Bên này, lão William đón tiếp các công tử đang đi về hướng nhà hát đêm, Vương Ngạn Thận có chút tâm tư riêng nhưng không để lộ ra, mà ngược lại còn quay về phía Lý Thịnh cười nói:
- Thịnh công tử, kịch luân lý gì đó đều không muốn xem, không bằng đi chơi hai ván bài, Đường công tử có hứng không?
Đường Sinh thầm nghĩ: “Tốt lắm, tự ngươi chui đầu vào, đã thế không trách ta được”, trong khi hắn thích thú, Cao Ngọc Mỹ lại hoảng hốt.
- Chơi bài hả? Haiz, không thú vị cho lắm? Lại không đặt cược lớn, không nâng được tinh thần, không bằng đi xem kịch luân lý.
Câu này của hắn là cố ý khiêu khích Vương Ngạn Thận và Dung nữ, thật ra là nhìn thấu chút nhát gan trong lòng họ, vì vậy liền công kích.
Vương Ngạn Thận vốn cũng chẳng ngại gì, nhưng y sợ rằng Đinh Hải Dung không thích hợp, mình trêu hoa nghẹo nguyệt bên ngoài, cô ta cũng không phải không biết, sao có thể để cô ta phá vỡ tư tưởng và quan niệm
luân lý thông thường của thế gian? Đây không phải đang yên đang lành lại mua việc hay sao? Tâm lý cô ta vốn dĩ đã không cân bằng, không được!
Xuất phát từ suy nghĩ như vậy, Vương Ngạn Thận mới đề nghị chơi bài chứ không đi xem cái gì mà “Hồng Hạnh xuất tường là vô tội” (Ngoại tình là vô tội), Đường Sinh lại đưa ra ý này, trong lòng y không khỏi mắng
thầm, không đợi người khác tiếp lời liền nói:
- Có thể đánh cược một số đồ vật đặc biệt, tôi trước giờ không cược tiền!
- Ồ…Trên đời lại còn có thứ hấp dẫn hơn tiền sao? Nói ra nghe thử, tôi cũng nuốn mở mang kiến thức mà!
Đường Sinh tiếp tục lấn tới.
Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh liếc mắt nhau cười khổ, cha này ra vẻ đã có kế hoạch sẵn trong đầu, tỏ rõ Vương Ngạn sẽ cắn câu.
Vương Ngạn Thận lơ đãng liếc nhìn Đinh Hải Dung, sau đó ngả mình về trước, thu hẹp khoảng cách với Đường Sinh, chậm rãi nói:
- Tiền cũng thường thôi, xưa nay còn có ý kiến yêu giang sơn không yêu mỹ nhân, nhưng phụ nữ là cảnh đep vô giá trong tự nhiên, phải nói là vạn vàng khó tìm tuyệt thế giai nhân. Nhưng, cậu cược nổi không? Này,
một ý nghĩ sai lầm có thể khiến cậu hối hận cả đời.
Lời cảnh báo đem ra nói trước, không chỉ có ý châm biếm, càng tỏ ra coi thường, khinh bỉ, thực sự là đang khiêu khích Đường Sinh.
Y nào biết Đường Sinh không cần y khiêu khích vẫn có thể cắn câu, quả nhiên Đường Sinh lộ rõ vẻ khinh thường, ra vẻ đã bị chọc giận.
- Cái gì? Anh nói cái gì? Tôi, cược không nổi? Anh còn nói tôi cược không nổi? Ha ha, không phải anh đùa tôi đấy chứ?
Vương Ngạn Thận nhíu mày, nhẹ nhàng gõ gõ vào bàn trà
-… Đường công tử, đừng kích động, tôi nói cậu cược không nổi là vì cậu không thể đưa ra vật cược như tôi được, lấy phụ nữ bình thường ra đánh cuộc thì có gì thú vị đâu? Tôi biết các câu lạc bộ có không ít con gái như
vậy. Cậu muốn chơi thế nào thì chơi như thế, tôi thay cậu tính tiền, hiểu ý tôi không? Chúng ta nếu đánh cuộc thì cược lớn một chút, dám chứ?
- Lớn chút? Bao nhiêu? Anh dường như nhất định thắng tôi? Thật là không sao hiểu được, đặt cược bao nhiêu? Anh nói đi, tôi chấp nhận hết.
- Tuyệt, tôi dám lấy vị hôn thê của tôi đánh cuộc với cậu, cậu có thể lấy gì ra đặt cược? Cô ta…
Vương Ngạn Thận chỉ cô bạn học xinh đẹp Đoan Mộc Yên bên cạnh Đường Sinh, lại nói:
- Nhất định không được. Cô ta chỉ có ngoại hình không có thân phận địa vị, cậu hiểu tôi đang nói gì chứ?
