Từ lúc Đường Sinh và Ninh Hân đi đến ngồi bên cạnh đôi tình nhân kia, Vương Tĩnh liền chú ý tới, cô nói chuyện với Trần Quỳnh cũng hơi không tập trung, bởi vì cố dỏng tai nghe lén động tĩnh ở sau tấm vách bên cạnh, đợi đến lúc Trần Quỳnh muốn đi, Vương Tĩnh chỉ bắt tay với cô ta.
Trong lòng Trần Quỳnh rất nặng nề, căn bản không chú ý đến động tĩnh xung quanh, bọn Đường Sinh lại ngồi ở phía trong, cho nên lúc cô đi cũng không qua bên đó, hai người nam nữ đang ôm hôn nhau cũng sẽ không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ biết đến lãng mạn.
Nhưng mà Trần Quỳnh vừa đi, Vương Tĩnh liền buồn bực, tuy rằng trong phòng cà phê có tiếng nhạc nhẹ, nhưng mà tai của cô quá thính, luôn có thể từ trong khoảng lặng ngắn ngủi của tiếng nhạc có thể nghe được tiếng chùn chụt hôn, mút, trời ơi, không phải thế chứ, Ninh Hân, cô còn tồi bại hơn cả tôi?
Vương Tĩnh phát bực, hàm răng trắng cắn vào môi dưới, trong lòng không khỏi căm phẫn, nghĩ lúc bình thường cô ta trêu chọc mình ăn chuối rất khó coi, còn bảo phải chú ý này nọ, không nên liếm, cứ cắn là được rồi, phải liếm hai cái để biểu hiện mình là cái loại lẳng lơ, chơi bời phóng đãng.
Như thế cũng tốt, đại chính ủy Ninh và một tên tiểu tử thối tha mười bảy tuổi hôn lúc trời u đất ám? Cô có tư cách gì mà nói tôi?
Vương Tĩnh cảm thấy buồn bực khó chịu, rút thuốc nữ sĩ châm lửa, cố ý bật bật lửa phát ra âm thanh cạch cạch, đừng hôn nữa, Ninh chính ủy, phải chú ý hình tượng chứ, bình thường chị có thái độ cao ngạo, trong ngọc trắng ngà, hóa ra giống như tôi thích cậu bé bảnh bao sao?
Ngay lúc Vương Tĩnh cảm thấy bực bội, Ninh Hân bước qua, cô nghe thấy tiếng bật lửa ở bên cạnh là biết có vấn đề rồi.
Còn may là phòng cà phê rất tối, ánh sáng không thể xuyên vào, Ninh Hân cũng không quá lo lắng khuôn mặt đỏ ửng của mình bị Vương Tĩnh nhìn thấy, cô là người đầu tiên bước qua, còn Đường Sinh vẫn ngồi lại bên kia, dựa vào sự thông minh của Vương Tĩnh chắc chắn là nhìn thấu, nhưng làm sao đây?
Vừa mới đặt mông ngồi xuống, Ninh Hân liền cảm thấy ánh mắt của Vương Tĩnh rất cay độc, cô giả vờ nói
- Trần Quỳnh đi rồi à?
- Đúng vậy, vách bên cạnh chùn chụt hôn lưỡi rất ầm ĩ, Trần Quỳnh không có tâm trạng nói chuyện nữa , tôi cũng muốn chạy mất…
Vương Tĩnh không khách sáo, trực tiếp chọc thủng màn bí mật của Ninh Hân, Ninh Hân kêu lên một tiếng xấu hổ:
- Cái gì?
- Ơ…Ninh Hân, trước kia tôi không phát hiện da mặt chị dày như vậy nha, còn giả vờ với tôi à?
- Tôi không hiểu cậu nói cái gì? Cái gì chắp miệng? Uống cà phê tất nhiên là chắp miệng rồi, điều này có cái gì?
Ninh Hân chịu nhận mới lạ, chưa bị bắt quả tang, cô không thể thú nhận. Thấy vậy Vương Tĩnh không khỏi tức giận trở mặt xem thường.
- Cô giỏi lắm, Ninh đại chính ủy, này, cô có biết không, phương Tây có một thánh nữ tên là ‘Trinh Đức’, thánh nữ của phương Đông tên là gì?
Đây là Vương Tĩnh châm biếm sâu cay đối với Ninh Hân, tự nhiên Ninh Hân hiểu ngay, tên khốn, cậu đúng là giết chết chị cậu rồi, sau này trước mặt Vương Tĩnh mình không cần cúi đầu sao? Cô không biết trả lời Vương Tĩnh như thế nào, lời lẽ của cô gái đẹp này quá độc.
