Chức vụ mới của Quan Cẩn Tú là ở tỉnh Giang Trung , do hội nghị thường vụ bổ nhiệm, nhưng do toà án tối cao đề cử. Đến lúc này, bố mẹ của Quan Đậu Đậu sau mười sáu năm sống trong cảnh lạnh nhạt cuối cùng đã nồng ấm trở lại… Không biết do ma xui quỷ khiến thế nào mà hai con người ly dị đã mười sáu năm lại tái hợp cùng nhau, có lẽ đó là ý trời. Quan Đậu Đậu trong cùng một ngày nhận được điện thoại của bố và mẹ, họ không hẹn mà cùng báo tin vui cho cô con gái duy nhất của mình.
Quan Cẩn Du cũng vui mừng thay anh chị, ở Giang Lăng, chẳng ai biết Đậu Vân Huy mới tới là anh rể của Quan Cẩn Du, nhưng Đường Sinh biết, hắn nói Phó Chủ tịch thành phố lại có chỗ dựa mới, dù thế nào cũng phải bắt cô ấy mời một bữa cơm mới được. Ừ, phải đi đến nhà cô ấy mới được.
Trong bếp, ba cô gái vui vẻ vừa nấu cơm vừa nói chuyện, họ chính là Quan Cẩn Du, Ninh Hân, Mai Chước. Trong thư phòng, cửa đóng chặt, Đường Sinh ngồi trước máy tính, Đậu Đậu ngồi trên đùi hắn chat qua QQ, lại chat cùng Bạch Tường Vi, bây giờ Đường Sinh đã biết cô chính là Bạch Yến Lâm. Con gái của Bạch Thiện Dân kết bạn với Quan Đậu Đậu, ngày đó hắn đã nhận là chị kết nghĩa, tuy nhiên không cùng người chị kết nghĩa này xuất hiện nhiều. Đường Sinh cũng không nghĩ nhiều đến chuyện ngày trước với Bạch Yến Lâm, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng, Bạch Yến Lâm rõ ràng không thuộc tuýp người của Nhị Thế Tổ, nên hắn cũng chẳng ảo tưởng gì, lúc này đùi hắn đã bị Quan Đậu Đậu ngồi cho đến tê dại rồi.
- Chị Đậu Đậu này, chị chat thi chat thôi, đừng có lắc lư như vậy được không. Rất khó chịu đấy, haiz…
- Im nào, người khác muốn tôi làm thế này cũng không được, chú em còn kêu ca gì, muốn chết à?
Quan Đậu Đậu nói xong càng lắc lư mạnh hơn, còn quay đầu lại dí sát khuôn mặt xinh đẹp vào mặt Đường Sinh nói:
- Tê lắm phải không, thực ra tôi ngồi đây làm cậu cũng khó chịu lắm hả, ngoan đi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tiện lợi cho cậu rồi.
- Chị Đậu Đậu, thế này sẽ xảy ra chuyện lớn đấy, sắp phải ăn cơm rồi, chị không muốn tôi ra ngoài với cái tình trạng “sưng” lên như thế này đấy chứ?
Quan Đậu Đậu ôm lấy cằm hắn cười duyên:
- Vậy được rồi, cậu phải nói cho tôi biết cậu trêu chọc dì út tôi như thế nào thì tôi sẽ tha cho.
- Cái gì vậy, đừng nói xấu tôi, tôi làm sao biết trêu chọc dì út chị thế nào. Như thế là phạm trọng tội đấy. Tôi là người tốt mà.
- Ô hay, cậu là người lòng lang dạ sói, mà còn mặt mũi tự nhận mình là người tốt à? Cậu khai mau, có phải món “bánh bao nhân đậu” của dì út tôi có sức hấp dẫn quá lớn, đúng không? Cậu chữa chân cho dì, trong lòng chẳng nhẽ lại không có ý nghĩ xấu xa sao? Ai mà tin được?
