Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy Đậu Vân Huy không ngờ đi tới, đi xuống mấy bậc thang lầu bắt tay Đường Sinh, thân thiết ân cần thăm hỏi.
Điều này khiến Chủ nhiệm Trương và Cung Phi bị kích động, nhất là Tiểu Cung, đứng ở phía sau tròn mắt ra, tôi không nhìn lầm chứ?
Đi theo sau Đường Sinh là Liễu Tiểu Quyên, Dương Tiểu Đường, Lưu Tiểu Nguyệt, tất cả đều trợn tròn mắt, các cô vừa nuốt nước miếng, vừa trợn tròn mắt, không phải đang nằm mơ chứ? Tên nhóc con này không ngờ cùng Phó bí thư Tỉnh ủy bắt tay? Điều này có thể sao? Nhưng Liễu Dương biết hai người bọn họ, có thể vẫn cho rằng đó là do hai người nể mặt chồng của dì Hai-Đường Thiên Tắc, nhưng không hiểu sao gặp một mình Đường Sinh mà cũng vẫn khách khí như vậy?
Đường Sinh không ngờ còn bày ra một tư thế rất loè người, tay trái hắn đút trong túi quần không rút ra. Ba cô gái ở phía sau nhìn thấy bởi vì tay hắn để ở trong túi quần mà nửa mông bên trái hắn căng phồng, đã muốn đạp hắn vài đạp. Cậu làm ra vẻ cái gì hả? Lại còn giơ có một tay bắt tay người ta!
Đương nhiên, đối với Đường Sinh mà nói không phải hắn làm ra vẻ. Cho tới bây giờ gặp ai hắn vẫn giữ tư thế này, cho dù gặp Bí thư Tỉnh ủy Lê Thiên Sâm cũng vậy. Vừa mới buông lỏng tay Đậu Vân Huy ra, sau đó lại hướng về phía Trưởng ban Tạ Tề, hắn tươi cười nói:
- Trưởng ban Tạ, chào bác!
Vậy mà Trưởng ban Tạ một tay nắm tay hắn, tay kia lại chụp lên mu bàn tay hắn, cười ha hả nói:
- Tiểu Đường à, bây giờ tôi mới thật sự cùng cậu nói chuyện trực tiếp à, lúc trước chỉ là hâm mộ tiếng tăm mà không gặp được, haiz… Tiểu tử nhà tôi xem ra sùng bái cậu quá nha …
- Cái đó không phải là sùng bái, Trưởng ban Tạ, anh Trường Quân đối với cháu đúng là hoàn toàn ghen tỵ thôi, chị Hỷ Mỹ có thể làm chứng.
- Ha ha…
Tạ Tề lại cười to:
- Đúng! Tôi thấy đúng là ghen tỵ. Đi! Lên trên ngồi…
Đậu Vân Huy quay mặt lại phất tay:
- Tất cả mọi người thu xếp đi, vây quanh chúng tôi làm gì hả? Đi đi!
Đại lãnh đạo vung tay lên, mọi người đều tản ra, một đám người nhìn với con mắt đều là kinh ngạc và hâm mộ, nghiêm trọng nhất là Chủ nhiệm Trương, người vừa giáo huấn Lưu Tiểu Nguyệt lúc nãy, trên đầu mồ hôi lạnh ào ào tràn đầy, mình đến nỗi này sao? Tháng mười hai có nóng như vậy không? Khoa trương quá!
Đi theo đám người phía sau Cung Phi cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hắn cố ý bước chậm, còn vụng trộm nhìn bọn Đường Sinh.
- Mấy vị này là…
Đậu Vân Huy chỉ tay về phía ba cô gái xinh đẹp phía sau Đường Sinh. Rõ ràng các cô theo Đường Sinh.
- Bác Đậu, Trưởng ban Tạ, cháu giới thiệu một chút, đây là chị Quyên, chị họ cháu, lúc cô ấy kết hôn bác cũng không đi sao?
- Ai da, xem trí nhớ ta này, nhớ rồi, Liễu Tiểu Quyên, con gái Liễu Vân Cương phải không? Ha…
Đậu Vân Huy giơ tay bắt tay cô bé kia, Liễu Tiểu Quyên gan nhỏ, trái tim nhảy thình thịch. Trời ơi! Phó bí thư Tỉnh ủy bắt tay tôi! Té xỉu!
Liễu Tiểu Quyên kích động không biết nói gì, cô cũng là nhân viên chính phủ. Chỉ có điều cũng khó có thể gặp được một bậc quan to cỡ Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy! Bình thường thấy lãnh đạo cấp Cục đã run bắn cả người:
- Chào Bí thư Đậu!