Lúc này Đường Sinh cố tình ngất ngưởng bước qua, cười nhẹ một tiếng:
- Chị Tĩnh, tôi đến để trả lời chị, thánh nữ của phương đông tên là ‘Thật sự’.
Ninh Hân không kìm được cười phì ra, mắt Vương Tĩnh đang cũng trợn lên. Đường Sinh tiếp tục nói:
- Chị Hân của tôi chính là ‘Thật sự’.
- Cô ta là cái quái gì, còn cậu, tên tiểu tử lông vẫn chưa mọc, làm bộ ra vẻ với ai?
Tâm trạng của Vương Tĩnh rõ ràng vẫn còn khó chịu, lời nói vừa giận dữ vừa gượng gạo, Đường Sinh không cho rằng cô ta nói như thế là ngang ngược, liền ngồi xuống bên cạnh Ninh Hân. Ninh Hân lại nhích người đi, định duy trì một khoảng cách với hắn để biểu thị sự thanh bạch, nào ngờ cánh tay của Đường Sinh vươn ra nắm lấy vai cô.
- Hả…cậu làm cái gì vậy?
Ninh Hân sụp đổ rồi, lúc đó đến cổ cũng đỏ lên, muốn hất tay hắn ra, nhưng tay chân đều mềm nhũn cả rồi.
Vương Tĩnh lại ngẩn người ra nhìn hai người, lúc này, cô có cách nhìn nhận hoàn toàn mới về tên tiểu tử thối tha này, can đảm lắm.
Đường Sinh hất hàm:
- Chị Hân, chúng mình là ‘Thật sự’, Vương đại nương cũng nhận ra, không cần giấu cô ta…
Nói xong, hắn lại nhìn Vương Tĩnh nói:
- Ai, Vương đại nương, có Trinh Đức hay không thì sao? Đúng là tôi hôn môi chị Hân,liên quan gì tới cô chứ?
- Cậu cút đi, ai hôn cậu?
Xương cốt Ninh Hân đều mềm ra rồi, tên khốn, da mặt của chị ngươi rất mỏng biết không?
- Vương đại nương, là ai thế?
Đôi mắt đẹp của Vương Tĩnh trợn lên:
- Ái chà, cậu là tên con nít thối tha, cậu gọi ai là Vương đại nương (1) hả?
Đường Sinh ôm lấy Ninh Hân đang giãy dụa không ra, lúc này lại cười, thế là xong, giải thích cũng không cần giải thích nữa, toàn bộ đưa ra ánh sáng luôn rồi.
- Cô gọi tôi là tiểu tử thối hoặc là đồ cái rắm bé con, tôi chỉ có thể tôn xưng cô là ‘Vương đại nương, bởi vì cô phải già rồi thì mới cho rằng tôi nhỏ.
Vương Tĩnh rùn vai, cắn chặt răng:
- Được, cậu không phải tên tiểu tử thối tha, cậu là anh tôi được chưa?
- Ồ, thế thì được rồi, em Vương, về chuyện của tôi và chị Hân,em giả câm giả điếc là tốt rồi, được chứ?
- Được cái mốc xì!
Vương Tĩnh giận dữ mở to đôi mắt đẹp:
- Cậu mở phòng nhuộm còn muốn tôi tặng thuốc nhuộm sao? Có thể giả câm giả điếc, phí ngậm miệng giá một triệu, không đắt chứ?
Vương đại phóng viên nói một cách độc địa, cô khinh thường ngậm thuốc lá ở giữa môi, nheo mắt liếc xéo Đường Sinh.
Lúc này Ninh Hân mới xen vào, khuỷu tay trên bàn cà phê:
- Ô…Vương đại phóng viên, cô há miệng to thế? Đắt quá.
- Cái miệng ăn chuối mà, nhìn xem cái môi, nhìn xem cái răng, nhìn xem cái lưỡi này, chỗ nào cũng đẹp, không đáng giá một triệu sao?
Ninh Hân trợn trắng mắt, một khi lộ ra mối quan hệ của mình và Đường Sinh, lời nào cô ấy cũng có thể phun ra, ánh mắt khinh thường, còn mình lại lười tránh cái vai ra để mặc Đường Sinh tựa vào, đã như vậy, mình còn che giấu cái gì? Quá làm ra vẻ cũng không ổn.
- Được rồi, phóng viên Vương, tôi chịu nhận rồi, cô muốn thế nào? Muốn tôi bỏ ra một triệu chặn miệng cô ư? Tôi có bệnh sao?
