Không thể nghi ngờ tình cảm của Thiệu Tiểu Kính dành cho Vương Ngạn Đôn là rất sâu đậm, từ ánh mắt tràn ngập thù hận khắc cốt khi cô ta nhìn về phía mình là có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô ta, tâm Đường Sinh vẫn bình lặng như một mặt nước hồ không có chút sóng nào, cái loại vẻ mặt thong dong điềm tĩnh này khiến Thiệu Tiểu Kính phát lạnh.
Lúc này, trong lòng Thiệu Tiểu Kính vô cùng nghi hoặc, tự hỏi, người như hắn trông giống một học sinh cấp ba mới 18 tuổi sao?
- Thiệu tổng, tôi muốn nói rõ ràng, tôi không thừa nhận bản thân tôi có cừu oán gì với Vương Ngạn Đôn cả, phải nói chính xác là, y đối với tôi có thù hận…
- Đường Sinh, cậu đừng có vô liêm sỉ như vậy, cậu dụ dỗ vị hôn thê của người ta đi rồi, Vương Ngạn Đôn không nên hận cậu sao….
Đường Sinh cười cười :
- Thiệu tổng a, lời này không thể nói lung tung được, cô phải chịu trách nhiệm vì những gì mình nói, cô nói tôi cám dỗ vị hôn thê của Vương Ngạn Đôn? Chính y nói thế với cô sao? Nếu vậy, cô đến nhà giam xác nhận lại một lần nữa với y, cô nói cho y biết, nếu y dám nói tôi quyến rũ vị hôn thê của y, tôi sẽ đưa ra một phần tài liệu hữu ích cho giới truyền thông phân tích để họ chứng minh sự trong sạch của tôi, tôi chỉ nói thế thôi….
Đột nhiên, Thiệu Tiểu Kính cảm giác được chuyện này còn ẩn chứa nội tình rất sâu khác ở bên trong , cô tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn nói:
- Mặc kệ là vì lý do gì, nhưng cậu chia rẽ nhân duyên của người ta trước thì đó vẫn là hành vi trái đạo đức, vô liêm sỉ, mặc kệ cậu có lý do nhiều như thế nào đi nữa….
- Thiệu tổng, vấn đề này tôi không muốn nhắc tới hay giải thích gì nhiều nữa, đừng nói là cô, cho dù là Vương Ngạn Đôn cũng không dám chỉ trích tôi, không tin cô cứ đến nhà giam hỏi y đi, y nếu dám nói như vậy, tôi sẽ thừa nhận tôi là đồ vô liêm sỉ ngay, có một số chuyện không thể nói cho cô biết được, ngồi đối diện cô đây chính là một học sinh có ba phẩm chất tốt: chính trực, thiện lương, có đạo đức xã hội và tình yêu trong sáng, còn về chuyện giữa tôi và Vương Ngạn Đôn, không nói tới chuyện ai hận ai, y nếu là một người đàn ông thì sẽ đồng ý với cách nói của tôi, còn về chuyện y và chị Đinh Hải Dung, thì đó là chuyện giữa hai người bọn họ, không nên kéo tôi vào, tôi vẫn còn khá thuần khiết, đến tận bây giờ tôi vẫn còn đóng vai một nhân vật rất vô tội.
Đường Sinh chậm rãi nói chuyện, vô cùng bình tĩnh, không vui không buồn, phóng khoáng cùng hơi cao ngạo, khiến cho Thiệu Tiểu Kính cảm thấy chính mình mới là người đàn bà chanh chua, cô hơi có chút xấu hổ, trên thực tế cô không hiểu chuyện này bằng Ngu Cơ Mỹ, mà Vương Ngạn Đôn cũng không nói gì với cô, bởi vì Thiệu Tiểu Kính là một người phụ nữ có phẩm chất thiện lương và vô cùng có nguyên tắc, nếu nói với cô chuyện này, thì chính là Vương Ngạn Đôn tự hủy đi hình tượng của mình trong mắt cô.
