Lục Sâm găp lại Đường Sinh sau giờ khi vừa kết thúc tiết tự học buổi tối. Cậu ta và Viên Na cùng đi ra, ở cổng trường gọi điện thoại cho Đường Sinh. Không bao lâu sau, Đường Sinh từ trên lầu khu nhà của nhân viên nhà trường bước xuống. Mặc dù là ban đêm nhưng Lục Sâm vẫn nhận ra bộ dạng thê thảm của Đường Sinh.
- Cậu Đường Sinh, tớ…tớ quên nói với cậu, cô Trang là cô giáo nổi tiếng đáo để, cậu bị đánh à?
Đường Sinh gượng cười, vỗ vỗ vào vai Lục Sâm:
- Yên tâm đi, cậu Sâm, tớ sẽ đòi lại công bằng, hì hì!
Viên Na che miệng cười, ánh mắt liếc nhìn Đường Sinh có chút thương hại:
- Cậu Đường Sinh, tớ nhắc lại với cậu câu này, cái cô học sinh tên Sở Hương Tương ở chỗ cô giáo Trang đó, bố của cô ta là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cũng là một cô có tiếng đanh đá!
- Không có gì mà, chỉ là tớ không cẩn thận bị kẹt vào ngăn bàn thôi, được rồi, các cậu cứ về trước đi!
- Cậu…cậu còn có dự định gì à?
Lục Sâm có chút ngạc nhiên. Bị người ta đánh cho thành ra như thế này rồi, ngươi còn chưa chịu từ bỏ ý định à?
Điều đó là đương nhiên, cá tính của Đường Sinh là gì chứ? Bị đánh thành ra thế này mà không đòi lại công bằng sao dám vác mặt về nhà? Ngủ còn không ngủ được nữa là!
- Cũng không có gì mà, tiếp theo chính là đòi lại công bằng, không sao cả. Cậu tìm người giúp tớ nghĩ cách chuyển trường tới Nhất Trung
- Hả, cậu vẫn làm thật à? Chuyện nhỏ, tôi bảo thư kí của cha tôi cũng có thể làm được, thực ra không cần chuyển, cậu mượn cớ đến làm hỗn loạn lên là được rồi. Dù sao thì suốt ngày cậu cũng trốn học bỏ tiết không chính đáng rồi, như vậy càng hợp với cậu, đúng không?
- Ừm, thầy chủ nhiệm này không tồi. Vậy cậu bảo thư kí của cha cậu làm nha, cần phải phối hợp với tớ.
Quyết định như vậy, Lục Sâm đưa Viên Na đi, Đường Sinh đứng ở cổng trường, thầm nghĩ hôm nay đen đủi như vậy thật không còn mặt mũi nào về nhà, còn không bị La Sắc Sắc và Mai Chước khinh bỉ chết sao? Từng tốp học sinh lần lượt đi ra, nhốn nháo nhìn cậu Đường đẹp trai.
Dần dần các học sinh cũng về hết, các thầy cô giáo cũng tốp năm tốp ba đi ra, Đường Sinh vẫn chưa nhìn thấy cô Trang đi ra.
Đối diện đường cái, chị Trần đã dừng chiếc X5 ở đó từ lâu, nhìn thấy Đường Sinh đang quanh quẩn ở cổng trường, biết là hắn đang đợi người.
Ước chừng qua năm phút mới thấy Đường Sinh cùng một đám nữ sinh đi ra, rõ ràng là mĩ nữ Tương dẫn đầu tốp sáu, bảy cô gái đanh đá đó.
Oa, đây là cô giáo xinh đẹp đáo để của trường Nhất Trung ở Phượng Thành? Trang Khiết cũng đã nhận ra Đường Sinh , đôi mi thanh tú liền chau lại.
- Ê, đẹp trai, cậu vẫn còn ở đây à? Có phải là hôm nay vẫn chưa thưởng thức đủ không hả? Có muốn chúng tôi chơi trò chơi hay hơn không?
- Ha ha, được thôi, lòng tôi ngay thẳng như nước triều dâng, chơi sao cũng được.
Đường Sinh tùy ý đáp một câu với cô em tên Sở Hương Tương đó. Đối với cô ta, thật sự cũng chẳng có cảm giác gì. Hắn quay đầu nói với Trang Khiết:
- Cô Trang, cô đã nói muốn mời tôi ăn cơm mà, phải không?
Trang Khiết hít thở sâu hơn, đôi mắt đẹp lườm hắn một cái rồi mới nói với bọn Sở Hương Tương:
- Hương Tương, các em cứ về trước đi.