- Củ chuối thật, anh quá bỉ ổi rồi! Đánh cuộc thú vị như vậy tôi phải hỏi Đinh tiểu thư, cô…cô đồng ý để anh ta đem cô ra cược?
Nào ngờ Đinh Hải Dung chỉ cười cười nói:
- Tôi tin tưởng anh ấy, không sao cả, chơi mà thôi, nhưng anh thật sự không cược nổi.
Cô ta quá rõ thủ đoạn của Vương Ngạn Thận, cược mười thắng cả mười, cả thủ đô nào có ai dám cùng y đánh cuộc?
Cô ta không phải không phản đối Vương Ngạn Thận đem mình ra đánh cuộc, chỉ có điều cô ta biết Vương Ngạn Thận tuyệt đối sẽ không thua, thứ đem ra cược, đơn giản chỉ là mồi nhử.
Bi kịch thường là nảy sinh như thế này, không phải một người tự tin mù quáng như thế sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định hoành tráng như vậy đâu!
- Hả? Như vậy hả? Đường Sinh chau mày:
- Anh đánh cuộc thắng thì sẽ như thế nào? Từ bỏ người phụ nữ của anh để lấy cô gái anh thắng cược?
- Ha ha ha, như vậy không thực tế à? Nếu “tiền cược” là phụ nữ, trong hai tư giờ thuộc về người thắng, như vậy mà thôi!
- Ý của anh là trong hai mươi bốn giờ thì làm cái gì đều được? Làm gì tuỳ thích?
Đường Sinh giả bộ làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Vương Ngạn Thận gật đầu,
- Nếu không thì cậu cho rằng giành phần thắng làm gì? Ngồi trong này nói chuyện phiếm chắc? Vậy khỏi cần đánh cuộc cũng có thể mặc sức tán gẫu.
- Ồ…cũng là, Đinh tiểu thư đây, thật là không tồi, tôi…
Đường Sinh ngắm những người đi theo, sau đó kéo tay Ngọc Mỹ:
- Chị Ngọc Mỹ, cho tôi mượn chị làm thẻ đánh bạc một lần, bất kể thắng thua, tôi nhất định sẽ cảm tạ chị, vụ này rất kích thích.
Hắn rất biết dụ dỗ người.
Vương Ngạn Thận gãi đúng chỗ ngứa, sớm nhìn ra cậu và Cao Ngọc Mỹ có quan hệ tình cảm không rõ ràng, cũng chỉ có cô ta làm vật đặt cược, ta mới có thể chơi cùng cậu. Y mỉm cười, lòng thầm đắc ý, trước mắt
Đường gia không thể mất đi sự hỗ trợ của Cao gia, cho dù Cao Ngọc Mỹ là do thua bạc phải để mình ôm ấp, nhưng ở một số thời điểm đặc biệt có một số chuyện phơi bày ra ánh sang sẽ gây ra chấn động, cháu gái Cao
gia và người nhà Vương gia nảy sinh dây dưa tình cảm, thế này bảo người nhà lão Đường nghĩ sao đây? Ôi, trò chơi chính trị này không cần miệng lưỡi sắc sảo, lợi dụng sự kiện nhỏ thì có thể làm nên đại sự.
Nhìn như trò đùa đánh cuộc mang tính huỷ hoại thần kinh, thực ra liên quan tới tiền đồ vận mệnh của hai thế gia, không hiểu được họ Đường có khả năng nhìn xa như vậy không?
- Đừng nóng vội, Đường công tử, đừng nghĩ rằng chỉ là một trò đùa, tôi cũng không thảnh thơi đến thế đâu, đặt cuộc là phải được chứng thực, mặc dù không cầm đi công chứng, nhưng hai bên đều phải ký tên làm căn cứ
xác thực, đề phòng một bên thua sau này gây ra chuyện không tốt, cậu thật muốn đánh cuộc chứ?
- Ha ha ha, đánh cược, tôi sợ anh sao? Anh thật sự cho rằng sẽ ăn được tôi? Tôi đồng ý kí vào giao ước đánh cược, cho anh hối hận.
Đường Sinh lộ rõ ra thần sắc kiêu ngạo ngông cuồng, điệu bộ ta to hơn trời, phô ra cái bộ dáng tuổi trẻ bồng bột, hắn còn hung hăng nhìn chằm chằm Đinh Hải Dung, tỏ vẻ chính mình bị cô ta hấp dẫn, mà những điệu bộ
này cũng phù hợp với tuổi hắn.
