Quan Quan tự nhiên không hiểu lắm về những trình tự này, nhưng cô cũng biết được thế lực của nhà họ Đường mạnh đến mức nào, Đường Sinh cũng hứa với cô rồi nhưng có làm được hay không thì ai mà biết được? Nghe Dì út nói vậy cô ấy cũng hơi nhụt trí thở dài nói:
- Đường Sinh bị cháu bắt phải đồng ý biết đâu cũng có hy vọng?
Quan Cẩn Du lại không cho là như vậy, cách đánh giá con người của Đường lão gia cũng là một sự đãi ngộ rộng lượng xuất phát từ đại cục. Đừng tưởng Đường lão gia vì việc này mà thay đổi cách nhìn của ông ấy từ trước tới giờ, cha mình quả thật cũng có công trạng nhưng những sai lầm lúc tuổi già cũng không dễ dàng mà bỏ qua, từ trước đến nay, nhà họ Đường chưa bao giờ bật đèn xanh đối với nhà họ Quan, bây giờ cũng không vì Lão gia nhà họ Quan đã mất mà thay đổi tình hình, bao gồm cả người nhà họ Quan, Quan Cẩn Du cũng không dám hy vọng từ đó sẽ nhận được sự nâng đỡ của nhà họ Đường.
Hơn nữa, Đường Sinh vẫn còn nhỏ như vậy thì lời nói của hắn trước mặt lão gia hoặc người nào khác nhà họ Đường cũng có tác dụng gì cơ chứ?
Nếu như việc chị mình bị chuyển xuống tỉnh mà được Đường Thiên Tắc nói với Lão gia thì có lẽ tình hình sẽ khác?
Trong chuyện này còn liên quan đến tình thế mới trong bố cục chính trị của một gia tộc hoạt động chính trị, vì vậy không được khinh xuất, đặc biệt là Lão gia của hai nhà họ Đường và họ Quan từ trước đến giờ vẫn bất đồng chính kiến, làm sao có thể kỳ vọng vào Lão gia nhà họ Đường sẽ nói giúp nhà họ Quan cái gì cơ chứ ?
Điểm mấu chốt nhất ở đây là chị của Quan Cẩn Du chỉ là một cán bộ cấp Sở của hệ thống tư pháp, người ta đường đường là một Lão gia mà lại quan tâm đến việc sắp xếp nhân sự của một cán bộ cấp Sở sao? Quả là chuyện hài hước , nói thẳng ra nếu chưa lên đến chức Thứ trưởng thì đừng có mà mơ tưởng.
Toàn bộ sự việc này thoáng qua trong đầu Quan Cẩn Du, cô khẽ thở dài một tiếng và cũng cảm thấy buồn thay cho số phận chị mình.
- Cháu ngốc ạ, có rất nhiều việc không đơn giản như cháu nghĩ đâu, tuổi của cháu chưa thể hiểu hết được những việc đó, Đường Sinh hắn không thể giúp cháu hoàn thành tâm nguyện này được đâu, mặc dù Dì biết là hắn rất sẵn lòng giúp đỡ cháu nhưng hắn thực sự cũng không có khả năng đó, cháu đừng bận tâm nhiều quá.
Lời nói này vô tình gây ra một đả kích mới đối với Quan Quan, trong khoé mắt bỗng long lanh những giọt nước mắt
- Nhưng mà cháu không muốn mẹ bị ăn hiếp
Quan Cẩn Du không nói nên lời đôi mắt cũng đỏ hoe, bất giác ôm chặt lấy đứa cháu gái
- Ngoan nào, việc của người lớn cháu đừng bận tâm.
- Dì út à, có thể nói cho cháu biết cách liên lạc với người đó không, cháu… cháu muốn gặp ông ấy, cháu xin Dì đấy.
Người đó, chính là nói đến Đậu Vân Huy- cha đẻ của Quan Quan, mấy hôm nay cô luôn nghĩ tới vấn đề này và luôn nhớ tới ông ấy.
Hơn mười giờ sáng, Đậu Vân Huy đang ở trong một căn nhà kiểu Tứ hợp viện tiếp chuyện với cha của mình thì nhận được một cuộc điện thoại từ số di động lạ hoắc gọi tới, nhưng đang lúc do dự thì trong đầu chợt nghĩ không lẽ là nó? Chắc chắn là người khác gọi nhầm rồi, cuối cùng ông ấy vẫn ấn nút từ chối nhưng chưa đến một phút sau số điện thoại đó lại gọi tới.