- Cái gì hả? Phải gọi là bác Đậu, không phải Bí thư Đậu, cô bé này…
Đậu Vân Huy thân thiết sửa chữa cách gọi của cô.
Liễu Tiểu Quyên đỏ mặt, phấn khởi gật đầu:
- Vâng! Là bác Đậu, Tiểu Quyên không hiểu chuyện, bác đừng buồn cháu.
- Ha ha ha… Biết nói như thế nào đây! Đường Sinh nhanh chóng giới thiệu…
Đậu Vân Huy buông lỏng tay để Tạ Tề làm quen.
Đường Sinh lại giới thiệu Dương Tiểu Đường:
- Đây là Dương Tiểu Đường, con gái dì cả của cháu, trước đây thường xuyên đánh cháu đến nỗi phải khóc cha gọi mẹ!
Dương Tiểu Đường có thể từng đánh Đường Sinh, nhưng không đến nỗi như hắn nói, đến khi hắn học cấp hai, bọn họ đã không còn gặp nhau.
- Cháu chào bác Đậu!
Vừa rồi Liễu Tiểu Quyên đã được sửa chữa cách gọi, Dương Tiểu Đường đã khôn ra, vội vàng gọi bác Đậu. Oa, đây là quen biết quan to nha. Công tác ở đây đến tám phần là sẽ bị giáng cấp, trong lòng cũng kinh ngạc, em họ của ta như thế nào lại lợi hại đến như vậy! Ôi trời!
Cuối cùng Đường Sinh cũng không quên giới thiệu Lưu Tiểu Nguyệt vừa bị mình hại thảm lúc nãy:
- Bác Đậu, đây là chị Lưu Tiểu Nguyệt, hôm nay cháu đến đây là đặc biệt theo dõi chị ấy, không đến không được, chị ở trong điện thoại khóc lóc, cháu không nỡ à. Chị ấy nói mới đến cơ quan tỉnh làm được hai tháng, ngày nào cũng bị mắng, ngày nào cũng bị phê bình, khiến cháu bày mưu tính kế cho cô ấy đổi nơi công tác, lòng cháu nói không thể sao? Ở nơi bác Đậu với bác Tạ quản lý mà còn phải chịu khổ thế này sao? Khách quan mà nói, cháu không tin tưởng lắm, cho nên cháu tới xem thử.
- Ha ha… Cháu được lắm! Trưởng ban Tạ nghe rồi chứ? Tiểu tử này là tới tìm chúng ta làm phiền đây, anh nói xem, giờ làm sao?
Tạ Tề cũng cười nói:
- Tìm gặp làm phiền không sợ, sợ chính là không làm phiền à. Hay là trưa nay chúng ta mời Tiểu Đường uống rượu?
- Tôi đồng ý!
Đậu Vân Huy cười, sau đó cùng Lưu Tiểu Nguyệt bắt tay:
- Lưu Tiểu Nguyệt phải không? Ừ! Tôi nhớ kỹ, chuyện Đường Sinh vừa nói, cháu có thể làm đơn tố cáo, ta phải tìm cách đổi chỗ làm cho cháu. Trưởng ban Tạ, anhi phụ trách mời khách, tôi phụ trách việc của đồng chí Tiểu Nguyệt!
- Được! Bí thư Vân Huy, phân công rõ ràng nha! Đường Sinh à! Đi, đi cùng bác đến văn phòng, đến đây mà không ngồi sao được hả?
Lưu Tiểu Nguyệt nước mắt lại rơi, dường như thật sự là bị ủy khuất lớn lao, thật ra là cảm động bởi việc làm của Đường Sinh. Vừa rồi hắn nói mò lung tung, nào là mình là chị, rồi nói mình khóc gọi hắn đến, hắn diễn trò cũng giỏi thật à. Nhưng mình cũng được lợi lớn rồi! Được Phó bí thư Tỉnh ủy chiếu cố, trời ơi, những ngày ngột ngạt trước kia, giờ hết khổ rồi, thật muốn ôm lấy Đường Sinh hôn vài cái mất!
