Giang Lăng, chiều tối ngày 28 tháng giêng âm lịch, rặng mây đỏ bao phủ cả một phía chân trời. Ánh đỏ phản chiếu cả một khoảng trời. Quả là một cảnh tượng hiếm thấy! Tráng lệ và đồ sộ!
Đường Sinh dắt tay Đường Cẩn xuất hiện trong ngõ Lão Đường đã cũ kỹ và bừa bộn. Chuyện cũ hiện rõ ngay trước mắt, những hình ảnh lúc mới tới Giang Lăng, lúc mới đến con ngõ bỗng chốc hiện về trong trí óc Đường Sinh. Hình ảnh lần đâu tiên gặp Đường Cẩn. Cảnh tượng bị cô ghét bỏ hiện về rõ ràng. Tất cả chỉ như mới hôm qua!
Đường Cẩn xinh đẹp thanh khiết yên lặng theo sát tên xấu xa. Đôi mắt đẹp ở bên cạnh lúc nào cũng nhìn vào khuôn mặt của hắn. Thật chẳng hiểu tại sao mà mình lại yêu một tên xấu xa như thế này? Lần này mới đi Kinh thành vài ngày, lại nhận về một bác xĩ xinh đẹp nào đó. Đúng là đồ trăng hoa!
Nghĩ tới việc ngày mai rời Giang Lăng, đi học ở tỉnh thành Nam Phong, Đường Cẩn cảm thấy trong lòng từng cơn nhói đau. Tay nắm chặt hơn tay của tên xấu xa Đường Sinh, mắt rưng rưng lệ. Nhưng Đường Sinh thì không biết, hắn đang hướng mắt về một đống hoang tàn mà trong lòng chứa chan cảm xúc!
- Cẩn, chỗ này ngày mai sẽ bị thay đổi lớn đấy. Một con ngõ Lão Đường mới sẽ được xây mới, phong cách cổ xưa, là nơi nghỉ ngơi của tầng lớp quý tộc xưa.
- Trước đây mình đã nói chuyện với Đường Dục về việc khai phá mở mang ngõ Lão Đường, muốn ông ta chuyển quyền giải phóng mặt bằng về tay Cẩn Sinh. Nếu có thể chúng ta sẽ xây dựng một ngôi nhà theo kiểu Biệt viện Thanh Trúc của ông nội ở ngay tại ngõ Lão Đường này.
Ấn tượng nhất trong lần đi Biệt viện Thanh Trúc lần này là phong cách cổ kính của các mái hiên và các đồ dùng hàng ngày. Tất cả phong cách bài trí, tranh chữ cổ, ngọc lưu ly đều là những sản phẩm tất yếu với phong cách được kiến tạo. Phải làm sao để thể hiện được hơi hướng quý tộc.
Cách nơi bọn họ đứng không xa là chiếc BMW. Chị Trần vẫn ăn mặc theo phong cách giản dị, đeo cặp kính nâu to che hết một nửa khuôn mặt. Hiện giờ chị là tài xế mới. Về sau vẫn sẽ là tái xế riêng và người bảo vệ bên cạnh Nhị Thế Tổ. Đó là công việc!
Chưa nghe thấy tiếng đáp của Đường Cẩn thì Đường Sinh đã quay đầu lại. Tình cờ nhìn thấy vẻ trầm tư thâm tình của cô, hắn không khỏi chạnh lòng.
- Sao thế ? Cẩn Cẩn. Nhìn em lạ lắm. Ánh mắt cũng lạ đấy? Có chuyện gì thế ?
Hắn vừa hỏi, Đường Cẩn đã không cầm lòng được mà rơi lệ. Ngay sau đó, Đường Cẩn cuí sát người ghé vào lòng Đường Sinh, hai cánh tay ghì sát vào cổ hắn. Đường Sinh có cảm giác như nước mắt của Đường Cẩn cũng đang lăn vào cổ mình.
- Rốt cuộc thì có chuyện gì?
- Đường Sinh, khi em không ở bên cạnh, anh phải tự biết chăm sóc cho bản thân. Đặc biệt là không được bồ bịch lung tung, có được không?
Nhị Thế Tổ cảm thấy da đầu tê dại, kéo vai Đường Cẩn ra khỏi vai mình:
- Anh , anh làm sao dám đi cua gái lung tung chứ
Nhưng đồng thời trong lòng cũng đang nói thầm: đúng hôm 28 này mới tán được một em. Ngoài miệng lại nói:
Sau này anh mãi ở bên cạnh em!