- Ô…Cô thừa nhận rồi, rất tốt, rất hùng hồn, nói cho chị đây biết, các người yêu vụng trộm bao lâu rồi? Lên giường chưa?
Ninh Hân không chịu nổi lời lẽ chối tai của cô ta, bàn tay mềm che mặt, cắn môi dưới chuyển sang nhìn Đường Sinh, ô, đều là ngươi hại ta mà.
Đường Sinh phì cười:
- Ừ, tôi chấp nhận sự điều tra của cô, Vương đại phóng viên, tôi và chị Hân yêu nhau hơi hơi tha thiết một chút, có điều là chưa lên giường…
- Ngươi đi chết đi, Ninh Hân đấm hắn bằng đôi bàn tay trắng nõn, vừa xấu hổ vừa tức giận, Vương Tĩnh cười ngặt nghẽo, trông có vẻ sung sướng vô cùng.
- Thật sự không lên giường sao? Vậy làm cái gì? Cậu thuật lại một chút, tôi sẽ không đòi tiền để ngậm miệng, được không?
Vương Tĩnh càng ngày càng thích tính cách của Đường Sinh, hứng thú dạt dào cũng đặt khủyu tay lên bàn cà phê, khiến bộ ngực to lớn bị đẩy lên.
- Chuyện này… thật sự chưa lên giường đâu, chỉ có làm mấy chuyện khác thôi…đầu tiên là chúng tôi nắm tay, sau đó ôm eo, tiếp đó là…
- Tiếp cái đầu ngươi, đánh chết ngươi!
Ninh Hân thật sự không chịu nổi nữa, duỗi cánh tay ôm lấy cổ Đường Sinh, ôm cái đầu hắn vào trong lòng ngực thơm, che mặt hắn dưới ngực mình, không để hắn nói nữa, Đường Sinh kêu ư ư, thuận thế ôm chặt cái eo nhỏ của Ninh Hân.
- Má ơi, đúng là gian phu dâm phụ mà! Tôi còn đang ngồi đây, các người đã vội ôm nhau rồi sao? Nếu như tôi không ở đây…
Ninh Hân ôm sát đầu Đường Sinh không để hắn đứng dậy, lúc này da mặt cô đã dày hơn, dù sao trước mặt Vương Tĩnh, cũng không sao, hai người còn có cái gì là chuyện bí mật không thể nói được? Năm lần bảy lượt bị Vương Tĩnh kéo đi nhìn qua cái đĩa thịt bò mà cô ta dùng để “tự sướng”, có lúc đang giữa đêm khuya nói chuyện về các điểm nhạy cảm trên cơ thể nằm ở đâu, lúc này nếu cô ta đã rõ chuyện mình với Đường Sinh đã, cũng không sao cả.
- Nói chuyện chính đi, Tĩnh đồi bại.
Lúc này Vương Tĩnh đã rõ bí mật của Ninh Hân, cho nên cũng sẽ không truy hỏi một cách gắt gao nữa.
- Được, nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi.
- Ừ, hỏi đi
Ninh Hân cũng không ngượng ngùng nữa, Vương Tĩnh lại chỉ Đường Sinh, nhìn cô nháy mắt ra hiệu, ý bảo cô rời khỏi hắn, Ninh Hân mới để Đường Sinh đứng lên, dịu dàng nói:
- Cậu đi tính tiền, chúng ta chuẩn bị về thôi, sắp đến mười hai giờ rồi.
Sau đó cô đẩy hắn đi.
Đường Sinh cũng không quan tâm hai cô tra hỏi chuyện gì, ầm ĩ đủ rồi, khoảng cách với Vương Tĩnh cũng được kéo gần rồi, quan hệ giữa cô ta và Ninh Hân đã thật sự tốt đẹp.
Nhìn theo bóng lưng của Đường Sinh đang đi về phía kệ cà phê, Vương Tĩnh than nhẹ một tiếng:
- Cô giỏi thật, tôi cho rằng cô lớn lao lắm, hành động của cô là vĩ đại lắm, hôm nay chị đây mới biết, những kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm không lên tiếng đều làm việc lớn, ngược lại kẻ oang oang lớn tiếng lại không nên cơm cháo gì.
Ninh Hân mỉm cười:
- Ồ…tôi đã như thế này, còn sợ cô nói cái gì sao? Chị Tĩnh, sao không dùng lời nào sắc bén hơn đi?
Vương Tĩnh liếc mắt một cái tỏ vẻ xem thường, dựng ngón cái chỉ về phía Ninh Hân, sau đó thấp giọng nói:
- Hỏi cô một câu thật tình nè, đã từng gặm chuối chưa?