Bọn họ lên lầu, còn lại Cung Phi đang ở một góc dưới cầu thang sợ ngây người. Hắn nghe thấy được toàn bộ. Má ơi! Tiểu tử này có lai lịch như thế nào? Quan hệ thế nào với Phó bí thư Đậu, Trưởng ban Tạ, mà thân thiết như vậy? Thảo nào hắn là bạn của Uông Sở Tình, thân phận của bọn họ dường như ngang nhau. Nghĩ lại thấy mình lúc trước ở trước mặt hắn khinh người, kiêu ngạo, mặt không khỏi nóng bừng lên, ta nghĩ nhiều quá rồi!
Lại tưởng tượng trải qua chuyện ngày hôm nay, về sau ta liệu có sống yên được không? Lưu Tiểu Nguyệt kia đem ta chỉnh chết sao? Làm sao bây giờ?
Cung Phi cũng không nghĩ đến chuyện lên lầu, một mình đi tới ngồi cạnh bồn hoa ngoài tiền sảnh suy xét hồi lâu. Một lúc lâu sau, y lấy điện thoại di động ra gọi cho Vi Ngọc Hoa. Mẹ mình với Vi Ngọc Hoa ngày xưa cũng có quan hệ rất tốt, có thể coi là tình cảm chị em, nếu không làm sao bà có thể giới thiệu Sở Tình cho mình?
- … Dì à? Cháu Cung Phi đây ạ! Cháu có việc muốn nhờ dì…
Cung Phi cũng chẳng kể gì giữ thể diện này nọ nữa, kể lại chuyện mình vừa gặp phải, cuối cùng còn nói thêm:
- Bạn của Sở Tình khó lường à, Phó bí thư Tỉnh ủy và Trưởng ban Tạ bên Tỉnh uỷ đều nắm tay cười nói vui vẻ với hăn. Cũng bởi vì chuyện này, chắc chắn là cháu đắc tội với người nhà của hắn rồi. Dì… Dì và Sở Tình nói giúp cháu với, cháu…
- Thật sao? Dì còn tưởng rằng tiểu tử này không có gì chứ? Việc này dì nhớ kỹ rồi. Sở Tình nó rất bướng bỉnh, tính tự lập quá mạnh mẽ, nó quyết tâm gây sự nghiệp, trong vòng ba, bốn năm không suy nghĩ đến chuyện kết hôn, nó nói rõ với dì như vậy rồi, nó và cháu không hợp nhau… Thôi thì chuyện trước kia dì nói với cháu, cháu cũng đừng để trong lòng, nha đầu kia hiện tại rất có tiền, dì thật không phải.
- Nghe dì nói kìa! Cháu cũng biết mình không xứng với Sở Tình, dì đừng để bụng, cháu sẽ dễ dàng vượt qua thôi! Cháu và Sở Tình là không có duyên. Dì nói với Sở Tình, chúng cháu có thể trở thành bạn tốt đã là phúc lớn của cháu rồi! Nhờ dì…
- Được được được, cháu về nhà nói rõ với mẹ cháu chuyện này! Dì không vấn đề gì, dì vẫn coi trọng cháu!
- Cháu hiểu! Dì yên tâm đi, cháu sẽ nói chuyện với mẹ rõ ràng. À… còn chuyện kia xin nhờ dì nha!
Cúp điện thoại, tim Cung Phi vẫn còn đập thình thịch, sau khi y quay lại văn phòng thấy Chủ nhiệm Trương đi lòng vòng với vẻ lo âu:
- Tiểu Cung à! Giờ đắc tội với người ta, Lưu Tiểu Nguyệt quan hệ sâu. Tôi… Tôi mắng chửi cô ta, cậu bảo giờ phải làm sao?
Cung Phi trong đầu thầm nói đáng đời lão! Tôi có thể tránh thoát chuyện này, làm tốt chuyện quan hệ với Sở Tình. Nói không chừng tôi sẽ ngồi trên cái vị trí chủ nhiệm của ông. Ông thì sao? Mau mau cút đi đi. Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng thở dài:
- Tôi cũng đang rất lo!
Thoắt cái đã đến giữa trưa, đột nhiên một vị Phó cục trưởng đến đây,
- Chủ nhiệm Trương, đây là quyết định của cấp trên, ông thông báo cho Tiểu Lưu một câu!
- Ồ…ồ!
Chủ nhiệm Trương tiếp nhận thông báo vừa nhìn qua, trong lòng lạnh lạnh, là thông báo của văn phòng Tỉnh ủy điều Lưu Tiểu Nguyệt đi. Má ơi! Sang văn phòng Tỉnh ủy? Lão lau mồ hôi lạnh,
- Cậu Cung! Ta thấy hai ta gặp nạn!