Đường Cẩn cười, tựa như một đoá hoa lê trong mưa. Đưa tay đỡ lấy khuôn mặt tuấn tú nói:
- Anh trăng hoa như thế làm sao có thể ở cạnh em mãi mãi được? Chỉ cần biết trong lòng anh có em là đủ rồi. Em biết anh yêu em là đủ rồi. Đúng rồi, anh yêu em không?
- Yêu, yêu , yêu... yêu tới tận xương tuỷ, tình này có trời đất chứng giám, mặt trăng chứng giám cho tình yêu của anh, đã được chưa?
Hắn ngước đầu nhìn lên. Ồ! Mặt trăng giờ này còn chưa lên.
- Tuy mặt trăng còn chưa lên, nhưng tình yêu Đường Sinh đối với Đường Cẩn cũng kiên định như ánh trăng kia. Tuy không phải lúc nào cũng xuất hiện trên trời soi sáng, nhưng ngày nào nó cũng ở đó. Năm qua năm, ngày qua ngày, chưa bao giờ gián đoạn.
- Đồ dẻo miệng! lúc chưa thấy xuất hiện chắc là đang soi sáng ở chỗ người khác ? ví dụ như Ninh Hân, La Sắc Sắc, Mai Chước...
Đường Sinh xấu hổ, ôm chặt Đường Cẩn hơn nữa. Cô vẫn đang đưa tay giữ khuôn mặt Đường Sinh. Ánh mắt sắc xảo xinh đẹp nhìn chằm chằm vào bộ dạng ngại ngùng của tên xấu xa.
- Anh có tội, anh cam tâm tình nguyện nhận sự trừng phạt của Cẩn Cẩn, được không? Chỉ cần Đường Cẩn vẫn chịu yêu anh, dù có rút gân lột da anh cũng chấp nhận.
- Không đành lòng! Lần trước lỡ bắn trúng anh em hối hận lắm rồi. Là do Quan Quan dạy em đấy. Cô ấy cũng phải gánh nửa phần trách nhiệm!
- Nói cho anh biết, CẨn Cẩn. Tại sao lại nói là em phải đi? Trong lòng anh đây lạnh giá lắm. Tại sao vậy? Mau nói đi..
- Lên xe đi, hơi lạnh rồi đấy. Đường Cẩn nắm tay hắn. Hai người đi vội vào xe. Chị Trần cũng đã ngồi vào vị trí tài xế.
Sau khi xe sáng đèn chạy trên đường, Đường Cẩn mới nhẹ nhàng nói chuyện lên tỉnh đi học. Đường Sinh nghe xong thở dài. Hoá ra là do mẹ sắp xếp. Mẹ đúng là muốn nuôi dưỡng Đường Cẩn đi theo con đường chính đạo đây.
- Người ta cũng đã suy nghĩ qua rồi. Đi thì đi vậy! Ở lại Giang Lăng ngày nào thì bị mình vấy bẩn sự trong trắng ngày ấy, còn cả đủ kiểu bị ăn hiếp và chà đạp nữa. Tôi sợ bản thân mình sẽ sa đoạ, Đường Sinh. Hãy để Đường Cẩn học hành cho đến nơi đến chốn đi, có được không?
Đường Sinh thở dài, gật gật đầu.
- Cẩn Cẩn à, chuyện làm em mất đi sự trinh trắng là nghĩa vụ của anh, em làm sao trốn được chứ?
- Không phải là bây giờ chứ Đường Sinh. Em sợ rằng chỉ cần sa đoạ một lần thôi sẽ không thể quay đầu lại nữa, anh có biết không? Bây giờ ở bên cạnh anh trong đầu em cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Thành tích học tập đều đi xuống rồi. Những điều này đều phải ghi nhớ trong đầu. Em học không tốt, Mẹ Liễu sẽ thất vọng lắm.
Hoá ra trong lòng Đường Cẩn cũng đã suy nghĩ qua vấn đề lâu dài. Người đẹp bé nhỏ mười bảy tuổi, quả nhiên có suy tính sâu sắc. Ánh mắt của cô cũng đã chạm tới thời gian của tương lai. Dự liệu việc tầm xa như thế này, cả Đường Sinh cũng phải khâm phục. quả là rất giỏi! Không hổ là vợ tương lai của mình!
- Cẩn Cẩn, hãy yên tâm. Về sau mỗi ngày cuối tuần, anh đều sẽ đi tỉnh thăm em. Khi nào em đi, anh đi tiễn.