Quan Đậu Đậu này mà đã cắn là không chịu nhả ra, căn bản không thể giải thích rõ với cô ấy trừ phi mình thừa nhận thì cô ấy sẽ không ép mình nữa. Vấn đề là chuyện này mình có thể thừa nhận một cách mù quáng không? Có đánh chết cũng không thể thừa nhận, bằng không, không chừng còn xảy ra chuyện gì đó ầm ĩ nữa.
- Đường Sinh ngoan, thừa nhận đi, người ta không trách cậu đâu, lại càng không truy cứu trách nhiệm, tất cả là do sơ xuất thôi.
Đường Sinh cười gượng, này, cô còn lừa tôi à? Nhìn vào mắt cô là tôi biết cô chuẩn bị trừng trị tôi tới số rồi, thậm chí còn nghĩ ra đến vài chục hình phạt dành cho tôi, tôi không thừa nhận, cô lại bám lấy tôi không tha, nghĩ đến đấy hắn đau khổ nói:
- Thật sự tôi không trêu đùa gì cả, tôi thề.
Sắc mặt của Quan Đậu Đậu thay đổi ngay lập tức, tát Đường Sinh một bạt tai, cô hung hăng nói:
- Cái tên này còn già mồm à? Rồi có một ngày tôi sẽ tìm ra chứng cứ, đến lúc đó xem tôi có xử cậu đến chết hay không, cho cậu tức chết đi! Ngồi ngoan đi để người ta còn chat!
Đến lúc ăn cơm, Đường Sinh thật sự không đi ra được, “chỗ đó” sưng lên rất kinh khủng, không còn mặt mũi nhìn người khác nữa, Ninh Hân và Mai Chước sẽ nhìn hắn với ánh mắt khinh thường cho xem. Đồ tiểu yêu tinh Đậu Đậu, cô định hại chết tôi có phải không. Được rồi, giả vờ ngồi chat trong này vậy.
Mai Chước, Ninh Hân đều không vào, Quan Cẩn Du phải vào mời thiếu gia ra ăn cơm. Quan Đậu Đậu ra ngoài nói dối rằng Đường Sinh muốn nói chuyện với Quan Cẩn Du. Thế rồi đợi cô đi vào phòng Đậu Đậu liền ở ngoài nghe lén. Cô làm như vậy khiến Ninh Hân và Mai Chước thấy khó hiểu. Quan Đậu Đậu lại không quay đầu lại xem hai người bọn họ đưa tay lên ngăn cản. Ninh Hân và Mai Chước liếc nhau, cô bé kia làm trò quỷ gì vậy? Không phải đang nghi ngờ Đường Sinh và Quan Cẩn Du…
Trong các mối quan hệ nam nữ tên Đường Sinh xấu xa này đều rất tùy tiện, ai dám đảm bảo trong ấy không xảy ra chuyện gì? Hai người lại liếc nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ, Ninh Hân còn nói:
- Không phải thế chứ!
Mai Chước cũng lắc đầu, hạ giọng trả lời:
- Với thân phận và tuổi tác của Phó Chủ tịch Quan thì tốt nhất là không phải thế.
Ninh Hân lại càng lo lắng, vỗ lên ngực mình, nói:
- Không sao đâu, Đường Sinh sẽ ở chỗ này thôi.
Trong thư phòng, Đường Sinh nghe có tiếng người đi vào còn tưởng là Quan Đậu Đậu nên cũng không quay đầu lại:
- Cô còn vào làm gì nữa. Hại tôi còn chưa đủ hay sao, vẫn còn rất “sưng” đây này. Nói rồi hắn quay đầu lại, đưa cái phía dưới bụng ra:
- Cô xem này…A, là dì út.
Thật là xấu hổ. Hắn không đưa ra thì người ta cũng nhìn thấy rồi. Quan Cẩn Du xấu hổ và giận dữ, lấy tay kéo tai hắn.
- Biến thái!