Cung Phi nhận lấy vừa nhìn, lúc ấy mắt sáng lên hâm mộ, bĩu môi nói:
- Lợi dụng cô ấy chưa tới, đi giải thích một lát đi!
Hai người liền mở rộng cửa văn phòng, bởi vì nếu Lưu Tiểu Nguyệt trở về, chắc chắn phải đi qua đây, có thể thấy đầu tiên.
Quả nhiên Lưu Tiểu Nguyệt trong lòng sung sướng đã trở lại. Bước nhanh qua cửa văn phòng làm việc, hai chủ nhiệm cùng nhau chạy ra. Ôi! Mỹ nữ đeo kính, mặt mày rạng rỡ, thật sự là thăng chức trong lòng không giống trước kia nha!
- Tiểu Lưu, Tiểu Lưu…
- Ôi… Hai vị chủ nhiệm, có chuyện gì? Lại muốn giáo huấn tôi sao? Tôi nghe, hiện giờ tôi giác ngộ rất cao, tính Đảng mạnh mẽ, tôi chịu được!
Trương, Cung hai người họ phải gọi là xấu hổ. Chủ nhiệm Trương cười nói:
- Không đúng, không đúng, đây là thông báo của cấp trên, chuyển cho cô. Chúc mừng Tiểu Lưu nha, điều đến văn phòng Tỉnh ủy, chuyện trước kia xin Tiểu Lưu đừng tính toán nha. Tôi… Con người của tôi nhanh mồm nhanh miệng, ha ha!
Tiểu Lưu nhận lấy vừa nhìn. Trời ơi! Nhanh vậy? Trong lòng cô mừng như điên:
- Không có gì. Chủ nhiệm Trương! Tôi còn muốn cảm ơn ông, nếu không phải ngày nào ông cũng dạy bảo tôi, tôi làm sao có hội thăng tiến? Không. Thật sự rất cảm ơn Chủ nhiệm Trương ban thưởng. Cảm ơn!
Nói xong những lời này, Tiểu Nguyệt xoay người bước đi, mông xoay. Chủ nhiệm Trương trong lòng lạnh lẽo, còn muốn cảm ơn tôi à? Trời!
Lúc ăn cơm trưa, Đậu Vân Huy còn gọi bà xã Quan Cẩn Tú, Tạ Tề thì dẫn đứa con trai Tạ Trường Quân đến! Lê Hỷ Mỹ đương nhiên nhiên cũng đến ăn cơm, kết quả Lê Bí thư cũng chạy đến. Cháu gái lão báo tin, nói là cùng ăn cơm với Đường Sinh. Ông Lê đứng ngồi không yên, hỏi ở đâu sau đó cứ tới đây, vừa đến Đã phê bình Đậu - Tạ hai người:
- Tốt! Hai người các ông, tiểu Đường trở về cũng không nói cho ta biết, không ngờ vụng trộm mời khách? Không phê bình các ông, tôi không chịu được à. Phạt mỗi người ba chén!
Không khí hòa hợp, Đậu Vân Huy và Tạ Tề mỗi người uống ba chén. Liễu Tiểu Quyên và Dương Tiểu Đường mắt càng mở to, em họ đây thể diện gì? Ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng phải chạy tới ăn cơm? Quả thực không có thiên lý à. Kết quả này cũng chưa tính, giữa bữa ăn khi Lê Thiên Sâm nghe điện thoại, cũng nói Đường Sinh ăn cơm ở đây. Kết quả mười phút sau, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hác Đông Minh cũng chạy tới.
- Đường Sinh à, tôi có muốn giữ cậu cũng không giữ được! Nhưng cậu tính quay về Nam Phong à? Buổi chiều chúng ta nói chuyện, nhất định phải nói!
Hác Đông Minh nói trước, sau đó mời uống rượu. Quan Cẩn Tú không ngồi cạnh chồng là Đậu Vân Huy, ngược lại ngồi cạnh Đường Sinh, lúc ăn cơm gắp cho Đường Sinh không biết bao nhiêu đồ ăn. Trong mắt bà, Đường Sinh là con rể bà, bà cũng không sợ ai thấy!
Đường Sinh cứ mở miệng là một điều “Mẹ Quan”, hai điều “Mẹ Quan”, khi Tạ Tề hỏi hắn trả lời:
- Làm con nuôi của người ta, đương nhiên phải gọi mẹ!
Ồ! Còn có chuyện này à? Đậu Vân Huy thanh minh:
- Tôi không liên quan, là Viện trưởng Quan tự kết nghĩa mẹ con! Ha ha…