- Không cần anh tiễn, cũng không cần tuần nào cũng đến, nhiều nhất một lần một tháng. Đây là hình phạt của anh, để cho anh cũng biết em nhớ anh, dù là không gặp nhau. Hãy đề chúng ta cất giấu nỗi nhớ này trong đáy lòng. Lúc gặp lại nhau mới càng vui mừng.
- Oái, nếu vui quá anh sợ không nhịn nổi sẽ làm mất đi sự trinh trắng của em đấy. Cho nên, là mỗi tuần đều gặp nhé!
- Anh tốt nhất là nên biết tiết chế. Nếu không em mách với mẹ Liễu. Sự trừng phạt của anh lúc đó cũng sẽ là bắn chết, mặc dù em sẽ đau lòng.
- Đường Cẩn em tàn nhẫn quá, anh không chịu đâu.
Đường Sinh cười một cách đau khổ. Đường Cẩn lại kéo khuôn mặt Đường Sinh qua.
- Có kháng cự cũng vô ích. Nhiều nhất là hôn anh. Coi như an ủi anh vì sự tổn thương tâm hồn nho nhỏ. Anh biết là em sẽ đau lòng mà.
Đêm đó, bọn họ trở về tổ ấm của mình. Hai người không ngủ, ngoài việc hôn nhau ra thì chỉ là hôn nhau. Hôn đến quên cả trời đất, hôn đến trời long đất lở.
Khi gần sáng Đường Sinh mới chợp mắt. Đường Cẩn quả là độc ác, hút hết sinh khí của hắn. Khi vừa mở mắt , mặt trời đã lên cao. Tông tích người trên giường cũng đã không còn, chỉ còn lại mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng của cô ấy. Cô ấy đã đi rồi. Chắc là ra đi trong nước mắt! Không phải nghi ngờ gì nữa!
Móc lấy chiếc gối mềm của Đường Cẩn, ôm thật chặt vào lòng. Tâm trạng Đường Sinh lúc này rất buồn. Mình ở Giang Lăng, cô ấy lại ở trên tỉnh.
Chị Trần đẩy cửa vào, mọi thứ trên giường hỗn loạn, mền thì đã rơi xuống đất. Tiểu thái gia trần truồng nằm cuộn một đống trên chiếc giường trắng tinh. Làn da màu đồng cổ ánh lên sự sáng bóng khoẻ mạnh. Người nằm úp. Cặp đùi đó, mông đó, lưng đó, trong đầu con nghé con không khỏi xuất hiện dã tâm, đặc biệt là khi chị Trần đã bị hắn làm qua, mới biết được sự dũng mãnh trong cơ thể đó.
Chị Trần nhẹ nhàng bước qua nhặt cái mền lên, đắp lên cơ thể cường tráng đầy sức mê hoặc đối với phụ nữ của tiểu thái gia.
- Mấy giờ cô ấy đi?
Đường Sinh không động đậy, hỏi với cái giọng khàn đặc. Chị Trần nói hơn 8 giờ sáng. La Sắc Sắc qua đón Đường Cẩn đi, nói là muốn đích thân tiễn cô ấy đi tỉnh. Còn nói đúng là Đoan Mộc Chân lái xe để cậu khỏi lo lắng.
Đường Sinh thở phù một tiếng, một lúc lâu cũng không nói chuyện. Chị Trần nghĩ ngợi một hồi, chủ động hỏi:
- Có cần tôi đem di động tới...
- Không cần đâu, gọi điện lúc này Đường Cẩn sẽ khóc đấy! Không gọi nữa! Chị Sắc và Đoan Mộc Chân là đi cùng thì tôi yên tâm rồi.
- Vâng, tiểu thái gia, tôi có câu này không biết có nên nói hay không.
Chị Trần tác phong mạnh mẽ, nhưng trước mặt Đường Sinh nói chuyện lại rất dịu dàng.
Đường Sinh tỉnh người ngồi dậy, lại để lộ ra thân thể trần truồng của mình:
- Nói đi, ngồi xuống, đừng câu nệ thân phận gì nữa.
Chị Trần ngồi xuống nửa mông bên mép giường. không biết vì sao mà trước mặt tiểu thái gia chị vẫn có chút ngại ngùng. Theo lý mà nói thì thuyện gì cũng làm rồi, không nên như thế chứ! Nhưng lúc đối diện với hắn, khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Ho nhẹ một tiếng, lấy lại bình tĩnh mới nói:
- Tiểu thái gia, cái chuyện gì đó, tức là chuyện mây gió thoáng qua đó làm nhiều sẽ hại đến thân thể. Ý của Chỉ Dung là nên biết tiết chế lại một chút.