Đậu Vân Huy trau mày nhấc điện thoại lên, phải nói số điện thoại này của mình thì những người không rõ thân phận không thể biết được, một lần nữa do dự nhưng ông ấy vẫn nghe máy
- Ai vậy? Tôi là Đậu Vân Huy
- Theo thói quen ông ấy đã nói trước họ tên của mình.
Trong quan trường thì cách nói chuyện này một là tỏ vẻ lễ phép, hai là tỏ ra đề phòng nếu chẳng may đối phương dựa vào địa vị xã hội của ông ta để thăm dò, sau vài giây lo lắng thì nghe thấy tiếng khóc của người con gái đầu dây bên kia.
- Con, con là Quan Thế Âm, mẹ con là Quan Cẩn Tú
- Quan Quan vừa nói vừa khóc, mười sáu năm không liên lạc với cha không khỏi khiến cô xúc động, cô thực sự không thể kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, lúc này chỉ có thể khóc và nói ra thân phận của mình.
Đối với Đậu Vân Huy mà nói thì một câu nói nhẹ nhàng của Quan Quan giống như sét đánh giữa trời, chấn động đến nỗi trong đầu vị Phó chủ tịch tỉnh này trống rỗng không còn biết gì nữa.
Tay run lên may mà không làm rơi điện thoại xuống đất, trống ngực đánh thìch thịch
- Âm Âm? Thật sự là Âm Âm sao?
- Giọng nói của Đậu Vân Huy run rẩy không còn là chính mình nữa, Phó chủ tịch tỉnh ung dung trầm tĩnh cái gì mà đến lúc này toàn bộ bay hết lên chín tầng mây, đã mất cân bằng rồi.
Trong đầu chỉ có hình ảnh Quan Thế Âm chưa đầy một tuổi, chỉ có khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ hồn nhiên khắc sâu vào lòng của người cha, chỉ có tiếng cười lanh lảnh trong đầu người cha, vô tình nước mắt Phó chủ tịch tỉnh giàn giụa trên khuôn mặt.
Buổi trưa Đường Sinh đưa Quan Quan vào khách sạn nào đó,cùng lên tầng 2 và vào một phòng đã đặt sẵn, ở đó Quan Quan đã gặp cha của mình, chỉ nhìn thoáng qua thấy trong mắt người đàn ông đó tràn ngập nước mắt vì vui mừng, Đường Sinh liền đẩy Quan Quan ra và nói
- Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút.
Để tạo cơ hội cho hai cha con họ 16 năm không gặp mặt có thời gian đoàn tụ.
Đúng lúc Đường Sinh đi vào nhà vệ sinh của khách sạn thì Đường Thiên Tứcũng vừa đi vào biệt thự Thanh Trúc , trong tay còn mang theo chai rượu Mao Đài ( một loại rượu ủ lâu năm).
Trước sảnh, Đường Lão gia đứng đó một tay vịn vào lan can, tay phải chống gậy vừa cười vừa nhìn cháu trai
- Đồ nhắm đều gọi hết rồi chỉ chờ mỗi chai rượu lâu năm này của con thôi.
- Đường Thiên Tứ bước nhanh hai bước tới nơi nhẹ nhàng đỡ vào khuỷu tay trái Lão gia.
Đường Thiên Tứ mượn cớ là đưa rượu đến thực ra là thăm dò ý tứ của cụ, đêm hôm trước có hứa với Đường Sinh về chuyện đó cũng là chuyện mà hắn muốn nói với Lão gia, việc Quan Cẩn Tú bị chuyển xuống tuyến dưới vốn dĩ đã bị tất cả mọi người từ trên xuống dưới đồn ầm cả lên rồi, nhưng bị chuyển tới đâu? Làm chức vụ gì? Kết quả này sẽ nhanh chóng lan truyền ra, có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Nếu như thái độ của Lão gia không rõ ràng thì việc này chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa, nhà họ Đường sẽ làm hết sức mình, tự mình thì không thể lộ diện được, ngay cả những chỗ quen biết cũng không dám nhờ vả, bởi vì như vậy sẽ làm cho người ta cho rằng sự điều động Quan Cẩn Tú có liên quan tới nhà họ Đường.