Nói xong cô liền quay người đi. Xong rồi, chuyện gì đây, bên ngoài Quan Đậu Đậu cuống quýt chạy trước. Bàn ăn bên này, Quan Đậu Đậu lặng lẽ nói với Ninh Hân và Mai Chước
- Tên kia bị cho một trận rồi. Chúng ta giả vờ ăn cơm đi. Buồn cười chết mất.
Đến lúc này, Ninh Hân và Mai Chước biết là Quan Đậu Đậu cố ý, sau khi Quan Cẩn Du đi ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đang đỏ bừng, trừng mắt nhìn cháu gái, không thể an tâm về con bé này được, có ý đồ tạo ra sự cố cho chúng ta hay sao?
- Mọi người ăn trước đi, tôi đi rửa tay trước đã.
Quan Cẩn Du làm gì còn mặt nũi nào đi ăn cơm nữa, đi vào nhà vệ sinh rồi trốn luôn, haiz!
Cô vừa đi khỏi, Đường Sinh cũng đi từ thư phòng ra, nhìn sang phía phòng ăn thì bị ba cặp mắt xinh đẹp nhìn trừng trừng, hắn chột dạ, quay người đi về phía nhà vệ sinh, vào đó thì mới đỡ xấu hổ.
- Này này, Đường Sinh, đừng đi.
Quan Đậu Đậu cất tiếng gọi, Đường Sinh định đi nhà vệ sinh, vừa nãy dì út vừa đi vào đó, thằng cha này định đi theo vào đó làm cái gì. Choáng thật.
Đường Sinh nào có để ý đến cô ta, định đi vào nhà vệ sinh rửa mặt thì Quan Đậu Đậu gọi lại, hắn lại càng đi nhanh hơn. Vừa đẩy cửa vào nhà vệ sinh, ôi chao, hắn nhìn thấy Quan Cẩn Du đang ngồi trên toa lét, đôi chân trắng và mịn màng như ngọc, cả mông cũng lộ rõ… Quan Cẩn Du ngồi đưa hông về phía cửa buồng vệ sinh, cho nên nửa người cô hiện rõ trước mắt Đường Sinh. Trong nháy mắt, cả hai cùng ngẩn người ra, một giây, hai giây…mặt Đường Sinh đỏ lên:
- Tôi...tôi không cố ý, dì út, tôi thật…
- Cút ra ngoài
Quan Cẩn Du suýt nữa thì bật khóc, lấy hai tay che mặt, nghiến răng ken két, hận là không có cái lỗ nẻ nào để chui xuống, lúc đó dường như sức lực của cả cơ thể cô đều biến đi đâu mất, đôi chân trắng ngần run rẩy, không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa rồi. Đường Sinh chạy như bay ra ngoài rồi đóng cửa lại, còn đang thở hổn hển. Quan Đậu Đậu đã chạy đến:
- Cậu đi vào rồi à?
- Không có!
Đường Sinh nghiến răng nghiến lợi. Không phải tại cô sao, hết việc để làm, bây giờ lại làm ra nông nỗi này. Chết thật!
- Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu chưa vào sao lại có âm thanh ấy?
Quan Đậu Đậu híp mắt vặn hỏi, đương nhiên là không tin hắn rồi.
- Đây cũng là việc cô muốn làm mà, tức chết đi được.
Đường Sinh nổi giận kẹp Quan Đậu Đậu đi về phía phòng ngủ, cô kêu lên cầu cứu, sau tiếng đóng cửa phòng là những tiếng “bốp, bốp, bốp” vang lên, Đậu Đậu bị hắn kẹp dưới nách đét liên tiếp vào mông.
Tối đó sau khi Đường Sinh, Ninh Hân và Mai Chước đi, Quan Cẩn Du mới ra ăn cơm, thật là xấu hổ, ăn cơm cũng không trôi. Buổi tối khi đi ngủ, Quan Đậu Đậu đưa cái mông bị Đường Sinh đánh cho dì út xem:
- Dì à, hắn thật tàn nhẫn, phát mông cháu hơn hai mươi lần đấy. Dì xem, sưng hết lên rồi, đau chết đi được, cháu sẽ không bỏ qua cho hắn đâu. Dì à, dì giúp cháu báo thù nhé?