- Xéo đi…cô mới đi gặm chuối, nữ lưu manh…
Vấn đề này quá chối tai, Ninh Hân không chịu đựng nổi nữa, cơn giận bộc phát rồi.
Vương Tĩnh cười phì ra, cái lưỡi thơm tho liếm liếm một bên mép:
- Phán ứng kịch liệt vậy? Xem ra là đã gặm qua rồi…
- Tôi gặm qua cái đầu của cô ấy, đồ của nợ ngoan cố…
Ninh Hân giơ tay tập kích vào cái bộ ngực to lớn, mũm mĩm của Vương Tĩnh.
Trong tiếng cười duyên dáng, Vương Tĩnh dùng tay cản một chút nhưng không cản được, liền lùi ra phía sau:
- Chúng ta là hai chị em tốt mà? Gặm thì nói là gặm, có gì mà xấu hổ chứ? Khó trách cô thích quan sát dáng vẻ ăn chuối của tôi, hóa ra là học trộm kỹ xảo của tôi à?
- Cô đi chết đi, tôi mặc kệ cô.
Ninh Hân đứng dậy bước đi, Vương Tĩnh nắm lấy hộp thuốc lá chạy theo, tiếng cười duyên dáng vẫn khanh khách không ngừng.
Ngoài quán cà phê, ánh sáng làm lóa mắt, Vương Tĩnh đưa chìa khóa trong tay cho Đường Sinh, chiếc BMV rất nhanh lên đường.
- Đường Sinh, Vương Tĩnh muốn viết một bài đưa tin về Trần Quỳnh, đặt tiêu đề như thế nào mới có thể chấn động? Cậu có ý kiến gì không?
Ninh Hân không phải là người phụ nữ không có chủ ý, chỉ là cô càng vui khi nghe ý kiến của tình nhân nhỏ, chủ yếu phát hiện hắn cực kì thông minh.
Đường Sinh lái xe, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm con đường phía trước, thoáng trầm ngâm:
- Hỏi chị Tĩnh trước, người ta là chuyên nghiệp.
- Ô…cậu bảnh bao, trong mắt cậu, tôi có địa vị thế à? Tôi đã nghĩ một cái tiêu đề: Cuộc đời một phụ nữ trụy lạc.
Ninh Hân nghe xong đôi mi cụp xuống:
- Tiêu đề này không tốt lắm đâu? Châm chích không thật rõ ràng, người mà chúng ta cần chĩa mũi dùi vào là Phó chủ tịch thành phố Lưu.
Vương Tĩnh không nhượng bộ:
- Cái tiêu đề này rất có thể thu hút người dân và một số người có tư tưởng không trong sáng, tôi thấy rất tốt, phải nhằm vào người nào, tại sao cô không nghĩ cho ta một chút?
Phó chủ tịch thành phố Lưu là người của ai? Tôi viết bài nhằm thẳng vào ông ta để chuốc phiền phức à?
- Nhà báo mà, phải có tinh thần không sợ quyền lực chứ!
Đường Sinh tiếp lời, trong lời nói hàm chứa ý châm biếm.
Vương Tĩnh nổi nóng, cô ta đang ngồi ở sau ghế dành cho lái xe, liền giơ tay nhéo vào gáy Đường Sinh:
- Mồm thối, còn bỉ ổi hơn cả ta.
Ninh Hân vội kéo tay của cô ta ra:
- Làm cái gì vậy, hắn đang lái xe, cẩn thận kẻo chiếc xe hai triệu tám nổi tiếng của cô bị đụng đấy.
- Cứ đụng đi, đụng xong tình nhân nhỏ của cô theo làm bạn với tôi một tháng là được rồi, ừ, tôi đảm bảo cơ thể của hắn sẽ chỉ còn da bọc xương thôi.
- Có mới là lạ, cô cứ nằm mơ đi!
Ninh Hân liếc cô ta một cái, lại hỏi Đường Sinh:
- Đường Sinh, cậu muốn đặt tiêu đề gì cho bài báo?
- Ừ, tôi đang nghĩ đây…
Đường Sinh trầm ngâm chừng nửa phút:
- Đặt thế này: ’Dưới sự quan tâm thân thiết của lãnh đạo, ba năm tôi không mang thai’, thế nào?
Lời của hắn mới dứt, Ninh Hân với Vương Tĩnh cùng cười phì ra:
- Cậu có bị ấm đầu không?
(1) Đại nương: bác, bác gái.