Đỡ Lão gia vào trong đại sảnh, ở đó đã chuẩn bị hết đồ nhắm ba món mặn ba món chay và một món canh, tương đối đơn giản. Từ Định Khôn đứng bên ngoài cửa đỡ Lão gia ngồi xuống trước sau đó cầm áo khoác và mũ của Đường Thiên Tứ ra ngoài rồiliền lui xuống.
- Cha nếm trước đi ạ
- Đường Thiên Tứ đứng lên đưa cốc cho Lão gia, cung kính mời ông cụ thưởng thức hương vị.
Lão gia xua tay bảo hắn ngồi xuống
- Lần nào con đưa rượu tới đều có chuyện cả, hôm nay cũng không ngoại lệ chứ?
Đường Thiên Tứ chu môi ngại ngùng nói
- Con biết là không gì có thể qua được mắt cha mà, tối qua Đường Sinh có qua nhà con chủ yếu là gặp thím tư của nó và em họ Tiểu Quang nói chuyện gần gũi nhau hơn, cơm nước xong xuôi nó còn nói chuyện buổi trưa gặp bạn học Quan Quan của nó ở nhà hàng và nhìn thấy cảnh tượng không vui lắm, nó còn nói là buổi tối về sẽ nói chuyện với cha không biết nó đã nói với cha chưa?
Chỉ cần nói như vậy Đường Thiên Tứ đã đẩy hết trách nhiệm lên đầu Đường Sinh rồi, Lão gia à đó cũng đều là chuyện của cháu ông mà con đâu dám tự ý giải quyết, cái này không phải mượn cớ đưa rượu tới cho cha thì có cũng tới xem ý của cha ra sao, cha nói làm thế nào thì con sẽ làm thế đó.
Đường Lão gia nhẹ nâng cốc nhấp một ngụm rượu rồi cười nói
- Đây là rượu được ủ từ những năm tám mươi của thế kỷ trước, hương vị rất thuần khiết
- Đường Lão gia lại đặt cốc xuống rồi đưa mắt nhìn Đường Thiên Tứ
- - Con lại sợ Đường Sinh kéo con vào chứ gì? Lại còn làm bộ đưa rượu tới nữa chứ, vậy thì con lỗ mất chai rượu ngon hai mươi mấy năm rồi, cháu của ta là được thừa hưởng gen của ta, cũng là cái tính cách nói sao làm vậy đấy thì làm sao nó có thể mang chú nó ra đùa giỡn được chứ? Chuyện mẹ của Tiểu Quan Quan nó nói với ta rồi.
Đường Thiên Tứ liền cười gật đầu rồi gắp thức ăn cho Lão gia và thận trọng nói
- Cha ăn cái này đi... Vậy Lão gia cha xem ...
Đường Lão gia chau mày lên nói
- Đường Sinh với ta đã tám năm không gặp mặt, đêm qua đã kể với ta về chuyện mẹ con nhà họ Quan thật thương tâm, nếu như để hai mẹ con họ sau này ở cùng nhau thì coi như đây cũng là tâm nguyện nhỏ bé của nó, Thiên Tứ à con thử nói xem thằng nhóc này có ranh mãnh không?
Nói xong ông cụ liền cười, thấy vậy Đường Thiên Tứ cũng cười phụ họa theo
- Lão gia con thấy Đường Sinh giống anh hai con, đầu óc rất nhanh nhạy đó
- Nhanh nhạy thì cũng không sai, ta chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ mà, từ bé đến khi bảy tuổi nó chưa từng rời xa ta, tính cách của nó như thế nào ta đều biết hết, dám bắt nạt người khác là có thật nhưng thằng nhóc đó dám chịu trách nhiệm, dám nhận lỗi, có chuyện gì cũng dám nói, tuổi còn nhỏ mà lại có thể làm những việc mà người lớn đôi khi cũng không làm được, có thể nói là niềm an ủi của lão già này. Việc của Quan Cẩn Tú ta không dám nói mà nói cũng không được, Đường Sinh nó không hiểu nhưng con hiểu đúng không? Mặt khác tám năm rồi thằng cháu mới nhờ ông nội giúp một chuyện ông nội cũng không thể từ chối, chuyện này không nói được mà lại không muốn cháu mình phiền lòng, Tứ à, con nói còn chuyện gì có thể làm cho lão già này đau đầu nữa chứ?