Nói xong mặt chị ta liền đỏ ửng. Đường Sinh lại bật cười ha ha. Chị Trần lại càng không chịu nổi, đầu càng cúi thấp. Cách ăn mặc của chị Trần lúc này lại có chút hơi hướng oai phong, quần ngay ngắn chỉnh tề, áo T-shirt bó sát, dây đai thắt súng đeo vòng qua vai, chiếc súng lục sáng bóng cài dưới nách, làm cho đôi gò bồng đảo càng nổi bật.
Chị Trần tuy đã qua tuổi 30, nhưng đối với chuyện tình cảm thì vẫn trong sáng như tờ giấy trắng. Là bác sĩ kiêm bảo mẫu bên cạnh người ta, xấu hổ như vậy cũng không được. cứ hễ xấu hổ là lại thấy căng thăng hoảng loạn. Căng thẳng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện hàng ngày.
Suy luận logic này của Đường Sinh là chính xác. Phải xoá bỏ cái tình trạng bất ổn định này của chị Trần mới được. Hắn giơ tay kéo cằm chị Trần. Thế này thì làm cho trái tim đang vật lộn của chị như muốn văng ra ngoài. Ánh mắt hiện rõ sự hoảng hốt.
Đêm đó gió to mưa rào, vẫn in rõ trong tâm trí chị. Nếu chị Trần không hoảng sợ bất an thì là giả
- Tiểu thái gia, tôi...
Đường Sinh tay kia kéo chăn quanh thắt lưng ra, mặt đùng đùng sát khí nói:
- Chị Trần, đêm đó là chị chữa trị chotôi. Đêm nay em sẽ chữa trị cho chị. Trước mặt tôi lúc nào cũng rụt rè sợ sẹt, sẽ ảnh hưởng tới phong độ bình thường của chị đấy. Chị chữa trị cho tôi tăng cường khí giới, tôi chữa trị cho chị chứng sợ sệt tâm lý. Biết làm thế nào không?
- Biết... biết...
Trong lòng chị Trần đã nói ra hết. Tôi đã chủ định sẽ làm người phụ nữ đằng sau tiểu thái gia. Với lại trinh tiết cũng đã bị hắn cướp mất. Chị Trần xấu hổ đến nỗi đỏ cả cổ. khi Đường Sinh nằm xuống, cũng cúi xuống dụ dỗ hắn.
Trong lòng vẫn khắc in nỗi buồn khi Đường Cẩn ra đi, khi nhắm mắt cảm nhận niềm khoái cảm từ mùi hương từ miệng chi Trần, lại cảm giác như hồn phách điên đảo. Thân xác và tinh thần dung hợp! Kĩ xảo mới lạ của chị Trần lại khiến Đường Sinh càng thêm hưng phấn.
Cũng không biết là sau bao lâu, một âm thanh cao vút phát ra từ cổ họng Đường Sinh, miếng dãi bắn hết cả vào cổ họng chị Trần. có lẽ trải qua lần gần gũi càng chính thức này mới làm xoá tan đi sự ngại ngùng của chị Trần. Chị là quân nhân tinh anh được luyện ra từ quân đội kỉ luật nghiêm minh. Khi đã coi việc ở cạnh Đường Sinh là một phần công việc thì chị như đã dốc hết toàn bộ sự nhiệt tình của mình.
Sau khi dùng làn môi bóng dọn dẹp sạch sẽ cho tiểu thái gia, chị Trần dịu dàng nói:
- Cần ngủ một lát không?
Đường Sinh kéo chị lại hôn một cái:
- Chị Trần là vệ sĩ tuyệt vời nhất. Tôi thì không mệt, nhưng tâm trạng không tốt lắm, thôi thì ngủ một chốc vậy. 12 giờ kém 10 gọi tôi dậy nhé. Có điện thoại thì nghe giúp tôi.
Chị Trần chủ động hôn Đường Sinh một cái rồi đi ra ngoài.
Đứng ở ngoài phòng ngủ, chị Trần vỗ nhẹ tay lên ngực, cuộc đời mình như vậy là đã bị thằng nhóc đó thay đổi sao?
Đã 30 năm trôi qua, cuộc đời chị bỗng xuất hiện một người đàn ông mạnh mẽ đến như vậy. Chị Trần dường như còn chưa thể hoàn toàn chấp nhận.