Mà Đường Sinh cũng sẽ không tùy tiện đem chuyện đôi bên đánh cược một người con gái nói ra, nếu chuyện này lan ra, thì hai đại gia tộc sẽ phải chịu ảnh hưởng tiêu cực sau này.
Cả Vương Ngạn Thận và Đường Sinh đều dự định sẽ để chuyện này chôn sâu trong lòng, kể cả Ngu Cơ Mỹ cũng không dám để lộ chuyện này ra, cô ta biết rõ nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng và thê thảm đối với lão Vương gia, mà nhà họ Ngu là dựa vào lão Vương gia để phát triển, cho nên không thể nói bừa!
Thiệu Tiểu Kính cũng không phải là người cố tình muốn gây sự, nhận thấy có ẩn tình gì trong chuyện đó, cô càng cảm thấy nghi ngờ, quyết định phải đi hỏi người đàn ông kia.
- Được rồi, vậy không nói chuyện này nữa, có thể cho tôi số điện thoại di động của cậu không, tôi còn muốn liên lạc với cậu.
Đường Sinh nhún nhún vai, tỏ vẻ không hề gì, viết cho cô số điện thoại của mình, sau đó cười nói:
- Thiệu tổng, có những chuyện nếu không hiểu rõ thì đừng lựa chọn hành động cực đoan, cô hao phí một tỷ, hai tỷ muốn hủy hoại người khác, vậy có hay không nghĩ tới người khác sẽ đối phó lại mình như thế nào? Không nên tự đặt mình vào vị trí nguy hiểm làm gì, ngay cả Vương Ngạn Đôn còn không chống đỡ nổi, cô thì lại càng không được, nếu muốn cạnh tranh buôn bán công khai thì chúng tôi sẵn sàng tiếp, còn về quy tắc trò chơi thì không thể vi phạm được, nếu muốn giở thủ đoạn sau lưng, chúng tôi cũng không phải là những người dễ bị bắt nạt….
Thiệu Tiểu Kính mặt lại càng đỏ hơn, phải công nhận rằng, người phụ nữ này so với Ngu Cơ Mỹ thì thanh tú rực rỡ hơn hẳn một bậc, mấu chốt là ở cô ấy lộ ra khí chất đoan trang thuần khiết, còn Ngu Cơ Mỹ thì có bộ dáng phóng đãng phong tình, đó là một người phụ nữ luôn muốn thể hiện mình, có tham vọng, có ý tưởng.
Cô suy nghĩ một chút, không biết là nhà họ Đinh dễ chọc hay là nhà họ Đường dễ chọc? Người khác thì không rõ ràng lắm, chẳng lẽ cô cũng không rõ ràng hay sao? Đột nhiên cảm thấy ngực của mình có mồ hôi lạnh chảy ra, nghĩ đến đứa con còn rất nhỏ của mình, cô vô cùng lo lắng:
- Chuyện kia, tôi sẽ không tiến hành nữa….
Không biết tại sao cô lại nói ra một câu yếu đuối nhu nhược như vậy, nhưng quả thực trong thâm tâm cô có một loại sợ hãi đã khiến cô phải nói như vậy, cậu ta nói rất đúng, ngay cả họ Vương kia cũng hoảng sợ, không thể chống đỡ nổi, nếu mũi nhọn của bọn họ quay về phía mình, thì mình làm sao mà chống đỡ nổi?
- Cô không làm nữa thì cũng không ai có thể thay cô hoàn thành nhiệm vụ không có khả năng thành công này, hai tỷ, con số này quả thực là tải sản rất lớn, nhưng ai cầm được hai tỷ này cũng chưa chắc đã còn mạng mà hưởng thụ.
Lời nói này của Đường Sinh lộ ra mùi vị lạnh lẽo ghê người.
