấy rõ thân thể lả lướt, những đường cong gợi cảm. Nó mỏng tới mức có thể nhìn thấy cả màu da, trên ngực khoác tấm đai da, bên dưới có mặc chiếc quần da ngắn, bên trên chiếc đai lưng rộng có huyền cơ, hai bộ đồ này đích thực là được chế tạo đặc biệt.
Dưới chân hai người là chiếc giày đàn hồi trợ lực, đáp xuống đất thì không gây ra tiếng động, dựa vào thân thủ của cô mà nói thì nhất định là xuất quỷ nhập thần.
- Điện thoại điều chỉnh về chế độ im lặng, thông báo tin tức qua tin nhắn.
Ninh Hân và chị Trần đều đã để điện thoại ở chế độ im lặng. Sau đó đút vào túi trong quần da ngắn, các cô quàng khăn đen bao quanh mái tóc. Sau đó lại đeo thêm cặp kính đặc biệt có thể nhìn rõ trong bóng đêm, trông họ giống như những nữ hiệp trong bộ phim viễn tưởng vậy.
Cao Ngọc Mỹ dẫn các cô vào trong phòng tắm, chỉ cho họ đường thông gió ở phía trên:
- Mở nó ra và chui vào trong vậy là được.
Trong phòng khách, Lâm Phỉ đi tới ngồi phía sau Lý Thịnh và đôi nam nữ lạ mặt kia vờ như đang nghịch chén rượu.
- Vương công tử lăn lộn trong xã hội nhiều hơn chúng tôi, từ lâu đã được nghe Phó chủ tịch thành phố La nhắc tới, muốn làm quen cũng không có cơ hội. Hôm nay đã có cơ hội gặp gỡ này chúng ta phải chơi vui vẻ nhé. Cô Đinh là người phụ nữ có khí chất nhất mà tôi đã từng gặp, đây không phải lời tâng bốc mà là lời nói thật lòng của tôi.
Bản thân Lý Thịnh cũng không tin là không tâng bốc với hai người này. Người ta lúc còn trẻ như vậy đã là Phó trưởng ban thư ký kiêm Chủ nhiệm ban nghiên cứu chính trị của thành phố Phượng Thành. Bạn gái của anh ta lại là Phó Cục trưởng của Cục mới ở thàng phố Phượng Thành. Rõ ràng đã có chỗ dựa vững chắc, La Kiên chỉ nói là có quan hệ với Chủ tịch Lương, những cái khác không nói đến.
Có quan hệ với Chủ tịch Lương, không nịnh bợ liệu có được không? Lý Thịnh chột dạ, mắt nhìn cô Đinh dò xét, trong đầu như muốn nổ tung lên.
Hai người này không phải ai khác mà chính là Vương Ngạn Đôn và Đinh Hải Dung, không ngờ họ lại xuất hiện ở Giang Lăng này? Phải chăng có điều gì bất trắc sao.
Lâm Phỉ không quen bọn họ cũng là bình thường bởi chưa từng gặp qua bao giờ. Mặc dù cô và Cao Ngọc Mỹ cũng đến Kinh Thành vài lần nhưng Cao Ngọc Mỹ và anh em nhà họ Vương không hề gặp mặt bao giờ. Ngược lại em của Cao Ngọc Mỹ là Cao Tiểu Sơn thì lại rất thân với Vương Ngạn Đôn, họ cũng có chơi bời gái mú cùng nhau, thực chất thì cũng thối nát cả.
Lâm Phỉ nghe tên họ của hai người này xong thì bỏ đi không chút để ý, sau đó gửi tin nhắn thông báo cho Cao Ngọc Mỹ.
Ninh Hân và chị Trần đi vào trong đường thông gió rồi, Ngọc Mỹ đang định dẫn Đường Sinh và Yên Yên ra thì đọc được tin nhắn liền nhíu mày lại.
- Vương Ngạn Đôn và Đinh Hải Dung không ngờ lại tới Giang Lăng? Hiện giờ đang ở trong câu lạc bộ, xem ra hôm nay có trò hay để xem rồi.
Đương Sinh nghe thấy vậy cũng ngẩn người ra, oan gia này không ngờ lại chạy tới quấy rối bản thiếu gia ta, thật là không biết tự lượng sức mình.
Ánh mắt Ngọc Mỹ chợt thay đổi, cô nảy ra một ý,
- Đêm nay Lý Thịnh tất sẽ đến mời họ xem chút việc mới mẻ, xong việc nói không chừng sẽ còn đánh bài nữa. Tiểu Sơn đã từng nói với tôi Vương Ngạn Đôn mê đánh bạc nhưng không đánh bằng tiền mà đánh bằng gái đẹp. Các công tử chốn Kinh Thành chẳng ai là dám đánh bài với anh ta cả.
- Ơ, đánh bài bằng gái đẹp là đánh như thế nào vậy?
Đường Sinh chưa từng tiếp xúc qua với những người như vậy, tất nhiên là cũng không biết bọn họ chơi như thế nào cả.
- Đánh thắng rồi thì được làm chủ, nhưng mà những người này đều là con gái chốn hoan lạc. Em tôi Tiểu Sơn đã từng chơi bài với hắn và thua rất thê thảm.
- Chết tiệt, vậy thì tính làm gì chứ? Chẳng phải con gái chốn hoan lạc thì thiếu gì chứ? Nếu anh ta mà cược Đinh Hải Dung thì tôi sẽ hầu hạ hắn, ha!
Ngọc Mỹ bĩu môi:
- Anh nghĩ rằng anh ta không dám hay sao? Nói về kỹ thuật chơi bài thì anh ta nắm rất chắc là đằng khác. Hơn nữa anh ta còn phải đợi đối tượng ngang bằng để cược chứ? Xuất thân của Đinh Hải Dung như thế nào? Lại vừa sắc nước nghiêng trời, giá trị của cô ta quá cao, thật sự không tìm cô gái nào tương đương để cược.