Vương Ngạn Thận cũng không vội, Đường Sinh bằng lòng cũng vô dụng, cái chính là Cao Ngọc Mỹ can tâm tình nguyện hay không, giống như Đường Sinh vừa hỏi Dung nữ, bản thân cũng phải hỏi Cao Ngọc Mỹ một chút,
bằng không còn đánh cuộc làm gì? Cao đại tiểu thư này nhất định đúng là cháu gái ngài họ Cao, thật không dễ chọc.
- Cao tiểu thư, tôi hỏi cô một chút, việc này thạt không giống trò đùa, cô phải chuẩn bị tư tưởng, cô muốn làm vật đặt cược của cậu ấy?
Cao Ngọc Mỹ thật tâm rất luống cuống, Đường Sinh hình như chưa đánh cuộc lần nào mà? Bản thân mình cũng chưa một lần nhìn thấy, trái lại nghe Sắc Sắc bọn họ nói, hắn chơi cờ đều thường xuyên bị Đường Cẩn và
Đậu Đậu dập cho tơi tả. Nhưng lúc này thấy hắn tràn đầy tự tin, càng cố gắng lôi kéo Vương Ngạn Thận tiến vào bẫy, lẽ nào hắn thật sự nắm chắc phần thắng? Nếu mình không đồng ý, chẳng khác nào phá hỏng hoàn
toàn kế hoạch của cậu ta, được rồi, Đường Sinh, chúng ta cùng lắm có thua thì chơi xấu.
- Hải Dung đều đồng ý, tôi có gì lo lắng chứ? Nghe theo các anh là được rồi. Cao Ngọc Mỹ chột dạ bảo vậy, trong ánh mắt toát lên sự lo âu, ánh mắt nhìn Đường Sinh có một chút u oán. Thấy thế, trong lòng Vương Ngạn
Thận càng đắc ý, điều đó cho thấy trong lòng Cao Ngọc Mỹ thiếu tự tin, Đường Sinh kia chính là ở đây làm ra vẻ lợi hại. Hà, tiểu tử, lúc trước tưởng cậu rất thận trọng, chắc chắn, hoá ra cũng thường thôi!
Trên thực tế Đường Sinh một chút cũng không tiết lộ cho Cao Ngọc Mỹ, chính là muốn khiến cô tỏ ra không vững tâm để lừa cho Vương Ngạn Thận càng tự tin hơn.
Đạo cao một thước ma cao một trượng, ai chơi ai hả? Vương Ngạn Thận trong lòng cười thầm, Đường Sinh cũng cười thầm trong lòng, vậy cuối cùng ai có thể cười?
Thật ra Đường Sinh cũng không phải tuyệt đối nắm chắc phần thắng, nhưng hắn không thừa nhận năng lực của mình sẽ thất bại, hẳn là nắm chắc hơn năm mươi phần trăm.
Hai người bọn họ đều tự tin một cách mù quáng, chủ yếu là bọn họ đều biết đánh cuộc thắng sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền như thế nào, sức hấp dẫn của việc đó quá lớn, đứng trên lập trường chính trị của gia tộc mà
nói, bên giành thắng lợi sẽ áp chế được đối phương.
Kế tiếp là thành lập giám khảo, mỗi bên cử ra hai người, Vương Ngạn Thận cử Lý Thịnh và Hứa Tranh, bên Đường Sinh là Hoa Anh Hùng và Vương Tĩnh. Vương Ngạn Thận nói lại một phần giao ước đánh cuộc để nhân
viên phục vụ được gọi đến ghi chép lại, sau đó đi đánh máy, lại tiến hành sửa chữa trên bản nháp này cho đến khi hai bên đều hài lòng, sau đó mới chính thức đánh máy phân cho hai bên, kế đến mới là hai người đánh
cuộc và hai người làm vật đặt cược kí tên.
Xem qua giao ước đánh cuộc Hoa Anh Hùng, Lý Thịnh bốn người bọn họ đều âm thầm líu lưỡi. Đây là chơi thật à! Điều khoản viết rất rõ ràng, ván bài bắt đầu, người làm vật đặt cược đi vào phòng của đối phương, toàn
bộ quần áo đều phải cởi hết, thắng bại vừa phân định xong, lập tức thực hiện giao ước.
Khi thời điểm này thật sự tới gần, không nói Cao Ngọc Mỹ tim đập loạn nhịp, Đinh Hải Dung cũng sợ hãi, ai thắng ai thua, có trời mới biết được?