Để lại những lời này, Đường Sinh đứng dậy rời đi, sau đó còn thêm một câu:
- Muốn liên hệ với tôi,có thể gọi điện bất cứ lúc nào…
Nhìn tấm lưng so với Vương Ngạn Đôn càng to lớn vững chãi càng lúc càng xa, trong lòng Thích Tiểu Kính cảm thấy sợ hãi và sa sút tinh thần.
Bên này, Lâm Tú Tra nghe Thiến Thiến nói một hồi, trong lòng vô cùng rối rắm, cuối cùng vỗ vỗ bàn tay của cô, nhẹ giọng cười nói:
- Tôi với cô cũng chỉ hơn kém nhau khoảng 2 tuổi, tôi cũng không lừa cô, cháu trai của tôi cũng rất hư hỏng, chứ không phải là tôi muốn ngăn cản cô đâu…..
Tuy là nói như vậy, nhưng Lâm Tú Tra lại có chút khó khăn khi phải chặt đứt lòng thầm mến, càng khiến cô có oán giận thật sâu, hắn, thật là xấu!
Màn đêm buông xuống, mọi người tan cuộc, Trưởng thôn Đinh dẫn chị em họ Lâm trở về trấn Hoàng Liễu, hiện giờ y là người nhà nông, mỗi ngày đều phải trở về thôn, Ông Nguyên và Tần Hiểu về chỗ ở của cô ở Bắc Kinh, chỉ còn lại bốn người là Đường Sinh, Tiểu Sơn, Đồng Nữ và Quyên Nhi.
Tiểu Sơn và Đinh Hải Quân giống nhau, đều được xem như là anh em vợ của Đường Sinh, bọn họ đều biết anh rể của mình có bao nhiêu phụ nữ, hiện giờ Thiến Thiến rõ ràng bám dính lấy Đường Sinh, bề ngoài trước mặt mọi người thì hắn gọi cô là “cô Thiến”, nhưng sau lưng lại lén lút hô “cục cưng”, Bàng Quyên Nhi đều biết rõ, phụ nữ ở phương diện này rất là mẫn cảm, cô cũng không phải là người con gái vô tâm, 8 phần là hai người này yêu nhau.
- Nghe nói Tiểu Đường này là đồ đểu a, hắn có rất nhiều phụ nữ, cô chắc cũng biết rõ chứ, bề ngoài thì như Phan An nhưng bên trong lại chỉ là tên hư hỏng….
Đồng nữ khịt mũi, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ thiếu tá Cao lại trong sạch thuần khiết sao? Xem cái vẻ mặt lẳng lơ của cô thì đã biết là anh ta kinh nghiệm cũng rất phong phú nha…
Bàng Quyên Nhi khinh thường nói:
- Quá khứ của anh ấy tôi không để ý, nhưng nếu để tôi biết anh ta lại có người mới, thì tôi sẽ đem chim của anh ta cắt xuống, đạp nát, lá gan của tôi cô cũng biết rõ, nhưng chẳng lẽ cô lại cam tâm làm vợ bé của hắn? Hơn nữa, hắn lại nhỏ như vậy, cô cũng không bận tâm sao….
- Tôi và hắn cũng không phải ngay từ đầu đã yêu nhau, lúc trước cũng chỉ là có chút cảm tình thôi, lần trước chúng ta cùng nhau uống rượu, sau đó…
Đồng nữ đem chuyện đó kể lại một chút:
-….Tóm lại là chuyện của tôi cũng tương đối phức tạp, đổi lại là người khác thì cũng dây dưa không rõ …..
- Ai, chuyện là như thế sao? Khó trách, vậy, vậy hiện giờ hắn còn có thể cứng lên không…..