- Cô, sẽ không có chuyện gì chứ ạ?
Nhưng Sở Hương Tương cũng biết chính cô Trang cũng là cao thủ Karate và Judo. Như tên đẹp trai trước mặt đâu phải là đối thủ của cô, không có gì phải quá lo lắng. Khi Trang Khiết nhẹ gật đầu, thì Sở Hương Tương mới dẫn tốp nữ sinh đi.
Chỉ còn lại Trang Khiết và Đường Sinh, cô nói:
- Vì chuyện hiểu nhầm hôm nay, tôi mời cậu ăn cơm nha, coi như thay mặt các học sinh xin lỗi cậu.
- Phải rồi, cô xem tôi bị bọn họ đánh đến nỗi mông tím xanh lại rồi, nổi lên cục dày như thế này, đi đường cũng khập khiễng, phải ăn một bữa để bù đắp lại là việc nên làm. Chỉ là sẽ khiến cô Trang phải tốn kém rồi.
Đường Sinh đưa tay ra hiệu , hai người bước chậm trên đường. Đường Sinh không dẫn cô lên xe X5, hắn giả nghèo mà, sao có thể tự vạch áo cho người xem lưng được? Chị Trần cũng sẽ không làm phiền hắn, chỉ đợi khi bọn họ đi rồi thì quay xe lái ra xa. Với sự nghiệp tán gái của cậu chủ nhỏ thì cô ngầm ủng hộ, không có bất cứ ý kiến gì.
Đã gần đến 8 giờ, chị Trần vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho La Sắc Sắc, có ý muốn bảo với bọn họ cậu chủ nhỏ buổi tối nay không thể cùng ăn cơm với bọn họ được. La Sắc Sắc liền hỏi:
- Chị Trần, cậu ấy lại đang mê mẩn cái gì à? Nói nhỏ cho chúng tôi biết đi.
- Cũng không có gì đâu, thì là đến Phượng Thành Nhất Trung tụ tập với Lục Sâm. Hình như bây giờ đưa một cô giáo về nhà thì phải.
- Hả? Cô giáo à? Không phải chứ? Việc kết cô giáo của cậu này còn không bị Chước Chước phát hiện sao? Chước, đến mau, Đường Sinh lại muốn tán tỉnh cô giáo rồi. Này! Chị Trần, cô giáo đó có phải rất xinh đẹp không? Ồ, qủa nhiên là thế! Chị đang ở đường nào vậy? Chúng tôi đi theo xem xét xem.
Công ty Cẩn Sinh đã thành lập một chi nhánh ở Phượng Thành, Giám đốc hóa ra là Phó tổng Sở Hùng Đông. Công ty ở đây vẫn coi như còn đơn giản, gần mười người tới, ba chiếc xe ô tô, trong đó một chiếc Audi tạm thời do Sắc Sắc và Mai Chước sử dụng. Hai cô chuẩn bị xuống lầu.
Vị trí của X5 trên bản đồ đã được đánh dấu xác định, chị Trần đã nói với Sắc Sắc rồi. Không lâu sau, chiếc Audi của Sắc Sắc đã ở phía sau chiếc X5 của chị Trần rồi, Mai Chước ngồi cạnh ghế lái bên kia, các cô ở xa đã nhìn thấy phía dưới đèn đường Đường Sinh đang đi cùng một cô gái dáng người yểu điệu thướt tha. Oa! Tên này thật đáng hận, quả nhiên là đang tán gái.
- Chước à! Chúng ta phải xử lí hắn một trận nhé?
Mai Chước khẽ cắn môi:
- Phải đó, Tôi cũng không chịu nổi hắn nữa rồi. Thật xấu xa! Như này thì tới bao giờ mới thành ông chủ được hả?
- Đúng vậy, tên này ỷ vào thể chất đặc biệt, cũng không thể làm càn khắp nơi được , chúng ta phải lập ra một bộ quy định dành cho hắn
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.
Mai Chước vừa cắn răng vừa nhìn cảnh Đường Sinh đi cùng cô gái kia. Không phải nói, những cô gái mà tên tiểu tử thối này chọn đều phong thái ưu tú như vậy, đi đường cũng đẹp như vậy.
- Những cô xinh một chút, sao đều bị hắn làm hại vậy?