Ở tầng cao nhất Câu lạc bộ Hào Môn, ván bài được bố trí ở phòng khách. Bởi vì hai bên cần cử ra một phụ nữ giám sát tình hình của người làm vật đặt cược, Lý Thịnh gọi chị Lý Viện đến, bên Đường Sinh không cần gọi
người khác, Vương Tĩnh hoặc Tiểu Yên đều có thể đảm nhiệm.
- Nghe chị Ngọc Mỹ nói Đinh tiểu thư là xuất thân đặc công, tôi sợ ứng phó không nổi, cho nên, tôi yêu cầu nhất định phải trói “vật đặt cược”.
Vương Ngạn Thận không phản đối, chủ yếu là y quá tự tin,
- Tôi không có ý kiến, nhưng ở đây có dụng cụ để trói buộc không?
Lý Thịnh nói:
- Nên có thì đều có, lão William chế tác rất nhiều dụng cụ, Hứa Tranh, cậu đi xách hai cặp dụng cụ giới hạn cử động đến đây.
Thừa dịp lúc Hứa Tranh đi ra ngoài, Đường Sinh kéo tay Tiểu Yên vào bên tai nói nhỏ:
- Hạn chế cử động sau đó nhân tiện điểm huyệt cô ta.
Tiểu Yên gật gật đầu, trong lòng vẫn còn chút do dự, hỏi lại :
- Hành động thật sao?
- Đúng vậy, cô bé của tôi, cô ta xuất thân là cảnh sát xuất sắc Trung Quốc, nếu nhỡ ra cô ta phản kháng, tôi nhất định phải chết, nhất định phải khống chế cô ta.
Vật dụng của câu lạc bộ thật sự là đầy đủ hết, khi hai món đồ được đem tới, Đinh Hải Dung khinh thường liếc mắt một cái, cô ta giơ tay mà nói, đồ trói tay như vậy dùng sức mở không khó lắm, nhưng đối với Cao Ngọc
Mỹ mà nói đúng là giam cầm kiên cố, trời ơi, xong đời rồi.
Bên này Lý Viện đưa Cao Ngọc Mỹ vào phòng ngủ bên tay trái, sau khi đóng cửa lại thì bảo cô cởi bỏ quần áo. Việc đến nước này, đổi ý cũng đã muộn trong lòng Cao Ngọc Mỹ thực sự rất hối hận, nước mắt rơi xuống,
nhưng khẽ cắn môi vẫn cởi, Đường Sinh, tôi vì cậu.
- Cô muốn đứng hay nằm? Tôi cũng dễ dàng giam giữ cô.
Lý Viện thật sự rất khoan dung.
Cao Ngọc Mỹ cơ bản cho rằng mình xong đời rồi, bây giờ càng hoài nghi là Đường Sinh muốn hi sinh mình, trong lòng sinh ra chút oán hận với hắn, không ngờ cậu muốn đem tôi ném ra ngoài? Cậu thật nhẫn tâm, đợi sau
khi tất cả xảy ra, tôi sẽ rời xa cậu, cô ta thật sự đã rơi lệ rồi.
- Tôi, nằm sấp được rồi. Ngọc Mỹ cho rằng nhất định thua rồi, hôm nay phải mất thân rồi, không thể nắm đối mặt với tên họ Vương, nằm sấp đi, đứng thì càng không được, cậu em Tiểu Sơn dường như nói qua bản lĩnh
nằm úp sấp đặc biệt của tên họ Vương, mười người phụ nữ thì có mười một người bị ngất đi.
Đinh Hải Dung trong căn phòng bên phải cũng đã cởi hết, là Vương Tĩnh và Tiểu Yên cùng nhau vào, cô ta không cho rằng Vương Ngạn Thận thất bại, chỉ đứng cạnh giường ngủ:
- Tôi không thể lên giường, các cô tuỳ ý còng tay tôi bên giường đi.
Vương Tĩnh không đồng ý:
- Hay cô ghé vào bên giường đi.
Đinh Hải Dung cười cười, không ngờ cùng Ngạn Thận chơi rồi ra cớ sự này, tuy nói như trò đùa trẻ con nhưng thật sự rất kích động.
Trong lòng cô ta thật không coi chuyện này ra gì, Ngạn Thận nếu bị thua, mình nuốt lời hứa chơi xấu cũng không thành vấn đề.
Nhưng cô không ngờ tới, chân tay vừa được cố định bằng dụng cụ, lưng bỗng tê rần, toàn thân mềm nhũn ra, hé miệng cũng không phát ra được âm thanh.
Trong thoáng chốc, mặt Đinh Hải Dung biến sắc, hả? Ai là cao thủ trong các cô? Lại có thể điểm huyệt đạo tôi? Trời ơi!!!