Bàng Quyên Nhi là lần đầu nghe nhiều như vậy
- Hiện giờ tình huống không ổn định, trước kia một lần thì cũng gắng gượng được, hắn tuy cứng lên đến muốn sưng huyết nhưng làm thế nào cũng không bắn ra được, cổ họng tôi mỏi muốn chết, nói chung bệnh của hắn là do trạng thái không bình thường về tâm lý, mẹ cô muốn chẩn đoán bệnh cho hắn nhưng hắn không đi, tôi cũng không dám đưa hắn đi từ từ chữa trị…
Trộm liếc mắt nhìn Đường Sinh một cái, Bàng Quyên Nhi trong lòng cảm thấy tiếc nuối, không ngờ người đẹp trai như vậy lại có điều khó nói:
- Thực nghĩ không ra hai người các ngươi lại có dây dưa như vậy, vậy cô không cần phải theo hắn nữa đúng không? Mà hắn cũng chẳng cưới cô, vậy cứ giao hắn ta cho bác sĩ, mặc kệ kết quả ra sao…
- Đơn giản như vậy thôi sao? Tôi chữa trị cho hắn không cần phải tiếp xúc hắn sao? Tôi cũng không phải là tảng đá, làm sao có thể đơn giản làm như cô nói được….
- Trời, cô dùng tay mình để chữa, đứng ở quan điểm của bác sĩ cũng không thừa nhận được, vậy mà cô vẫn còn dám nói….
Đồng nữ đỏ mặt:
- Tôi cũng chẳng có biện pháp nào khác để lộng ra a, chỉ có thể dùng loại kích thích này mà không phải “tiến vào”…
- Ai da, không còn gì để nói, các chị em, tôi đã hiểu hoàn cảnh và tấm lòng của cô rồi, cô nói xem cô là cái mệnh gì a….
Bàng Quyên Nhi thở dài:
- Vậy hóa ra, mấy cô gái đấy vẫn dính lấy hắn là vì thương cảm hắn đi? Đàn ông mà không cứng lên được thì đúng là quá đáng thương a.
-Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng dường như tất cả mọi người không hề để ý đến chuyện đó, ngược lại còn rất hòa thuận vui vẻ, đúng rồi, việc này, cô phải giả vờ không biết đấy nhé….
- Tôi hiểu mà, tôi sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, chắc Cao Tiểu Sơn cũng không biết chuyện này, chuyện này đối với đàn ông là quá mất mặt, khẳng định hắn sẽ không nói….
Đêm đó, Đường Sinh ngủ với Đồng nữ, vốn định lấy đi trinh nguyên của cô, nhưng cô dùng tay, dùng miệng hồi lâu, của hắn một chút cũng không tiến triển được, cô lo lắng, cuối cùng bảo hắn cứ thư thả để chuẩn bị tâm lý, rốt cuộc vẫn là cái miệng nhỏ nhắn của cô phải chịu khổ.
Nhóm sinh viên y khoa tụ họp với nhau, cũng có mấy người rất đẹp trai, bữa tiệc vô cùng náo nhiệt. Đường Sinh và Cao Tiểu Sơn khiêm tốn ngồi ở một góc, giả bộ là hai người non nớt không hiểu việc đời, một người là lính, một người mặt trẻ măng, tại trước mặt nhóm bác sĩ tương lai này cũng không được coi trọng, trong bữa tiệc cũng không tránh khỏi bị giễu cợt vài câu, Đường Sinh và Cao Tiểu Sơn không nói gì, là lười phản ứng lại đi.
Mẹ của Bàng Quyên Nhi cũng đến tham dự, thành đối tượng cho mọi người nịnh bợ, cô là Phó viện trưởng của bệnh viện, ngay cả quân hàm cũng là đại tá, được hưởng chế độ ngang cấp Sư đoàn trưởng, khiến cho các bạn học nam của Bàng Quyên Nhi thấy mà thèm, chỉ tiếc Quyên Nhi là hoa đã có chủ.