- Cô phát hiện ra không? Tên này chính là một tên Tây Môn Khánh hiện đại, cô xem Kim Bình Mai chưa hả? Bà Vương đã nói rồi, muốn câu con gái phải có năm điều kiện:
Một là, tướng mạo của Phan An, có thể loại anh tuấn đó làm con gái chết mê chết mệt. Hai là đồ giỏi lừa bịp, là loại có thể làm cho chúng ta bị dày vò. Ba, tiền như Đặng Thông, Đặng Thông là chủ ngân hàng vào thời Tây Hán, là người có nhiều tiền nhất. Bốn, ngoan hiền như Bảo Ngọc, tính tình nhất định phải tốt, năng lực chống lại sự đả kích nhất định phải lớn, sức lực ở trên giường có thể đóng vai chịu được bạo lực. Năm, phải có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, như vậy tài năng đi tán tỉnh mục tiêu đã ngắm trước. Nhị Tế Tổ của chúng ta có hết toàn bộ những điều kiện này chứ? Tôi nói không sai chứ?
Mai Chước sau khi nghe xong gật gật đầu:
- Môt, hai, ba, năm, hình như đúng, bốn thì có chút rắc rối, hắn rất ngoan sao? Rất chịu đựng?
- Vậy là cô chưa ngược đãi hắn mà thôi, sau khi bị hắn chinh phục, cô liền biến thành người ngoan ngãn dịu dàng, không có tính cách, dường như cũng có nghiêng về phương diện này. Chúng ta cũng vô dụng, nhất định phải nổi dậy, nếu không, tiếp tục theo đà phát triển thì là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần. Tên tiểu tử thối này có một nhượcc điểm mà cô không phát hiện ra sao? Hắn đối với người con gái yêu thích rất có sức chịu đựng, Đường Cẩn nói nhỏ cho tôi biết, có một lần vào lúc nửa đêm, cô ấy nghe theo ý của Quan Đậu Đậu xử lí hắn, búng vào của quý của hắn đến mức đều bầm đen khiến hắn phải rơi nước mắt, nhưng vẫn cố chịu đựng.
- Hả, Đường Cẩn ác độc như vậy à?
Mai Chước nuốt nước miếng, phương pháp đó hình như trị xuất tinh sớm, nhưng hắn mà cần trị bệnh đó sao?
- Đường Cẩn đâu có biết gì đâu? Búng rất thú vị, lại là đang nửa đêm, lần mó trong phòng tối om, lúc đó Quan Đậu Đậu cũng đang trên giường, cô ta cũng không nhìn rõ tình hình. Ngày hôm sau phát hiện búng hắn tím đen hết…khi nói với tôi còn khóc nữa, rất hối hận. Nhưng qua chuyện đó có thể thấy tên tiểu tử thối của chúng ta đối với người yêu rất có khả năng nhẫn nại. Chúng ta nhân cơ hội khóc lóc om sòm hắn cũng phải chịu đựng phải không?
Phân tích của Sắc Sắc rất rành mạch, quả thật có thể nói đó là một nhược điểm của Đường Sinh, nhìn chung hắn cưng chiều đối với mấy cô, khi ở cùng với mỗi cô, hắn không phải chưa từng chịu những trò chơi mạnh tay, nhưng hắn đều chịu đựng được, khiến cho bạn có ấn tượng về sự nhẫn nại của hắn.
- Sắc Sắc, vậy ý của cô là chúng ta có thể nhân lúc hắn đuối lí khóc lóc om sòm, nhưng cái chuyện búng của quý của hắn thì tôi không tán thành.
Sắc Sắc liếc một cái, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường:
- Tôi cũng không tán thành, tôi chỉ mong sao hắn sớm “làm” tôi xong, tiếp tục búng như vậy có thể là xúc phạm đấy.
- Hay là phải đặt ra năm điều kiện để hắn kiềm chế, hai điều kiện đầu tiên là điều kiện bẩm sinh vốn có, chúng ta không có khả năng thay đổi, ba điều kiện sau là không phải ba6m3sinh, chúng ta hoàn toàn có thể ngăn chặn được. Tiền, có thể tịch thu thẻ ngân hàng của hắn, khiến hắn ngoan ngoãn bên cạnh chúng ta. Hắn nhàn nhã thì phải làm cho hắn bận rộn, nếu không thì phái người luân phiên theo hắn, cô có thấy không, Quan Đậu Đậu là người khiến hắn rất đau đầu.
- Ừ , con bé đó rất xảo quyệt, có thể lợi dụng được, phải khẩn trương để Đường Sinh tính chuyện với con bé này, nếu không….