- Cha cứ yên tâm đi, Quan Cẩn Tú chỉ là một cán bộ cấp Sở của hệ thống Tư pháp chẳng đáng gì đâu, sắp xếp thế nào đi chăng nữa cũng không gây lên sóng lớn gì mà cha thì cũng không thể thể hiện thái độ gì trong chuyện này, con hôm nay tới là muốn uống hết chai Trần nhưỡng này với cha đây.
Đường Thiên Tứ tự nhiên hiểu ý của cha mình, trong lòng cũng cả thấy hơi bất giác, trải qua sự việc lần này hai nhà họ Đường- Quan đã từng có ngăn cách trở ngại bấy lâu nay sắp phải vĩnh viễn đánh dấu chấm hết, về sau này như thế nào thì để anh hai và Đường Sinh tính tiếp.
Trong lúc ở Thanh Trúc bên này nhậu tưng bừng thì cũng là lúc Đường Sinh vào phòng chính thức làm quen với Đậu Vân Huy, chỉ là Phó chủ tịch Đậu không biết lai lịch của cậu bạn Tiểu Đường, vì con gái ông cũng không nói, ông nhiều ít cũng lấy thân phận làm cha và tiền bối ra nghiêm túc đối đãi với Nhị Thế Tổ.
Theo nhận thức của ông ấy mà nói, chỉ sợ trong lòng cũng nhận thấy vị thiếu niên này với con gái mình có chút quan hệ gì đó? Nhưng quan điểm của ông ấy là không chấp nhận quan hệ này, cho nên khi bắt đầu vào bữa trưa là ông Phó chủ tịch Đậu liền dùng những lời lẽ giữ khoảng cách với cậu thiếu niên này.
Ông ấy không coi cậu thanh niên này và nhà họ Đường là có quan hệ với nhau, mà Quan Quan cũng không đề cập đến vấn đề này và cũng có người dặn cô ấy không được nói, Đường Sinh cũng không muốn Đậu Vân Huy biết những điều này, nếu biết nhà họ Quan và nhà họ Đường có liên hệ thì điều này sẽ làm cho họ thay đổi lập trường chính trị hiện nay, chi bằng đừng để họ biết sẽ tốt hơn, cứ để thuận theo tự nhiên.
Mà Đường Sinh cũng không để tâm tới việc Đậu Vân Huy giữ khoảng cách, thậm trí còn cả việc Phó chủ tịch làm khó dễ nữa. Vốn dĩ họ là một quan chức cấp cao, có thân thiết mấy cũng không thể nói năng lung tung với một học sinh cấp 3 được, từ đầu đến cuối không thể tìm được tiếng nói chung, vậy thì tốt nhất là không nói.
- Cũng chẳng biết mẹ tại sao lại bị như thế nữa, con rất lo lắng, tại sao những người đó lại đối xử với mẹ như thế chứ? Bắt nạt mẹ không có chồng à?
- Quan Quan nhẹ nhàng kích động cha, lời nói này cũng làm cho Đậu Vân Huy thấy bối rối, trước khi Đường Sinh vào, hai cha con cũng đã nhìn mặt nhau rồi, còn nói chuyện hơn nửa tiếng nữa, Quan Quan cũng nói với cha nghe chuyện gặp mặt hôm trước, Đậu Vân Huy cũng bực tức lắm rồi.
Nhưng thực sự ông ấy cũng không giúp được gì, bản thân ông ấy cũng đang đau đầu về chuyện thay đổi vị trí của mình lần này, sau ngày 15 tháng giêng ông ấy phải lên Ban tổ chức Trung ương làm việc, bước tiếp theo sẽ bị sắp xếp vào vị trí nào cũng còn chưa biết, trong nhà, Lão gia cũng vì chuyện này mà sầu não, việc này liên quan tới vận mệnh chính trị của nhà họ Đậu, cả nhà đang quan tâm đến việc này , bây giờ vợ trứơc Quan Cẩn Tú lại cũng gặp phải vận mệnh tương tự, nhưng để mà so sánh thì việc của mình nghiêm trọng hơn, trong lúc này bản thân mình cũng không thích hợp giúp cô ấy.
Bữa cơm này ăn cũng chẳng biết ngon, hai giờ hơn, sau khi ra ngoài Đậu Vân Huy nói với Quan Quan
- Chuyện của người lớn con cũng đừng bận tâm nhiều.