- Đáng đời, cháu định làm gì. Lừa dì đi vào để nhìn thấy cái xấu xa kia của hắn. Trong đầu cháu đang chứa cái gì vậy?
Quan Cẩn Du không biết sau này phải giáp mặt Đường Sinh như thế nào, bị hắn nhìn thấy rồi, không dám tưởng tượng nữa. Đêm nay, Đường Sinh và Ninh Hân ngủ cùng nhau, sau nửa đêm Vương Tĩnh lẻn vào vì cô nghĩ Ninh Hân đã ngủ rồi. Thực tế Ninh Hân lúc đó không ngủ, nhưng thấy Vương Tĩnh mặt dày không quan tâm nên cô giả vờ ngủ. Quan Cẩn Du cũng không ngủ được, ngày hôm sau đến đơn vị thì hơi buồn ngủ, nhưng đến 9 giờ nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, là Cục trưởng thành phố Lô Hán Phi gọi tới.
- Phó thị trưởng Quan, có chuyện rồi, cháu của Đường “Hải Quy” xảy ra chuyện rồi!
Mất tích? Trong lòng Quan Cẩn Du hồi hộp, hỏi lại sự tình một cách tỉ mỉ, cúp máy liền báo cáo hai lãnh đạo Thành ủy, Chủ tịch thành phố Lý và Bí thư Đường…, nửa tiếng sau, phòng họp Thành ủy mở một hội nghị khẩn cấp. Kết quả của hội nghị là lấy Phó chủ tịch thành phố Quan Cẩn Du làm tổ trưởng tổ công tác lâm thời, đối với lần này có xảy ra chuyện gì thì xử lý thích đáng. Đội đặc cảnh thành phố, đội cảnh sát có vũ trang cùng hợp tác, phải giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất.
Quan Cẩn Du đâu có kinh nghiệm xử lý những việc như thế này. Điều này làm cô nhớ đến việc xảy ra với Đường Sinh.
Đường Sinh cũng không nghĩ đến việc hôm sau ngày xảy ra “ sự kiện phòng vệ sinh”, mình lại được Phó chủ tịch Thành phố Quan giao trọng trách. Lúc nhận điện thoại hắn vẫn còn nằm trần trụi trong chăn với Vương Tĩnh. Sáng sớm Ninh Hân đã đi làm, chỉ còn hai người bọn họ nằm trong chăn, chuyện xảy ra lúc nửa đêm làm hắn mới chợp mắt được một lúc, nhưng vừa nghe điện, ngay lập tức hắn đã bật dậy, vô cùng tỉnh táo.
10 giờ rưỡi sáng, những người có liên quan đều tới trung tâm chỉ huy, bao gồm Đường “Hải Quy”, Đường Dục. Đợi Đường Sinh đến, bên này đã nói xong đại khái về tình hình, Lô Hán Phi, Ninh Hân, Lý Vân Phong bọn họ đều ở đại sảnh chỉ huy.
Mọi người có mặt đông đủ như vậy là vì ngày hôm qua cháu của “Hải Quy” Đường và hai người bà con được tên đeo kính đưa đi chơi, sau đó nửa đêm cũng không quay về Giang Lăng, đến sáng, có người phát hiện phòng cháu của Đường“Hải Quy” ở xảy ra án mạng. Ba tên vệ sĩ và hai phụ nữ đã chết, cháu Đường Hải Quy đã mất tích, theo như khám nghiệm hiện trường thì còn có vết máu của người thứ sáu. Cụ thể vết máu đó là của cháu của Đường Hải Quy hay là của nghi phạm khác vẫn chưa thể biết chính xác, theo như camera theo dõi thì lúc đó có bốn tên che mặt đi vào phòng, bọn chúng đều rất to cao, chúng giết hai người phụ nữ rồi cho cháu của Đường Hải Quy vào một cái bao đen mang đi.