Cao Tiểu Sơn bộ dáng dũng mãnh kiên cường, còn Đường Sinh thì vô cùng anh tuấn tài hoa, hai người là hai loại phong cách, mẹ Bàng Quyên đối với hai người bọn họ lại vô cùng chú ý, con gái bà nói đối tượng của nó là Tiểu Sơn, ôi, cái con bé này chẳng lẽ lại muốn làm phu nhân của thiếu tá? Ít nhiều gì thì nhà họ Bạch cũng là nhà quân đội giàu sang quyền thế, chả lẽ lại phải lấy một tiểu sĩ quan chẳng có bối cảnh gì cả, một người mẹ quá mạnh mẽ như bà cũng cảm thấy thiệt thòi không ít.
Nhưng con bé này cá tính lại văn minh tiến bộ theo đường lối dân chủ, yêu đương tự do, mà nó lại cũng là người có tài cho nên không thể miễn cưỡng được, dựa vào mạng lưới quan hệ của nhà họ Bàng, chỉ cần con rể đồng ý cố gắng thì sau này cũng không phải lo toan đường ra, nghĩ đến đây bà cũng cảm thấy bớt sầu lo đi.
Sau đó lại xem xét Đường Sinh, cũng dùng ánh mắt hỏi Đồng nữ, “người bị bệnh” có phải là người này không? Đồng nữ đành phải nhẹ gật đầu thừa nhận, mà mẹ Bàng Quyên Nhi cũng không nhìn Đường Sinh nhiều lần, mà Đường Sinh nhìn thấy bà, trong lòng có chút sợ hãi, tay nắm chặt bàn tay của Đồng nữ, sợ mẹ Bàng Quyên Nhi bắt đi… kiểm tra!
-….Công ty của ba tôi cũng đưa ra thị trường, cho tới bây giờ chưa được nửa năm mà giá trị ước tính cũng phải hơn 10 tỷ….
Một vị sinh viên y khoa ngày trước quần áo xa hoa đang mở miệng hợm hĩnh khoe khoang sự giàu có của nhà mình, ánh mắt nhìn Bàng Quyên lóe lên phát sáng, tựa hồ không nhìn Cao Tiểu Sơn nhưng lại nói với mẹ Bàng Quyên Nhi:
- Cô à, hiện tại chọn đối tượng thì phải cẩn thận, nói khó nghe một chút thì, không có tiền mà muốn có địa vị gì đó là quá khó khăn, lúc còn học trong trường, cháu là người theo đuổi Bàng Quyên Nhi vô cùng mạnh mẽ, cô nên khuyên nhủ cô ấy, hiện giờ quân nhân chỉ là đồ bỏ đi, không thể dựa vào bọn họ được, bọn họ là đồ vô dụng….
Bàng Quyên Nhi sợ Tiểu Sơn tức giận, tay ở dưới mặt bàn bóp đùi cậu ta, ý bảo cậu ta đừng để ý tên đó, cô cũng chẳng thích thú gì cách xử sự của y, mấy tên có vài đồng tiền dơ bẩn thì tưởng mình giỏi lắm a? Bà đây thà yêu người nghèo còn hơn, thế nào? Trong lòng cô có chút căm giận, còn hướng mẹ mình nháy nháy mắt.
Mẹ Bàng Quyên Nhi hiểu ý con gái, hướng tên kia nói:
- Yêu đương tự do mà, làm cha mẹ không thể can thiệp được, quân nhân bây giờ, cũng không phải đồ bỏ đi….
Tên kia cũng nhận thấy là mình nói sai rồi, cười gượng nói:
- Phải phải phải, cháu là muốn nói mấy tên sĩ quan nhỏ bé, nhất là nam ấy, tham gia quân đội cũng chẳng sản xuất ra được cái gì, hiện tại kinh tế xã hội đang phát triển ở mức độ cao, nên bãi miễn toàn bộ quân nhân cùng bộ đội đi, đất nước đang nuôi không bọn họ….
Cao Tiểu Sơn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nổi giận:
- Mày thì biết được cái quái gì, thực lực của quốc phòng chính là bảo đảm cơ bản của một quốc gia, không có quân đội thì không có chủ quyền!