- Cô lo lắng Đường Sinh tìm cách đến với Quan Cẩn Du sao?
Mai Chước thực sự cũng nghĩ ra được là Quan Cẩn Du độc thân, đối với Đường Sinh mà nói có sức hấp dẫn rất lớn. Đường Sinh lại không e dè ánh mắt của người đời. Đúng là vụng trộm với Quan Cẩn Du không phải không có khả năng, phải nói là Quan Đậu Đậu đã sa vào vũng bùn trước khiến Quan Cẩn Du không có cách nào phá tan rào cản và trói buộc, Đường Sinh lại không thể dùng sức mạnh với cô ta, điều này hẳn là dùng được.
Sắc Sắc cười khổ nói:
- Trong lòng cái tên cầm thú đó không ai có thể biết được .Tạm thời cũng chỉ có thể dùng chiêu này ngăn cản tà ý của hắn.
Ngày mai đã là thứ sáu rồi, gửi một tin nhắn cho Quan Đậụ Đậu nhé, bảo cô ta tới chơi hai ngày, phá rối chuyện tốt đẹp của tên này, hì!
Đường Sinh cũng biết hành vi của mình đã dẫn đến sự bất mãn của các thành viên quan trọng trong “hậu cung”của hắn. Một cuộc thảo luận cho một kế hoạch to lớn của Sắc Sắc và Mai Chước nhằm đối phó với hắn chỉ mới bắt đầu, trong tương lai, nó sẽ có tác dụng mạnh yếu như thế nào còn chưa nói trước được, phải thực hiện mới biết được.
Cùng với Trang Khiết, Đường Sinh bước vào một khách sạn với những ngọn đèn lộng lẫy. Đường Sinh cũng không lo lắng về chị Trần, chị ấy đương nhiên biết tự lo cho bản thân.
Lúc này cũng không có phòng lịch sự nào, chỉ có thể ngồi vào một chiếc bàn ở đại sảnh, Trang Khiết hào phóng nói:
- Cậu chọn món đi.
Được thôi, Đường Sinh gật gật đầu, gọi bồi bàn đến bắt đầu chọn món ăn:
- Món này, món này, món này, thêm món này, mang lên nhé!
Cụ thể là món nào Trang Khiết cũng không rõ, Đường Sinh không đọc tên, bồi bàn cũng vùi đầu để nhớ, cuối cùng hỏi:
- Uống rượu gì ạ?
- Cái loại rượu Mao Đài Ngũ Lương gì đó, có rượu nào thì mang rượu đó ra.
Đường Sinh bảo với người bồi bàn, rồi quay sang Trang Khiết chớp mắt vài cái.
Trang Khiết hơi há hốc mồm, cái gì? Mao Đài Ngũ Lương? Đây đều là rượu quý, cả một bình thì phải hết mấy trăm tệ à?
Nhưng Trang Khiết đã đoán sai. Rất nhanh cô gái dùng khay bỏ lên một bình rượu :
- Thưa anh, đây là rượu quý mười hai năm của khách sạn chúng tôi Trần Nhưỡng Mao Đài, giảm giá ưu đãi cho anh 228 tệ.
Cô ta khui rượu một cách thành thạo và khéo léo, sau đó đặt lên bàn rồi đi
Nắp bình rượu Trần Nhưỡng Mao Đài mười hai năm này đã mở thì phải trả tiền cả chai. Tán phét, Trần Nhưỡng mười hai năm ư, ai giám định được? Định “chém” à?
Đường Sinh cũng không so đo những điều này. Chém tốt lắm, chúng ta phải phối hợp nhau cho tốt. Ha, hôm nay phải khiến cô Trang Khiết xấu mặt cái đã. Cô dám xử lí tôi à?
Mặt Trang Khiết hơi tái đi rồi. Cái gì? 2888 tệ? Cả người mình cũng không lấy đâu ra 2000 đồng. Tay của cô cứ nắm nắm túi quần, chỉ có mấy trăm đồng thôi. Bỗng nhiên cô phát hiện ra mình bị lừa rồi, bị Đường Sinh chơi khăm, còn chưa biết hắn chọn món gì nữa.
Lại một lát sau, món ăn được đưa lên. Oa! Con cua thật lớn, con tôm hùm thật to. Hả? Cái này là gì vậy? Đầu khỉ à?
Đương nhiên không phải, ở đây đâu có đầu khỉ. Có cũng là giả thôi. Tóm lại, mấy món ăn được đưa lên làm cho Trang Khiết hoảng sợ thất thần.