- Thì chẳng phải có cô sao?
Đương Sinh châm chọc Cao Ngọc Mỹ như vậy chứ đích thực giá trị của Cao Ngọc Mỹ tuyệt đối không bằng Đinh Hải Dung.
- Tôi?
Ngọc Mỹ chỉ vào mũi của mình mà tỏ vẻ ngạc nhiên, lườm Đường Sinh một cái:
- Đàn ông các anh đánh bài thì cái gì cũng không để ý, anh thắng được anh ta mới là lạ. Tôi không làm quân bài của anh đâu.
Ngọc Mỹ nhìn Đoan Mộc Yên một cái, sau đó ghé vào tai Đường Sinh nói nhỏ:
- Anh có phải là chê phụ nữ nhiều quá nên muốn tặng tôi cho người khác hả? Anh ta có đánh cược cái gì thì anh cũng không thắng nổi anh ta đâu. Anh và anh ta chơi bài thì cũng đồng nghĩa với việc đem tôi cho anh ta. Tôi biết anh muốn nhân cơ hội này đem Đinh Hải Dung về để đánh bại anh ta, nhưng phần thắng của anh thì được bao nhiêu?
Cô ấy nói như vậy là cho rằng Đường Sinh chỉ có cầm chắc phần thua. Bởi vì Vương Ngạn Đôn trong giới cờ bạc Kinh Thành mấy năm gần đây chưa bao giờ thua mất một đồng nào trên người cả.
Đường Sinh xem thường liền hừ lên một tiếng:
- Anh ta đánh bài hoành tráng thế sao? Nếu tôi thắng về được Đinh Hải Dung để đả kích anh ta thì lần này anh ta sẽ rất bị đả kích. Giang Lăng là địa bàn của tôi, anh ta dám vượt qua mặt tôi thì bắt anh ta phải trả giá đắt, cô sợ cái gì? Giang Lăng bây giờ là của họ Đường.
Ngọc Mỹ xem xét thái độ của Đường Sinh, trong lòng nghĩ thế là hết rồi. Hắn thật sự muốn đánh bài cùng Vương Ngạn Đôn, tôi dám chắc là sẽ thua, làm thế nào bây giờ?
Đàn ông có lúc cũng dễ bị kích động, một khi có sự việc gì sảy ra thì mới hối hận cũng không kịp, khi đó thì đã thành bi kịch rồi.
Bây giờ Đường Sinh cái gì cũng không sợ, đáng bài ư? Với nghệ thuật quan sát của mình thì có thể nhìn thấu quân bài là chuyện đơn giản, sẽ thua được sao?
- Đi, chúng ta ra ngoài gặp Vương Ngạn Đôn, muốn đánh bài thì càng hợp ý ta, để xem hôm nay ai phải tiền mất tật mang?
- Không phải chứ? Thiếu gia, tôi, tôi không tham gia có được không?
Ánh mắt của Ngọc Mỹ biến sắc, Vương Tĩnh cũng bĩu môi.
- Cô không tham gia không được đâu, cô là con nhà cao quý, Vương Ngạn Đôn thấy cô còn phải nhỏ nước miếng. Sức hấp dẫn của cô với anh ta nói trên góc độ lợi ích toàn cục thì không thể đánh giá thấp được. Cũng giống như Đinh Hải Dung có sức hấp dẫn với tôi vậy, con gái nhà họ Đinh mà trở thành vợ bé của tôi thì quyền lực của nhà họ Đinh cũng sẽ tan như bọt nước vậy. Vì vậy mới nói bất luận là tôi hay là anh ta cũng không thể từ chối khoản đặt cược hấp dẫn thế này.
Ngọc Mỹ đảo mắt tỏ vẻ tức giận:
- Các anh điên hết cả rồi à? Vì đạt được một số mục đích mà có thể trà đạp nên người phụ nữ mà mình yêu thương sao?
- Cô sai rồi, cái mà tôi và anh ta làm đều là con mồi nhử, chúng tôi ai cũng không muốn nhận mình sẽ thua, chúng tôi chỉ chú ý tới người con gái của đối phương, nếu có thua thì cũng đều chuẩn bị một khoản tiền hoặc thương lượng một điều kiện khác để trao đổi, vì vậy mới nói khả năng rủi ro của cô hay là Đinh Hải Dung đều không lớn.
Ngọc Mỹ nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, đây không phải là cái cớ để họ tranh đấu với nhau. Bất luận là Đường Sinh hay là Vương Ngạn Đôn đều không thể nào đem chính người con gái của mình đẩy vào biển lửa, chỉ là muốn dụ đối phương mắc mưu thôi.
- Vương Ngạn Đôn mấy năm nay ở Kinh thành đều chưa từng thua ai cả.
- Vậy thì sao? Ở trong địa bàn của chúng ta cứ coi như anh ta thắng đi nữa cũng không thể ung dung mà mang quân tốt kia đi được, rồng mạnh cũng không đè được đầu rắn nhà.
Đường Sinh cười ha hả một cách lạnh lùng, cánh tay ôm vòng eo của cô càng siết chặt thêm, Ngọc Mỹ vẫn còn lo lắng:
- Bên cạnh anh ta còn có vệ sĩ, anh thua mà không thực hiện lời hứa lỡ bọn chúng dùng bạo lực thì phải làm thế nào? Ninh Hân và chị Trần lại không có mặt…
- Hừ, vệ sĩ của hắn thì là cái gì chứ, chẳng cần tôi ra tay, người đẹp Yên có thể đối phó được với bọn chúng, đừng quên cô ấy là em của ai!